Kế hoạch tấn công
Sau khi ăn cơm tối, An Cảnh luôn không chịu ngồi yên quả nhiên gọi điện đến. Một bên hỏi hôm nay rốt cuộc tại sao lại thế, một bên không quên khoe với Hạ Tử Thần hắn đã nghĩ ra được lý do thật tốt.
Hạ Tử Thần không giải thích nhiều, chỉ nói khi ra ngoài nghe điện thoại gặp Cố Hủ, còn vì sao Cố Hủ tặng nhiều thứ như vậy cậu cũng không rõ.
Trước kia từng được tặng bánh nên An Cảnh cũng chấp nhận lý do này, cảm thấy Cố Hủ không giống như ngày thường.
“Anh rất khâm phục bản thân, khi đó lại có thể giúp cậu nghĩ ra lý do tốt như vậy a.” An Cảnh cười nói, “Sao? Anh rất thông minh đi?” Thật ra anh vốn muốn nói là cha cậu quen biết nhà họ Cố nhưng nghĩ đến gia thế nhà Cố Hủ, có quan hệ rất khó, vậy nên sửa lại.”
“Lúc ấy nghe có vẻ không tồi, nhưng cẩn thận nghĩ lại cũng không đúng.” Hạ Tử Thần cảm thấy lý do An Cảnh không kéo cha cậu vào là đúng, nhưng thật ra lại không hẳn là tốt.
“Sao lại nói vậy?” An Cảnh khó hiểu hỏi.
“Cố Hủ nếu vẫn chưa hoàn thành thực tập, cùng trường nên dễ gặp nhau, đến lúc đó vẫn sẽ bị vạch trần.” Hạ Tử Thần thay đổi tư thế ngồi, “Lại nói, nơi em ở trước đây sao lại có hàng xóm như nhà Cố Hủ?”
Nơi nhà cậu ở trước kia là khu dân cư cũ nát, đều là những căn nhà đã hơn hai mươi năm. Tuy coi như dọn dẹp sạch sẽ nhưng vẫn không thay đổi được bản chất. Hạ Tử Thần không rõ nhà Cố Hủ là dạng gì nhưng nghe An Cảnh nói thì nghe vẻ tương đối có gia thế. Nghĩ lại, đã là nhà có gia thế, ai lại lựa chọn ở nơi đó?
Bị Hạ Tử Thần nói như vậy, An Cảnh cũng hiểu kịch bản này không ổn. Nhưng đều đã nói ra, muốn thu lại cũng không được. “Không sao, đến lúc đó tính sau. Mà cho dù Dịch Thành biết cũng chẳng làm sao.”
“Vâng.” Trầm Dịch Thành cho dù biết, cùng lắm thì chỉ tức giận vì bị lừa mà thôi.
“Nhưng nói thật đi, cậu thực sự không quen biết Cố Hủ sao?” Nghi vấn này vẫn luôn tồn tại trong đầu An Cảnh, hắn không tin loại người như Cố Hủ lại vô cớ tiếp cận Hạ Tử Thần.
“Em có hỏi rồi, anh ta cũng nói là em không biết anh ta.” Tuy cậu cũng thấy khó hiểu nhưng thời gian dài như vậy rồi, hắn chỉ nói mỗi tên, những thông tin khác đều không tiết lộ, thậm chí cả số điện thoại cũng không trao đổi.
Nhưng cũng bởi vì không trao đổi với nhau, mỗi khi cậu nhận được từ Cố Hủ cái gì đó mới không có cảm giác được bố thí, thậm chí cảm thấy người này căn bản không cần một tiếng cảm ơn từ cậu. Cho nên cậu không có áp lực gì mà nhận những thứ hắn cho, tựa như đó là tự nhiên, không hề cố ý hay tính kế gì.
“Không thể hiểu được suy nghĩ của đám nhà giàu.” An Cảnh cuối cùng tổng kết lại.
Hai người nói một lát thì ngắt máy.
