Tuyệt Đối Phục Tòng

chương 30: tuyệt đối phục tòng 30

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Tôi cũng nghĩ như vậy.” Anh Thiên Ngạo tán thành quan điểm.

“Vậy chúng ta nhanh đi tìm Hứa Kính Quốc đi.” Anh Mị Sí hy vọng có thể lập tức khởi hành đi tìm người, hắn thực lo lắng cho sự an nguy của Anh Lạc Ngưng.

Nhưng mà, Hàn Tử Hằng lại mở miệng.

“Chúng ta có cái gì chứng minh người do hắn bắt? Nếu không có chứng cớ, bằng cái gì liều lĩnh đi hỏi người?” Hàn Tử Hằng nói đúng, cho dù là Hứa Kính Quốc, nếu không đủ chứng cớ mà muốn đi tìm đối phương phiền toái, truyền ra ngoài sẽ không hay lắm.

Tuy rằng tình thế Anh bang hiện tại còn tốt hơn lúc Anh Thiên Ngạo mới vừa tiếp nhận rất nhiều, nhưng chưa thể củng cố vững chắc, bởi vì mọi người còn đang xem thử hắn muốn xử lý Hứa Kính Quốc thế nào. Lúc trước đuổi hắn đi ra ngoài tạo thành cách nhìn không tốt, nhiều ít còn là sự sinh kế, nếu trực tiếp kích động tìm tới Hứa Kính Quốc, chỉ sợ sẽ bị bên ngoài xuyên tạc theo ý tứ khác.

Hứa Kính Quốc không thể tùy tiện động, bởi vì hắn ở thời kì Lí Khiêm quá mức phóng túng, nhiều ít thi vẫn đối Anh bang có trình độ uy hiếp nhất định.

“Còn muốn chứng cớ gì nữa? An toàn của Lạc Ngưng là quan trọng!” Anh Mị Sí mới mặc kệ tới điều này, đối hắn mà nói, Anh Lạc Ngưng chính là đệ nhất.

“Cho dù cậu nói như vậy tôi vẫn cảm thấy không thể được.” Hàn Tử Hằng cũng kiên trì.

“Hàn Tử Hằng, anh cảm thấy Lạc Ngưng sẽ ở chỗ Hứa Kính Quốc kia sao?” Anh Thiên Ngạo hỏi y.

Hàn Tử Hằng gật gật đầu.

“Nếu cả ba chúng ta đều nghĩ như vậy, không có lý do gì không đi cứu Lạc Ngưng.” Anh Thiên Ngạo nói tiếp.

“Cậu có biết cậu đang nói cái gì không?!” Anh Thiên Ngạo này lại là đang làm gì? Cho dù Anh Mị Sí không rõ tình trạng thì không tính, hắn đường đường là một bang chủ chẳng lẽ không biết làm việc tùy tiện là sai sao?

“An nguy của Lạc Ngưng là hàng đầu” Anh Thiên Ngạo biết không thể dựa vào phỏng đoán mà tìm tới Hứa Kính Quốc, nhưng hắn chú ý không được nhiều như vậy.

Hàn Tử Hằng cắn chặt răng, nhịn xuống xúc động muốn đánh Anh Thiên Ngạo.

Y biết, Anh Thiên Ngạo có một nhược điểm rất lớn, chính là Anh Lạc Ngưng, mỗi lần chỉ cần Anh Lạc Ngưng có chuyện gì, hắn chính là trước làm nói sau, không lo lắng hậu quả.

Hàn Tử Hằng lần này cũng quyết tâm, không tính toán dễ dàng thỏa hiệp.

“Các cậu bình tĩnh một chút được chứ, nghĩ lại tại sao Hứa Kính Quốc muốn bắt Lạc Ngưng, chẳng lẽ muốn thương tổn Lạc Ngưng? Thế nào thì cũng không cần làm lớn chuyện này đi? Nếu thật sự là như vậy, hắn về sau cũng đừng nghĩ muốn ở trên đạo thượng sống yên.”

