Chương : Hồi Phong Nhai
Chân tôi xỏ “đôi giày tự tạo” để đi tuyết, đôi giày Giản Tự Viễn đã từng đi, đôi của tôi đã gãy sáng nay. Nó khá được việc, có thể đi trên tuyết dày và chỉ để lại dấu chân nông, đi trên mặt đường đã có người hoặc xe cộ đi qua, tôi dễ dàng che giấu tung tích.
Cái khó nhất lúc này là tôi nên trốn đi đâu?
Vào các cửa hàng hoặc nhà dân, không phải là lựa chọn tốt nhất; bất cứ ai nhìn thấy người mặc quần áo công an truy đuổi tôi, cũng đều không dám che chở tôi.
Tôi nhớ lại câu nói Cốc Y Dương dặn tôi lúc tờ mờ sáng: chưa biết chừng chúng ta sẽ lại gặp nhau ở Hồi Phong Nhai để ngắm cảnh tuyết tan tràn ngập khắp núi rừng.
Có lẽ tuyết ở Hồi Phong Nhai dày trăm năm mới có một lần, anh và em có thể đợi đến ngày tuyết tan không? Cốc Y Dương, liệu anh có xuất hiện không? Tôi bỗng cảm thấy Hồi Phong Nhai là nơi thích hợp nhất để tôi đến.
Dịp quốc khánh cách đây một năm, tôi và Cốc Y Dương đi chơi núi Trưởng Bạch, lá thu rợp trời, ánh ban mai đỏ thắm, lá phong rực lửa. Còn lúc này khắp đất trời là tuyết trắng, tôi không thể nhận ra đường đến Hồi Phong Nhai. Phía trước mặt có ba cậu bé độ tuổi học cấp II đi ngang qua, chúng chỉ đường cho tôi, còn dặn tôi chớ đi quá gần vách đá, những ngày tuyết lớn vừa qua đã có du khách bị rơi xuống vực. Tôi cảm ơn, rồi chạy ra khỏi thị trấn.
Đi một lúc trên con đường chính ra khỏi thị trấn, rồi đi qua vài khu dân cư, địa thế bắt đầu hiểm trở; sau khi đi một đoạn đường núi, thì nhìn thấy phía xa xa có mấy cây phong đã rụng hết lá, “mái đầu bạc trắng xóa”.
Hồi Phong Nhai!
Tôi cảm thấy chắc mình đã loạn óc, hóa điên rồi, mới đến Hồi Phong Nhai trong thời tiết này. Không ánh dương buổi sớm, không nắng chiều tà, chỉ có một màu âm u xám xịt mênh mông vô tận, đồng hành với tiền đồ và sự sống tối tăm u ám còn hơn thế nữa. Cây gậy trượt tuyết dùng để dò đường thì đã bỏ lại ở đồn công an, tôi thận trọng bước đến trước vách đá, bám chặt thân một cây phong chỉ còn trơ lại “mái tóc bạc trắng”, nhìn xuống dưới vực đang ngập tuyết dày.
Có cần thêm xác chết nữa không?
Họ đã lần lượt ra đi, chỉ còn lại mình tôi.
Tuyết trắng vô tình, nó không chỉ lấy đi mạng sống mà còn đem đi cả sự tin cậy giữa con người với nhau.
Lúc này tôi thậm chí không tin cả chính tôi, không tin ở phán đoán của tôi, không tin ở mọi quyết định của tôi nữa.
Tại sao tôi lại chạy đến đây?
Tôi bất chợt hiểu ra, tôi chạy đến đây vì tôi khát khao điều thần kỳ sẽ xuất hiện, một điều thần kỳ giúp tôi bước ra khỏi nỗi cô đơn.
Nhưng sự đời thường lại là thế này: điều thần kỳ không bao giờ xuất hiện, chỉ có hiện thực phũ phàng đến với ta mà thôi.
“Na Lan cô đi theo chúng tôi!” Trong tầm mắt tôi, có hai chấm đen đang tiến lại, mỗi lúc một gần, mỗi lúc một to, mỗi lúc một rõ, mỗi lúc một nanh ác.
Hai người mặc quần áo công an, một người đeo kính trắng, một người vai rộng lưng thô, tay đều cầm súng ngắn!
Rốt cuộc họ vẫn truy đuổi đến nơi, khắp thị trấn nhỏ này đều có tai mắt của họ.