Giữa tháng hai, thời tiết vẫn rất lạnh. Mỗi khi nghe thấy gió lớn bên ngoài rít lên, Hạ Tử Thần cảm thấy có thể nằm ở nhà là một chuyện rất hạnh phúc. Nhìn những người vội vàng chạy ngoài cửa sổ làm cho cậu nhớ tới người cha bận rộn mỗi ngày, cũng may cha tự lái xe, làm cậu yên tâm hơn nhiều, ít ra cũng ấm áp hơn xe bus.
Đợt thi đấu thứ hai của PK hai người đúng hạn diễn ra. So với vòng một, vòng hai có vẻ khó hơn, nhưng vẫn không làm khó được Trầm Khê và Tàn Mặc Vô Ngân, hai người thuận lợi đi vào vòng bán kết.
Đa số người Chiến Minh Điện không tham gia thi đấu PK lần này, lại chạy đi tham gia trận doanh, người chơi trung lập đối với loại thi đấu này cũng không quá nhiệt tình, dù sao so với thi đấu cùng người chơi khác, bọn họ giỏi đánh Boss hơn.
Vừa làm xong nhiệm vụ hàng ngày hôm nay, Tàn Mặc Vô Ngân chuẩn bị dẫn Trầm Khê đi đánh phụ bản, An Cảnh liền gửi tin tới.
[Mật] Tiềm Hành Đêm Khuya: Tiểu Thần Thần, mấy chị gái trong bang kia muốn cậu đi giúp bọn họ.
[Mật] Trầm Khê: cái gì?
Cậu không mở kênh bang hội, không chú ý bọn họ đang nói cái gì.
[Mật] Tiềm Hành Đêm Khuya: mọi người muốn đi đánh phụ bản Ám Chiến Dưới Hoàng Cung, nhưng hơi khó chơi, cho nên muốn cậu bày cho kế hoạch tấn công. Cậu trước đó không phải thường xuyên đi đánh cùng Thiên Phong Nhã Các sao?
[Mật] Trầm Khê: sao lại đột nhiên muốn đi đánh Ám Chiến?
Phụ bản này trước đó cũng đã đánh qua, nhưng sau đó không phải lặng lẽ bỏ qua sao? Sao lại đột nhiên nghĩ tới? Hơn nữa với thực lực thật của Chiến Minh Điện, Hạ Tử Thần không đảm bảo nhất định có thể qua. Cậu cùng Thiên Phong Nhã Các đi đánh bởi vì bọn họ có cách thức hợp tác thành thục, Chiến Minh Điện muốn cùng nhau đánh cũng không phải chuyện dễ dàng.
[Mật] Tiềm Hành Đêm Khuya: sau khi cập nhật, Ám Chiến bắt đầu xuất hiện vũ khí phẩm chất mới a. Mọi người muốn đi thử vận may.
Hai tháng sau khi cập nhật đúng là có thêm nhiều vũ khí mới, nhưng cậu cùng người Thiên Phong Nhã Các đi đánh vài lần, chỉ rơi ra một cái đàn cổ môn phái Nam Phủ, độ hữu dụng không cao.
[Mật] Trầm Khê: tuy đã đánh vài lần, cũng biết quy luật, nhưng chỉ huy thì có chút khó. Các anh nếu muốn đánh, em phải nghiên cứu một chút đã.
[Mật] Tiềm Hành Đêm Khuya: ừ, nếu không cậu thảo luận với Tàn Mặc đại thần một chút đi. Hắn khẳng định biết làm thế nào.
[Mật] Trầm Khê: để em hỏi chút.
[Mật] Tiềm Hành Đêm Khuya: ừ, để anh đi nói với Dịch Thành, nói đến chỉ huy, cậu ta cũng được.
[Mật] Trầm Khê: đã biết.
Với thành viên của Chiến Minh Điện, bắt chước Thiên Phong Nhã Các chắc chắn không được, trị liệu của bọn họ không bằng, đây là vấn đề chính.
[Mật] Tàn Mặc Vô Ngân: đứng ngẩn ra đó làm gì vậy?
[Mật] Trầm Khê: người trong bang muốn đi đánh Ám Chiến Dưới Hoàng Cung, muốn có kế hoạch tấn công.
