Ngày hôm sau Ân Ngôn phát bệnh, sốt rất cao, người mê man không tỉnh.
Giang Nghiêm Phong rất lo lắng, gọi bác sĩ đến khám cho Ân Ngôn.
Chu Chính: "Cậu ấy bị suy nhược cơ thể cùng suy nhược thần kinh. Thời gian tới phải tẩm bổ cho cậu ấy, đặc biệt đừng để cậu ấy bị hoảng sợ và stress."
Giang Nghiêm Phong gật đầu.
Chu Chính: "Đây là đơn thuốc. Nhớ uống thuốc đầy đủ và lời tôi nói."
Giang Nghiêm Phong: "Tôi biết rồi."
Chu Chính đặt tay lên vai Giang Nghiêm Phong: "Tôi biết cậu đang lúc tuổi trẻ khỏe mạnh, nhưng mà người ta là nam nhân không giống với nữ nhân dễ dàng trong vấn đề đó. Cậu nhẹ nhàng với người ta một chút, dọa nhóc con này sợ chạy mất đó."
Giang Nghiêm Phong nghe thấy hai từ chạy mất thì mặt đầy hắc tuyến: "Nếu dám chạy thì tôi sẽ đánh gãy chân em ấy."
Chu Chính đổ mồ hôi hột cười trừ, thầm nghỉ: "Cậu thiếu niên này đúng là xấu số."
Sau khi tiễn vị bác sĩ bằng hữu của hắn đi, thì Giang Nghiêm Phong gọi người đi mua thuốc cùng chuẩn bị chút cháo cho Ân Ngôn.
Nằm trên giường đợi Ân Ngôn tỉnh dậy.
Ân Ngôn mê man cảm thấy đầu đau nhứt, cả người nóng ran, cố gắng mở mắt, quay đầu qua liền nhìn thấy Giang Nghiêm Phong đang nhìn mình, Ân Ngôn giật mình hơi né ra, tay ôm ngực.
Giang Nghiêm Phong: "Sợ tôi đến vậy sao?"
Ân Ngôn trừng mắt với hắn, thầm nghỉ: "Phí lời, có ai lại không sợ một kẻ biến thái cưỡng gian mình không."
Thấy Ân Ngôn không nói lời nào, Giang Nghiêm Phong cũng không tỏ thái độ gì đi ra ngoài, sau đó bê vào một tô cháo cùng với thuốc.
Giang Nghiêm Phong đỡ Ân Ngôn ngồi dậy: "Ăn cháo xong rồi uống thuốc."
Ân Ngôn: "Lấy điện thoại cho tôi."
Giang Nghiêm Phong đưa điện thoại qua: "Cha em có điện cho em, tôi không bắt máy, sau đó điện thoại nhà có người điện tới chắc là ông ấy, tôi không bắt máy chỉ đoán thôi."
Ân Ngôn: "Hôm nay anh cũng không đi à?"
Giang Nghiêm Phong đút cháo cho Ân Ngôn: "Em bệnh tôi không yên tâm."
Ân Ngôn: "Không cần lo, uống thuốc là đỡ rồi."
Giang Nghiêm Phong thấy Ân Ngôn muốn lấy chén cháo trên tay mình: "Ngoan, để tôi giúp em."
Ân Ngôn rũ mắt không phản đối, cậu bây giờ thật sự rất mệt.
Ăn xong rồi uống thuốc, cơn buồn ngủ ập đến Ân Ngôn liền an an ổn ổn ngủ một giấc.
Mấy ngày sau Giang Nghiêm Phong sáng đi đến tối thì về. Nhưng ngày nào cũng chuẩn bị cháo nấu sẵn cho Ân Ngôn.
Thấm thoát ngày mai là ba mẹ Ân Ngôn về, buổi tối trên giường Giang Nghiêm Phong ôm Ân Ngôn.
Ân Ngôn thắc mắc: "Chào mấy hôm nay tôi ăn là anh nấu hả?"
Giang Nghiêm Phong bật cười: "Giang thiếu gia tôi mà đi vào bếp à, em ngốc, tôi cho người làm nấu rồi đem lại đây."
Ân Ngôn gật gật đầu. Đột nhiên cậu cảm nhận được cái tay không an phận của Giang Nghiêm Phong.
Ân Ngôn nhắm mắt: "Ngủ đây, ngày mai ba mẹ tôi về sớm, anh phải nhớ rời đi sớm đó."
Giang Nghiêm Phong mặt không vui, nhưng vì nhớ đến lời Chu Chính đành bấm bụng chịu đựng hạ thân đang chướng đến khó chịu, hắn đã nhịn mấy ngày rồi.
Thế là kỳ nghỉ hè đã hết, Ân Ngôn trở lại trường, sắp xếp dọn dẹp phòng ký túc xá của mình.