Tôi đang nghĩ, đi theo họ rồi sao nữa? Đánh đập dã man, bức cung, và làm nhục? Khai thật đi, mày đã biết những gì? Kết cục của Thạch Vi và An Hiểu là gì, biết chứ?
Tôi biết, cuối cùng tôi sẽ trở thành cái thây ma bị treo lên xà nhà.
Có phải tôi đang hoang tưởng mình sẽ bị hại?
Tôi nhìn xuống vực sâu phủ đầy tuyết trắng. Có lẽ đây là nơi tốt nhất để tôi đến.
Khi hai người ấy chỉ còn cách tôi không đây chục mét, họ đi chậm lại: “Na Lan, đừng lú lẩn, đừng lùi lại nữa, hãy bước lại đây, chúng tôi không hại cô đâu!”
Tay công an đeo kính trông có nét hao hao tựa Ba Du Sinh, vóc dáng gần giống nhưng thần sắc thì khác. Anh ta lại bước lên hai bước: “Tình cảnh cô gặp trong mấy ngày qua, rất mơ hồ, rất không tưởng, không thể diễn tả cho có lý phải không?”
Câu này cũng có phần đúng, tôi gật đầu.
“Cho nên cô cần được giúp đỡ, cô phải theo chúng tôi trở về; chúng tôi sẽ mời bác sĩ giỏi nhất điều trị cho cô.”
Bên tai tôi chỉ có tiếng gió hú hét, lời hắn nói dường như từ chốn rất xa vọng đến, rất không thật. Tôi hỏi: “Anh nói tôi giết người, giết La Lập Phàm ư?”
“Điều này, trở về chúng ta sẽ nói sau.”
“Vậy tại sao các người phải dùng súng? Sợ tôi không chấp nhận bị bắt hay sợ tôi cũng có vũ khí?” Đúng là tôi đang có con dao phay trong ba-lô.
Hai gã lại bước lên mấy bước, đã khá gần tôi.
“Đừng bước lại nữa, nếu không tôi sẽ nhảy xuống luôn!” Tôi dọa chúng.
Hai gã đưa mắt nhìn nhau, gã công an đeo kính là ai? Sao trông gã hơi giống Ba Du Sinh? Gã bỗng mỉm cười: “Thực ra cô có thể nhảy xuống từ lâu, cho nhẹ mình, nhưng cô sẽ phí công đi xa, xuyên rừng vượt núi như thế...”
Tôi sững người, hoàn toàn không bận tâm mấy câu phía sau của gã, vì tôi đang chăm chú nhìn một bóng người từ phía xa đang nhanh chóng tiến lại gần.
Bóng người và bóng xe, người ấy lái cỗ xe đi trên tuyết!
Cốc Y Dương!
Chiếc xe rất nhanh chạy đến gần chúng tôi. Hai gã công an có lẽ bất chợt nghe thấy tiếng máy nổ nên cùng ngoảnh lại, thấy Cốc Y Dương đang lao đến chúng ngớ ra và cùng chĩa súng ngắn.
Tim tôi như chìm xuống vực sâu, tôi hiểu ý định của Cốc Y Dương. “Y Dương quay lại! Anh đi tìm Triệu Sảng, và giải thích rõ tất cả...”
Nhưng xe của Cốc Y Dương không có ý dừng lại. “Na Lan tránh ra!”
Tiếng súng nổ trong tiếng ầm ầm phẫn nộ của cỗ xe đi tuyết.
Tôi ôm chặt thân cây phong.
Cỗ xe đi tuyết gần như đồng thời đâm vào hai kẻ kia, tiếp tục đẩy chúng đi rất nhanh.
Phía trước là vực sâu muôn trượng.
Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt, tôi không kịp có bất cứ phản ứng nào, chỉ biết ôm chặt cây phong nhìn cỗ xe không thể phanh hoặc không hề có ý định phanh lại. Nó rời khỏi vách đá.
Tiếng kêu thê thảm.
Y Dương! Dư âm tiếng thét của tôi vang vọng mãi rất lâu.
Cơn nhức đầu dữ dội lại ập đến. Tôi đã không uống phải thuốc độc nữa kia mà?
Tôi đã quên chút kiến thức cơ bản về y học: bị sốc mạnh sẽ khiến con người lên cơn nhức đầu nhanh chóng hơn bất kỳ loại thuốc có hại nào.
Tôi không còn tri giác.