“Lời này có ý gì?” Anh Mị Sí hỏi y.

“Hắn bắt Lạc Ngưng, nhất định là vì muốn chúng ta làm giao dịch đường khẩu với hắn, nếu là vì đường khẩu mà đến, hắn không có lý do gì thương tổn Lạc Ngưng.”

Hàn Tử Hằng than nhẹ. Hai người kia vì Anh Lạc Ngưng đã muốn mất đi lý trí, thế nhưng ngay cả đạo lý đơn giản như vậy cũng nghĩ không được? Hoàn hảo Hàn Tử Hằng y không giống bọn họ.

Anh Thiên Ngạo cùng Anh Mị Sí nghe y nói như vậy, rốt cục mới hơi bình tĩnh xuống.

“Tôi nghĩ, đợi thêm vài ngày, Hứa Kính Quốc sẽ tới cửa.” Hàn Tử Hằng cuối cùng nói ra phương pháp y cảm thấy thích hợp nhất chính là chờ đợi.

“Không được! Tôi một khắc cũng chờ không được!” Anh Mị Sí cảm thấy muốn nhìn thấy Lạc Ngưng ngay, xác định an toàn của cậu.

“Anh Mị Sí!” Hàn Tử Hằng hung hắn một tiếng.

“Tốt lắm, liền chiếu theo cách Hàn Tử Hằng làm đi.” Anh Thiên Ngạo cũng làm ra quyết định của hắn.

“Đại ca?!” Anh Mị Sí không thể tin được đại ca thủy chung cùng hắn đứng ở đồng trận tuyến lại hướng Hàn Tử Hằng phản chiến.

“Mị Sí, nghe lời.” Anh Thiên Ngạo nói.

Anh Mị Sí thật sự rất muốn phản bác hắn, nhưng hắn thấy Anh Thiên Ngạo sự kiên định trong mắt hắn.

Hắn biết đại ca một khi quyết định tốt sự tình thì sẽ không sửa đổi, đành phải bức chính mình nhịn xuống, nhưng hắn cũng nói cho chính mình, nếu Lạc Ngưng thực sự có cái gì vạn nhất, hắn sẽ không bỏ qua cho Hàn Tử Hằng!

-----

Anh Mị Sí đi khỏi, Anh Thiên Ngạo mới ngồi xuống, cả người hắn vẫn mang trạng thái khẩn trương không buông, hắn cùng Anh Mị Sí đang nhẫn nại.

“Hàn Tử Hằng, tôi có việc hỏi cậu.” Anh Thiên Ngạo nói xong, ý bảo Hàn Tử Hằng cũng ngồi xuống.

“Cậu nói đi.”

“Cậu cảm thấy Hứa Kính Quốc muốn dùng Lạc Ngưng theo ta đổi vị trí đường khẩu?”

“Phải”

“Xem ra lần này hắn bắt đúng người...” Anh Thiên Ngạo cười khổ, nhược điểm bị nắm còn có thể như thế nào?

“Đó là hắn tính toán, chúng ta không nhất định phải cấp.” Hàn Tử Hằng cho rằng, không thể để cho Hứa Kính Quốc lại đi vào Anh bang, nếu không sẽ uổng phí bọn họ lúc trước đem hắn đá khỏi.

“Ngươi hiện tại là tự mâu thuẫn sao?”

Người vừa mới nói không thể tùy tiện động Hứa Kính Quốc phải đợi hắn tới cửa là y, hiện tại lại nói không cần đáp ứng điều kiện của hắn, nghĩ thế nào cũng cảm thấy mâu thuẫn. Nếu không làm điểm hy sinh, như thế nào có thể đổi sự an toàn cho Lạc Ngưng trở về?

“Bằng không cậu thật sự muốn cho Hứa Kính Quốc trở về?” Hàn Tử Hằng hỏi lại hắn.

