“Đại ca, có thể hiện giờ tôi còn thiếu xót, thế nhưng xin anh cho tôi một cơ hội, tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi Kì Kì, tôi cam đoan với anh.” Trình Dực Hạo cúi đầu chân thành nói, cũng đang biểu thị kính ý với Anh Thiên Ngạo.
“Đại ca, anh tác thành cho hai đứa đi.” Anh Lạc Ngưng phụ hoạ.
Mọi người bắt đầu ngươi một câu ta một câu khuyên bảo Anh Thiên Ngạo, nhưng những câu nói này chỉ khiến sắc mặt hắn càng ngày càng khó coi mà thôi.
“Được rồi! Tất cả im lặng!” Anh Thiên Ngạo không thể nhịn được nữa quát bảo bọn họ dừng nói lại.
Hắn nhớ lại ngày Dạ Mạc mang Tín Xa về nhà, từ đầu hắn cũng không muốn hai đưa bên nhau, nhưng khi đó hắn ôm tâm tình đồng ý cho Dạ Mạc, bởi vì hắn biết, Dạ Mạc là đứa nhỏ rất khó có biện pháp theo người thân cận, nếu muốn nó từ bỏ Tín XA, chỉ sợ nhận lại phản tác dụng mà thôi.
Nhưng còn bây giờ, hắn không cách nào làm được như lúc đó.
Xác thực, cũng như Tử Hằng nói, Húc Kì nhìn như trẻ con, nhưng không phải trẻ con nữa, tình cảm của nó, là nên do chính nó quyết định.
Hơn nữa nó còn đem Trình Dực Hạo về nhà, là chứng tỏ đã chuẩn bị làm tốt tâm lý muốn cùng đối phương bên nhau? Dù sao, đây cũng là đối tượng đầu tiên kết giao nó mang về nhà.
Suy nghĩ một lúc, Anh Thiên Ngạo mới chịu lui một bước, nhưng hắn vẫn ra giọng uy hiếp Trình Dực Hạo không cho phép đùa bỡn tình cảm Húc Kì nhà hắn.
“Được! Trình Dực Hạo, tôi sẽ cho cậu cơ hội, nhưng tôi đây cũng phải nói trước, dám để cho Húc Kì bị tổn thương thì sẽ không để cho cậu dễ chịu đâu, chân trời góc biển tôi đều sẽ đuổi theo giết cậu!”
“Cám ơn đại ca, nhưng tôi sẽ không để cho anh có cơ hội truy sát tôi.” Trình Dực Hạo cười khổ. Thật không hổ là cách uy hiếp người của hắc đạo a, thật không giống như đang nói dối...
“Chúng ta đi thôi.” Anh Thiên Ngạo không nói thêm gì nữa, hắn sợ hắn sẽ thay đổi ý định, thế là ra hiệu Hàn Tử Hằng rời đi nhanh một chút.
Hàn Tử Hằng chết tiệt này phải hảo hảo giáo huấn y một trận mới được, lại dám ở trước mặt người ngoài tranh luận với hắn?!
Gương mặt Hàn Tử Hằng như ăn phải đắng, y biết, xong đời! Cái mông của y lại phải xảy ra vấn đề rồi...
“Cái kia... Chúng ta cũng phải rời khỏi sàn diễn rồi...” Nhìn đại ca rời đi, Anh Mị Sí lập tức lôi kéo Anh Lạc Ngưng chạy đi, hắn muốn hưởng thụ thế giới giữa hai người...
“Tín Xa, anh có mệt không? Có muốn về phòng nghỉ ngơi chứ?” Anh Dạ Mạc ôn nhu hỏi Mộc Tín Xa, Mộc Tín Xa liền gật đầu mấy lần.
Cũng không phải y thật sự mệt mỏi, là do thật vất vã có thời gian lại đây, nên muốn cùng Anh Dạ Mạc hảo hảo một chỗ, thuận tiện làm tiếp cái gì đó...
Mọi người rời đi hết, Trình Dực Hạo nhịn không được hỏi Anh Húc Kì.
“Kì Kì, là tôi nghĩ quá nhiều sao? Mọi người có vẻ rất là lạ...”
“A? Lạ chỗ nào...?” Anh Húc Kì không hiểu tại sao Trình Dực Hạo hỏi như thế, cậu không cảm thấy quái chỗ nào a?