[Mật] Tàn Mặc Vô Ngân: ừ, phối hợp rất quan trọng.
[Mật] Trầm Khê: ừ, bảo tôi đi đánh thì được, chứ viết kế hoạch và vân vân thì chịu.
Hạ Tử Thần không phải khiêm tốn, một bản kế hoạch không phải nói người ta đánh như thế nào là được, còn phải lo đến sự bố trí các thành viên trong đội, từng chỗ đứng trong mỗi bước, chức nghiệp nào có kỹ năng đi đánh chặn đường, vân vân. Quan trọng hơn là phải nghĩ ra phương pháp đấu thích hợp cho cả đội, không phải phương pháp nào cũng thích hợp với chính mình. Tóm lại là rất rắc rối, không thể chỉ nói, còn cần phải thực hành.
[Mật] Tàn Mặc Vô Ngân: Chiến Minh Điện nếu muốn đi đánh tốt nhất nên chuẩn bị nhiều trị liệu, cũng nên bố trí thêm một T, nhỡ một T không giữ được có thể có T khác. Về phần công, không cần quá kém là được, Boss không có thời gian giới hạn, cứ từ từ mà diệt.
[Mật] Trầm Khê: ừ, tôi phải suy nghĩ kỹ lại.
[Mật] Tàn Mặc Vô Ngân: thế hôm nay có đi đánh phụ bản không?
[Mật] Trầm Khê: không đánh, anh cứ đi đi.
[Mật] Tàn Mặc Vô Ngân: ừ.
Hạ Tử Thần không đi, Tàn Mặc Vô Ngân cũng không ép.
Lấy ra một tờ giấy trắng, Hạ Tử Thần đơn giản viết ra những chỗ cần chú ý trong từng giai đoạn cùng kỹ năng của Boss. Sau đó bố trí đội ngũ cùng phân chia tổ. Nhưng dù sửa chữa thế nào, cậu đều cảm thấy không ổn, bản này có ba Boss, mỗi Boss đều rất phiền phức. Tuy cậu không có thành kiến gì với Liên Phi Nhi nhưng trong đội có trị liệu như cô ta, áp lực sẽ rất lớn.
Hơn nữa Trầm Dịch Thành muốn đi đánh, tự nhiên cũng sẽ không thiếu cô ta.
Bút nhẹ nhàng lướt trên giấy trắng, QQ đột nhiên nhảy ra một cửa sổ rung rung, dọa Hạ Tử Thần giật mình, hóa ra là Tàn Mặc Vô Ngân. Đây là lần đầu tiên sau khi trao đổi QQ, Tàn Mặc Vô Ngân dùng buzz, làm cho Hạ Tử Thần cảm thấy có chút trẻ con… đáng yêu.
“Đang viết kế hoạch tấn công?” Tàn Mặc Vô Ngân hỏi.
“Ừ, nhưng không tốt lắm, viết như thế nào cũng không đúng.”
Tàn Mặc Vô Ngân không nói gì nữa, gửi tới một cái bản đồ, còn gửi cho một tài liệu.
Hạ Tử Thần khó hiểu nhấn tiếp nhận, bản đồ hiện lên, cư nhiên lại là những việc cần chú ý khi đánh Boss, sắp xếp đội ngũ cùng nơi đứng chuẩn của từng Boss. Quan trọng hơn là đều dựa trên đặc điểm của Chiến Minh Điện mà sắp xếp.
Tốc độ truyền rất nhanh, sau khi nhận hết, Hạ Tử Thần mở ra xem, là Thiên Phong Nhã Các đánh Ám Chiến Dưới Hoàng Cung. Xem ra là thời kỳ đầu, trang bị của mọi người cũng không tốt như bây giờ, cho nên mỗi chi tiết sắp xếp đều rất được chú ý.
“Cám ơn.” Hạ Tử Thần không biết nói gì hơn.
“Không cần khách khí, tự nghĩ khẳng định không nhanh bằng tôi. Biểu đồ là Kiếm Lang gửi cho, còn chưa làm phụ đề giải thích, cho chỉ huy của bọn em xem vài lần hẳn là hiểu được.”
“Ừm, luôn làm phiền anh rồi.”
“Không phiền. Tôi cũng không muốn thấy em vì chiến lược tấn công mà ngay cả tâm tư đánh phụ bản cũng không có, chơi game là để vui vẻ, chuyện không lớn tôi có thể giúp được.”
Hạ Tử Thần nở nụ cười, “Việc này tôi thực sự không tốt lắm.” Có mấy thứ Tàn Mặc Vô Ngân gửi tới, Hạ Tử Thần có cảm giác như trút được gánh nặng.
“Tốt rồi, giờ có tâm tình đi đánh phụ bản không?” Tàn Mặc Vô Ngân hỏi.
“Các anh không đi sao?” Nhìn đồng hồ đã một giờ trôi qua.
“Chờ em.” Tàn Mặc Vô Ngân không cảm thấy có gì không đúng khi bắt người khác chờ, lập tức gửi đến đây lời mời tổ đội.
Hạ Tử Thần nhấn xác nhận, không nỡ để mọi người chờ như vậy.
Vào đội ngũ, Hạ Tử Thần nhìn cả nhóm người đang nói chuyện.
[Đội ngũ] Trầm Khê: thật ngại quá, để mọi người chờ tôi.
[Đội ngũ] Nhất Quý Trán Lạc: Trầm Khê tới rồi, không sao không sao, chúng ta chỉ đang nói chuyện phiếm thôi.
[Đội ngũ] Tam Kiến Chung Tình: ừ, có thần nãi mới an toàn, chờ cũng không sao!
[Đội ngũ] Hoa Hướng Dương: đại thần còn phải chờ, chúng ta cam tâm tình nguyện chờ cùng, ha ha ha.
[Đội ngũ] Trầm Khê: thật ngại quá, tôi nghĩ mọi người đã đánh rồi.
[Đội ngũ] Bách Thảo Chiết: không sao, bọn tôi là tự nguyện chờ.
[Đội ngũ] Nhất Quý Trán Lạc: đúng vậy, dù sao bọn tôi cũng nhàn rỗi không có việc gì, đúng lúc tìm cái cớ để ngồi bát quái với nhau.
[Đội ngũ] Kiếm Lang: hiếm có người Tàn Mặc phải đợi, bọn tôi cũng nên nể mặt.
[Đội ngũ] Hoa Hướng Dương: đúng, bọn tôi đều thấy đại thần như vậy mới là người đàn ông tốt! Người đàn ông tốt là phải biết chờ đợi!
[Đội ngũ] Tam Kiến Chung Tình: +
[Đội ngũ] Phong Lưu Tiêu Sái: +
[Đội ngũ] Sở Sở Bất Khả Liên: +
…..
Tuy không tiếp xúc nhiều với người của Thiên Phong Nhã Các nhưng không khí bang hội của bọn họ Hạ Tử Thần rất thích. Như hôm nay, nếu là bang khác, tin rằng sẽ không nhàn rỗi không có việc gì mà chờ một giờ như vậy, còn không có một câu oán hận.
[Đội ngũ] Trầm Khê: cảm ơn.
Ngoài câu cảm ơn này, Hạ Tử Thần cũng không biết nói gì khác. Lời này là nói với người trong đội, cũng là nói với Tàn Mặc Vô Ngân.
[Đội ngũ] Bách Thảo Chiết: đều là người một nhà, khách khí cái gì.
[Đội ngũ] Kiếm Lang: được rồi, cửa phụ bản tập hợp.
[Đội ngũ] Hoa Hướng Dương: tập hợp tập hợp, ai đến cuối là heo~
…..
Mọi người lần lượt tập hợp lại, bắt đầu đánh phụ bản hôm nay.
Trước khi vào đánh, Hạ Tử Thần đem hình ảnh cùng tư liệu gửi tới hòm thư của Trầm Dịch Thành, để hắn chậm rãi nghiên cứu. Lại không để ý ở cuối tư liệu có hai hàng chữ…..
Dành cho Trầm Khê yêu quý nhất
From Tàn Mặc Vô Ngân.