Ân Ngôn cứ nghỉ là sẽ bình an vô sự ai mà ngờ, vào ngày nhập học đầu tiên. Cậu cùng Phương Tập và một vài người khác đang ăn cơm trong căn tin thì nghe thấy tiếng xôn xao.
"Là Giang Nghiêm Phong bên khoa kinh tế đó."
"Trời ơi là Giang thiếu gia đó!"
"Thật là soái!"
"Sao anh ấy lại đến căn tin ăn, chẳng phải anh ấy có phòng ăn riêng sao."
Ân Ngôn ngẩn đầu lên nhìn thấy Giang Nghiêm Phong đi về hướng mình thì mọi hoạt động đều đình trệ lại.
Giang Nghiêm Phong bê khâu đồ ăn: "Tôi có thể ngồi đây không?"
Mấy người ngồi cùng Ân Ngôn liền chuyển chỗ, chỉ còn có Phương Tập ngồi lại.
Ân Ngôn khó chịu cắm đầu ăn thật nhanh.
Sau đó Giang Nghiêm Phong đi với Ân Ngôn đến khu học C, vào nhà vệ sinh tầng .
Ân Ngôn: "Sao anh lại đi đến căn tin, anh có nhà ăn riêng mà."
Giang Nghiêm Phong ôm eo Ân Ngôn: "Tôi muốn ăn với em."
Ân Ngôn đẩy hắn ra: "Buông, đây là ở trường, người khác nhìn thấy bây giờ."
Giang Nghiêm Phong nắm Ân Ngôn vào phòng vệ sinh, giữ chặt cổ tay cậu.
Ân Ngôn: "Này, dừng lại đi, có người vào thì làm sao."
Giang Nghiêm Phong: "Không có ai vào phòng đã có người đâu, còn nếu có người vào đây tiểu tiện thì em chịu khó nhỏ tiếng một chút."
Ân Ngôn: "Anh... Ưm..."
Giang Nghiêm Phong ngậm lấy đôi môi mộng nước làm hắn nhớ nhung, cường ngạnh cưỡng đoạt, bắt Ân Ngôn đưa tay vào quần mình an ủi huynh đệ nhỏ của hắn.
Giang Nghiêm Phong: "Ngoan."
Giang Nghiêm Phong xoay người Ân Ngôn lại.
Thứ cứng rắn như thép của Giang Nghiêm Phong đặt giữa hai chân Ân Ngôn.
Ân Ngôn thân thể căng cứng, đau đớn tê liệt, thống khổ khuất nhục, trong đầu một mảnh hỗn loạn không khống chế được phát ra tiếng: "A"
Giang Nghiêm Phong dùng sức đâm vào trong tận hưởng cảm giác mê người còn Ân Ngôn đau đớn ngửa đầu, hậu đình bị căng đến khó chịu.
Được một lúc, Ân Ngôn lấy điện thoại ra xem: "Này... Tới giờ... Học... Nhanh..."
Giang Nghiêm Phong mặt đầy hắn tuyến: "Giải quyết xong thì mới được đi."
Ân Ngôn mặt xanh: "Không... Được..."
Giang Nghiêm Phong động tác tăng mạnh thực sự là Ân Ngôn không tiếp thu nổi.
"A... Ưm... Ư..."
Ân Ngôn thở hổn hển cố gắng khống chế cái miệng của mình: "Xin... Anh... Buổi tối... Chúng ta... Tiếp tục..."
Giang Nghiêm Phong "Hừ" một cái rồi qua loa cho xong.
Hắn ung dung đứng sửa lại quần áo, mắt nhìn Ân Ngôn mới được thả tự do, không còn sức ngồi trên đất: "Chiều tôi rước em, tối nay phải bồi thường cho tôi."
Giang Nghiêm Phong nâng cằm Ân Ngôn chờ cậu phản ứng, khi nhận được cái gật đầu của cậu hắn mới rời đi.
Trong nhà vệ sinh Ân Ngôn cố gắng bình tĩnh lại, cậu thầm nghĩ "thật may vừa rồi không có ai vào đây." sửa soạn một chút rồi tự thân đi về.
Đến tới lớp học Phương Tập nhìn thấy bạn thân mình sắc mặt rất kém nên hỏi thăm: "Ân Ngôn, không khỏe hả?"
Ân Ngôn cói tỏ ra bình thường: "Không có gì."
Từ đó đến khi tan học Ân Ngôn đầu óc trên mây chẳng tiếp thu được mớ kiến thức nào.
Đến tối Giang Nghiêm Phong đến đón Ân Ngôn đi ăn rồi đến một biệt thự.
Ân Ngôn đứng nhìn biệt thự trước mắt: "Đây cũng là nhà của anh?"
Giang Nghiêm Phong đắc ý: "Đúng vậy."
Bị cấm dục lâu ngày Giang Nghiêm Phong hoạt động đến nữa đêm, vì lời cầu xin ngày mai còn có tiết học của Ân Ngôn mà dừng lại.