“Nhị ca cùng Tam ca là một đôi đúng không?” Lần đầu nhìn thấy hắn đã có cảm giác này, lúc ấy còn tưởng là anh em ruột nên không thể, sau này Anh Húc Kì nói bọn họ không phải anh em ruột thịt, mới cho rằng nhất định không đơn thuần, hơn nữa Anh Mị Sí cũng vừa nói...
“Ừm...Đúng vậy a.” Cậu cảm thấy Trình Dực Hạo cũng thật là nhạy bén, với chuyện như vậy cậu còn chẳng rõ cho nổi.
“Vậy còn em vs đại ca cậu thì sao? Sẽ không phải là...” Trình Dực Hạo thấy không thể chỉ có một đôi a...
“Mạc Mạc cùng Tín Xa là một đôi, đại ca là cùng Tử Hằng ca.” Anh Húc Kì nói.
Trình Dực Hạo hiểu rõ toàn bộ, chẳng trách khi hắn hỏi nếu người nhà cậu biết người thích là đàn ông có bị dọa sợ không? Cậu rất khẳng định là không a, hóa ra là vì vậy a...
Cũng được, chí ít sẽ không xuất hiện chuyện hắn là đàn ông mà bị phản đối, còn hắn thì nên nỗ lực để Anh Thiên Ngạo tin tưởng hắn thật lòng với Anh Húc Kì.
“Vậy xem như tôi đã thông qua cửa đại ca?” Trình Dực Hạo vẫn hơi buồn bực, tính cách đại ca thật cẩn thận vậy a? Cũng thật có chút khó chơi... Hơn nữa hắn cảm thấy cũng không phải thật sự đáp ứng bọn họ bên nhau...
“Tôi nghĩ hẳn là vậy đi.” Nếu đại ca không có ngăn cản, cậu coi như hắn không ý kiến, Anh Húc Kì lạc quan nghĩ vậy.
“Có điều, bây giờ cái gì tôi cũng không có, đã biến thành kẻ thật nghiệp, chỉ sợ không thể nuôi cậu được a?” Trình Dực Hạo cười đùa cậu, thật ra hắn tích không ít tiền, Anh Húc Kì cũng không phải không có tiền, hai người vẫn có thể sinh hoạt.
“Ừm... Vậy tôi nuôi anh được mà...?” Anh Húc Kì rất chăm chú suy nghĩ, nói ra.
Trình Dực Hạo suýt chút nữa bị doạ.
“Không được! Xem ra tôi vẫn phải tìm một công việc!” Muốn để hắn bị Anh Húc Kì nuôi? Không khỏi mất mặt đàn ông hắn a!
“A? Không liên quan a, tôi có thể...”
“Được rồi, đừng nói, tôi nuôi cậu!” Trình Dực Hạo ngăn cản không cho cậu nói thêm gì nữa, càng nghe lông hắn càng muốn dựng, hắn có chết cũng không muốn!
“Ác...” Ai nuôi ai cũng được, Anh Húc Kì không thèm để ý loại chuyện như vậy, chắc là do turơc giờ cậu không phải lo lắng tới chuyện này nhỉ?
“Kì Kì...” Trình Dực Hạo đột nhiên hít sâu một hơi.
“Sao vậy?”
“Hãy nghe lời tôi nói chắc có hơi buồn nôn.”
“Hả? Nói cái gì?”
“Kì Kì, em đồng ý theo anh anh rất cao hứng, giống như phiêu bạt nhiều năm bây giờ mới tìm được bến đỗ, trước giờ anh chưa từng có suy nghĩ tôn trọng một người, chắc là em sẽ không tin, nhưng đối với anh mà nói em cực kỳ trọng yếu, nếu là em, anh có thể hoàn toàn thay đổi chính anh, nên anh rất hi vọng em có thể vĩnh viễn ở bên cạnh, được không?” Trình Dực Hạo thâm tình nói ra suy nghĩ trong lòng.
Hắn tỏ tình buồn cười thế này, rất sợ Anh Húc Kì không chấp nhận tình yêu này.
“Em tin tưởng anh a, cũng muốn theo anh, nên... Anh đừng như vậy...” Anh Húc Kì lại bị hắn làm cho ngượng ngùng.
Trình Dực Hạo khi mở miệng nói chuyện, luôn làm cho cậu không biết trả lời thế nào. Có điều mỗi lần nghe hắn nói thích mình, trong lòng không biết vị ngọt ở đâu sinh ra.
Trình Dực Hạo hài lòng ôm má Anh Húc K, nâng cằm cậu hôn lên, nụ hôn tâm ý tương thông này, so với bất kỳ nụ hôn nào còn ngọt ngào hơn.
-(Hoàn).