“Hiện tại không phải vấn đề hắn có trở về hay không, là vấn đề Lạc Ngưng!”

Hàn Tử Hằng lại muốn gặp trở ngại, Anh Thiên Ngạo quả nhiên đã đánh mất lý trí, y còn tưởng rằng hắn bảo Anh Mị Sí không được xúc động là tỏ vẻ hắn hiểu được lấy đại cục làm trọng, xem ra y sai lầm rồi.

Hàn Tử Hằng cũng biết, không thể lại cùng hắn đá chọi với đá, nên phải đổi phương thức câu thông.

“Tên Hứa Kính Quốc kia đã không có đường lui mới có thể làm như vậy, điều này đối chúng ta mà nói ngược lại là một bước ngoặt, người ngoài đối với ngươi lúc trước đá hắn đi vẫn không hoàn toàn lượng giải( hiểu rõ và thông cảm), hiện tại Hứa Kính Quốc tự mình giẫm lên chân mình một cước, trước động Lạc Ngưng, sao cậu không suy nghĩ nên lợi dụng cơ hội này phản hắn một quân, khiến hắn vĩnh viễn biến mất?”

Đây là điều Hàn Tử Hằng cân nhắc, bọn họ vẫn muốn đem Hứa Kính Quốc diệt trừ, nhưng tổng chưa có thời cơ thích hợp, dù sao phải làm cho tất cả mọi người tin phục là chuyện khó khăn. Nhưng mà, Hứa Kính Quốc nếu một ngày không trừ, Anh bang vĩnh viễn không thể ổn định.

Anh Thiên Ngạo đem lời Hàn Tử Hằng nói tiếp thu vào đầu, hắn cảm thấy Hàn Tử Hằng nói đúng.

“Vậy cậu tính toán làm như thế nào?”

Anh Thiên Ngạo có đôi khi cảm thấy thực may mắn Hàn Tử Hằng cùng hắn không phải quan hệ đối địch, hắn thấy được suy nghĩ của bản thân không tốt giống Hàn Tử Hằng, sẽ đem sự tình rất có trật tự sửa sang lại, hơn nữa quan trọng là … Hàn Tử Hằng thủy chung rất lạnh.

“Hứa Kính Quốc nhất định sẽ tìm tới cửa, mặc kệ hắn muốn cái gì, cậu cũng không cấp cho hắn, còn có...” Hàn Tử Hằng đột nhiên ngừng lại.

“Còn có?”

“Mặc kệ hắn đối Lạc Ngưng làm cái gì, cậu cũng phải nhịn xuống.” Hàn Tử Hằng nhìn hắn, y biết điều này đối Anh Thiên Ngạo mà nói là không chuyện có khả năng, nhưng y vẫn nói ra.

“Đây là có ý gì?”

“Cho dù hắn dùng an nguy Lạc Ngưng uy hiếp cậu, cậu vẫn phải kiên trì.” Hàn Tử Hằng bổ sung.

“Cậu đang nói giỡn? Cậu thấy tôi có thể nhìn Lạc Ngưng gặp chuyện không may?!” Anh Thiên Ngạo thật không dám tin tưởng hắn nghe từ trong miệng Hàn Tử Hằng được cái gì? Cư nhiên muốn hắn mặc kệ sống chết của Lạc Ngưng?

“Tin tưởng tôi, hắn không dám làm cho Lạc Ngưng chết.” Đại khái. Nhưng Hàn Tử Hằng không dám nói ra.

“Tôi nghĩ tôi nhịn không được.” Muốn hắn xem Lạc Ngưng lâm vào nguy hiểm? Nghĩ cũng đừng nghĩ!

“Anh Thiên Ngạo!” Hàn Tử Hằng đề cao âm lượng.

“Đi ra ngoài đi, tôi không muốn nói chuyện, chuyện này liền chiếu theo cậu nói chờ hắn tới cửa, về phần làm như thế nào, do tôi quyết định.” Anh Thiên Ngạo nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio