Hạng Hào, nếu ông còn dám bao dưỡng người ngoài khiến Lâm tỷ tỷ thương tâm, tôi sẽ làm ông chết rất thảm!” Anh Húc Kì ít khi nói mấy từ uy hiếp đối phương, nhưng bây giờ cậu lại nói ra. Tuy từ khuôn mặt búp bê kia nói những từ này sẽ khiến khí thế giảm đi hơn phân nửa, nhưng đây đã là uy hiếp ở trình độ lớn nhất.
Loại quan điểm nam nhân có tam thế tứ thiếp ở trên người cậu là không được phép xảy ra, hơn nữa bọn họ là người Anh gia, còn bị phụ thân ảnh hưởng, ngược lại còn có tín niệm của đại ca Anh Thiên Ngạo đã ăn sâu vào trong lòng các đệ đệ – nếu có ước định thì cả đời phải ở cùng đối tượng, dù cho thế nào cũng phải một vợ một chồng mà sống ( đấy, cho nên tiểu Hằng thích nhé, Ngạo ca rất thương em, chỉ mình em thôi (^..^)),.
Chuyện kỳ thật còn hơn chuyện Hạng Hào dưỡng nam sủng, cậu càng để ý chính là, nguyên lai Trình Dực Hạo là loại này, mà hắn cùng nam hài kia là loại quan hệ này.
Cậu không thể rõ tâm tình hiện tại nên hình dung thế nào, cậu cũng không có sinh khí, nhưng cũng cảm thấy chẳng vui vẻ gì.
Còn Trình Dực Hạo bên này cũng đang tự hỏi.
Hắn chưa từng thấy qua Anh Húc Kì như vậy. ( nhìn người ta vậy thôi chứ không dễ bắt nạt đâu).
Ở trong ấn tượng của hắn, Anh Húc Kì luôn hồn nhiên hoạt bát, nhưng Anh Húc Kì hiện giờ ở trước mặt hắn rõ ràng không phải một người đơn thuần như hắn nghĩ, hơn nữa từ miệng Hạng Đường chủ luôn gọi cậu là thiếu gia, điều duy nhất hắn có thể nghĩ đến Anh Húc Kì cũng là người trong hắc đạo, hơn nữa địa vị còn rất cao là đằng khác.
Hắn có thế nào cũng không có thể ngờ được, người như cậu lại ở trong hắc đạo, thật sự khiến mắt hắn muốn rớt xuống.
“Tôi... Tôi đã biết...” Hạng Hào bất mãn liếc Tần Hiên Tần một cái, hắn cư nhiên bị chọc gáy sau lưng! Cũng được, trước hết an phận một chút đi, sau này chuyện này sẽ giải quyết sau.
“Tôi thấy nơi này hẳn không có chuyện của chúng tôi, chúng tôi đây trước hết cáo từ.” Tần Hiên Tần nói. Thật tốt, tâm tình y giờ tốt lên hắn, không ngờ tới có thể giải quyết đơn giản như vậy.
“Từ từ, anh... anh ở lại, tôi có lời muốn nói với anh.” Anh Húc Kì buột miệng gọi lại Trình Dực Hạo đang chuẩn bị rời đi, cậu thật sự có nhiều câu hỏi muốn hỏi hắn, không muốn cứ như vậy để hắn đi.
Tần Hiên Tần nhịn xuống xúc động muốn phản bác đối phương, nhưng giờ đang ở trong đĩa bàn người ta, chỉ có thể lui từng bước.
“Cậu ở lại đi, đem Trang Khải về cho tôi.” Nếu y đã biết tên mặt búp bê đáng yêu này không phải dễ chọc, thì sẽ không tính toán cùng cậu cứng đối cứng.
Có điều khi Trình Dực Hạo đỡ Trang Khải đưa cho y, vẫn ghé vào tai hắn nói.
“Nhớ rõ những gì tôi nói.”
----
Trong lòng Anh Húc Kì có rất nhiều thắc mắc, lại không biết hỏi từ đâu, hai người cứ như vậy đi dạo trên đường, đều tự hỏi trong lòng.
Sau một hồi, là Trình Dực Hạo mở miệng trước.
“Sao tôi cảm thấy chúng ta mỗi lần gặp nhau đều có chuyện...?” Xem như phải dịu đi không khí xấu hổ, Trình Dực Hạo cười nói.
“Ừm...” Anh Húc Kì cũng cảm thấy được, thật không biết vì sao, luôn cùng hắn ở tình huống ngoài ý muốn đụng mặt.
“Tôi cũng không ngờ cậu là người hắc đạo nha, làm tôi giật cả mình, cậu cũng không cần mỗi lần gặp mặt liền ném cho tôi ngạc nhiên khác nhau đi?” Trình Dực Hạo nói.
“Chính anh còn không phải giống tôi có chuyện mà giấu...” Anh Húc Kì nói.
“Ừ... Cũng đúng, thật sự xin lỗi nha.” Trình Dực Hạo bất đắc dĩ cười cười. Đúng vậy, hắn cũng lừa Anh Húc Kì.
“Anh không cần theo tôi giải thích... Tôi cũng không thẳng thắn a...”
Được xin lỗi thấy cực kỳ không được tự nhiên, hai người căn bản không có ai đúng ai sai đi? Nói là không cố ý giấu, chẳng rằng nói song phương chưa từng đề cập qua chuyện của mình, bọn họ chỉ tự nhiên ở chung mà thôi.
Huống chi chính là bằng hữu, cũng không tất yếu hỏi nhiều chuyện phải không?
“Bất quá... Tôi đây là lần đầu tiên thấy cậu mặc như vầy... Không ngờ rất hợp với cậu, nên nói là rất có phong thái hắc đạo?” Trình Dực Hạo cảm thấy, một người chỉ cần mặc những bộ đồ khác nhau thì diện mạo cũng sẽ bất đồng.
“Anh suy nghĩ nhiều quá...” Cậu cũng không phải thích mặc như vậy, nhưng vì hôm nay phải đi đàm chuyện, nếu bề ngoài khí thế thua người, thì sẽ làm mất phong thái đi? Kính râm, cũng là vì che dấu khuôn mặt trẻ con kia...
Cậu có khuôn mặt này nhìn ra chẳng có tí uy hiếp nào, nhưng đại ca lại khác, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt hắn, đã cảm thấy bị áp bách.
“Ha hả... Bất quá... Hẳn là tôi nhận thức một người trước kia đi?” Trình Dực Hạo đi đến trước mặt cậu, đột nhiên tháo kính râm của cậu xuống.
Hắn thích ánh mắt Anh Húc Kì, rất lớn rất đẹp, hơn nữa làm cho người ta có một loại cảm giác thực trong suốt.
“Anh làm gì vậy...” Anh Húc Kì đột nhiên bị hắn đoạt kính râm làm hoảng sợ, hơn nữa vừa lúc nhìn thẳng vào mắt hắn, không biết tại sao, cậu cảm thấy trong nháy mắt tim đập nhanh hơn như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
“Ha hả... Cậu không có gì muốn hỏi tôi? Tôi sẽ nói hết với cậu.” Trình Dực Hạo cảm thấy được Anh Húc Kì tựa hồ có rất nhiều điều muốn hỏi hắn, cũng được, không bằng thừa dịp cơ hội này thẳng thắn với cậu đi?
“Thật sự?” Muốn hỏi, cậu đương nhiên muốn hỏi, muốn hỏi muốn chết.
“Đương nhiên là thật.” Trình Dực Hạo sau đó cùng cậu sóng vai nhau mà đi.
“Như vậy, sao anh lại xuất hiện ở đây?” Anh Húc Kì hỏi.
Từ sau vụ ở quán kem lần trước, cậu cùng Trình Dực Hạo chưa từng liên lạc qua, cậu còn tưởng rằng sẽ không còn gặp lại hắn.
“Trang Khải là bằng hữu của tôi, chính là người vừa nãy tôi đỡ, hắn gặp phải chút chuyện, cho nên tôi mới theo Hiên Tần tới đây xem tình hình, sau đó thì cậu cũng biết.” Trình Dực Hạo trả lời chi tiết.
“Hiên Tần? Chính là nam nhân kia?” Anh Húc Kì đối tên này có ấn tượng, lần trước ở quán kem nghe Trình Dực Hạo gọi.
“Ừ, đúng là y.” Trình Dực Hạo nói.
“Cho nên... Các người là tình nhân à?” Anh Húc Kì hỏi, nhưng không muốn nghe đáp án khẳng định từ miệng Trình Dực Hạo.
“Không phải, chúng ta trước kia từng cùng một chỗ nhưng về sau chia tay.”
“Vậy hiện tại?” Lần trước y Trình Dực Hạo là người yêu của y, còn quăng cho cậu một cái tát a! Anh Húc Kì nghĩ.
“Ừm...Có thể nói y là cấp trên của tôi, còn về bên ngoài, chúng ta xem như tính là quan hệ bạn bè.” Trình Dực Hạo có điểm để ý Anh Húc Kì nghe hắn nói xong có phản cảm hay không, nhưng hắn đã quyết định phải thẳng thắn, cho nên không nhất thiết phải phiền não nhiều.
“A... Vậy... Anh rốt cuộc làm nghề gì? Lại cùng nam hài kia dây dưa cùng một chỗ?” Anh Húc Kì lại hỏi.
“Cái kia a... Kỳ thật vừa nãy cậu cũng biết đại khái đi? Hiên Tần là cán bộ của tổ chức, tôi cùng Trang Khải đều là người dưới trướng y, còn nội dung công việc, tôi cùng Trang Khải giống nhau, ha hả...” Trình Dực Hạo mặt ngoài nói rất trấn định, nhưng kỳ thật càng ngày càng bất an.