Thích?
Giang Trì Chu thích Tiêu Nhiễm…… Sao?
Ở cái tuổi không được cho phép yêu sớm, Nhan Hi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này, mặc dù biết trong lớp ai lặng lẽ yêu đương với ai, cô cũng sẽ không để trong lòng.
Nhưng chợt nghe thấy Giang Trì Chu và Tiêu Nhiễm ràng buộc với nhau, nghĩ làm sao cũng không thích hợp.
“Alo? Hi Hi? Sao cậu đột nhiên nói tới cái này?” Thẩm Tiếu Ngôn hét vài tiếng ở trong điện thoại cũng chưa ai trả lời, “Alo? Alo?”
Giờ phút này, Nhan Hi đã nghe không vào.
Cô bế con gấu to bên cạnh vùi mặt vào, mãi cho đến khi Thẩm Tiếu Ngôn cúp máy gọi lại lần nữa, tiếng chuông nhắc nhở mới gọi lý trí cô về.
“Tình huống bên cậu sao rồi hả?” Người đang trò chuyện đột nhiên có câu hỏi không thể giải thích được rồi lại giảm âm lượng khiến Thẩm Tiếu Ngôn hơi lo lắng.
Nhan Hi một tay ôm lấy gấu, một tay giơ điện thoại lên áp vào bên tai, nhẹ giọng đáp: “Không sao.”
Thẩm Tiếu Ngôn không tin, “Cái gì mà không sao, khoảng cách giữa cậu lúc trước và sau có hơi lớn đấy.”
“Thì đột nhiên nhớ tới một truyện cười trên mạng, kết quả làm rơi điện thoại.” Cô bịa ra thứ mà cô nghĩ là một cái cớ hoàn hảo để lừa người khác nhưng lại không lừa được mình.
Ngực buồn buồn, cái gì cũng chẳng muốn nói.
Vài phút sau, cô dựng lỗ tai lên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, hẳn là Tiêu Nhiễm về đến nhà.
Quả nhiên, chưa đến bao lâu, Tiêu Nhiễm đã tới đây gõ cửa.
“Vào đi.” Nhan Hi ôm chú gấu lớn không buông tay.
Tiêu Nhiễm đẩy cửa tiến vào, lẳng lặng nhìn người nọ ngồi bên bệ cửa sổ tung bay, sau đó giơ túi nilon trong tay lên, “Chị, em mua chút trái cây, chị muốn nếm thử hay không?”
Quả táo đỏ rực được đựng trong túi nilon có hơi nặng.
“À, em để bên ngoài đi, đợi chút nữa chị đi lấy.” Tâm trạng hiện giờ của Nhan Hi không được tốt, không thấy nhiệt tình hoạt bát như ngày thường, thậm chí ngay cả ngón tay cũng lười nhấc lên.
Nghe thấy lời này, Tiêu Nhiễm lập tức sửa miệng: “Em giúp chị rửa một quả rồi mang lại đây.”
Nhan Hi theo bản năng lắc đầu, “Không cần đâu……”
Không chờ cô từ chối, Tiêu Nhiễm đã biến mất ở cửa, sợ cô không cho mình hoàn thành chuyện này.
Tiêu Nhiễm bỏ toàn bộ còn dư lại vào rổ trái cây rồi chọn quả táo đỏ rực và tròn đẹp mắt cầm đi rửa sạch, dao gọt hoa quả cũng được rửa sạch sẽ chuẩn bị sẵn rồi đưa qua cho Nhan Hi.
“Chị, táo được rửa sạch rồi, cho chị nè.” Lời nói của cô ấy có chút gì đó lấy lòng.
Nhan Hi nhớ tới em họ là người mẫn cảm, có vài lời nói cũng không thể trực tiếp hỏi em ấy.
Hai chân cô di chuyển giẫm trên chiếc giường lớn mềm mại, đi xuống xỏ dép, nhận trái cây trong tay Tiêu Nhiễm rồi nói lời cảm ơn em ấy.
Tiêu Nhiễm lắc đầu nói “không có chi” rồi thong thả ung dung rời khỏi phòng.
Quả táo chưa ăn, Nhan Hi rút tờ khăn giấy bày lên trên bàn, quả táo được đặt chỗ đó.
Một lần nữa cầm lấy điện thoại, cô phát hiện Giang Trì Chu đã chủ động gửi tin nhắn mới cho cô: 【 Ở nhà? 】
Nhan Hi không trả lời ngay, cô xoay người nhìn chằm chằm hộp tai nghe đang đặt ở bên cạnh, trong lòng nghẹn đến mức hoảng hốt.
Chẳng phải trên mạng đều nói như vậy sao, có người mình thích thì phải duy trì khoảng cách với người khác phái, cho nên kẻ thù đấu đá nhiều năm với cô đến cùng là muốn phân rõ giới hạn với cô sao?
Khó trách ngày đó lúc về cùng Tiêu Nhiễm thì đột nhiên thương lượng làm hoà với cô, là sợ cô ảnh hưởng đến tình cảm giữa bọn họ ư?
Trong vài phút ngắn ngủi này, Nhan Hi đã suy diễn ra một bộ phim nhiều tập, trực tiếp coi con gấu đồ chơi trên giường như chính Giang Trì Chu và đánh anh
“Giang Trì Chu! Tên khốn kiếp này!”
“Thấy sắc quên bạn!”
“Vong ân phụ nghĩa!”
“Thấy lợi quên nghĩa!”
“Thật sự đáng ghét!”
Tai gấu bị cô nắm kéo qua, cô tức muốn mệt nên ngồi thở hổn hển ở đầu giường.
Trên giường có ba bốn con thú bông, con gấu lớn vừa rồi bị đánh là của Giang Trì Chu tặng.
Nhớ rõ lúc trước Giang Trì Chu đưa món quà này chỉ vì khinh bỉ chiều cao của cô, “Em xem con gấu này còn cao hơn em, chú lùn ~”
Ngày đó, cô đuổi theo Giang Trì Chu chạy ba vòng quanh khu dân cư!
“Ha ha……” Nhớ tới quá khứ, khóe miệng của cô không tự giác nhếch lên, phát ra tiếng cười trong trẻo.
Chờ cô phản ứng lại, con gấu nhỏ vừa rồi bị chà đạp không biết khi nào lại được cô ôm vào trong ngực.
Cô nhanh chóng buông tay ra rồi thôi miên mình, “Cái thằng cha thấy sắc quên bạn này không có gì phải dỗ.”
Nói không chừng người ta còn không vui khi nghe cô nhắc lại cái ngoài ý muốn kia.
Nghĩ như vậy, cả người Nhan Hi đều như quả bóng cao su nhụt chí, nơi đây ngượng ngùng nằm ở trên giường, tin nhắn mới trên điện thoại đã biến mất khỏi tầm mắt cô.
“Cốc cốc cốc…”
Tiêu Nhiễm lại đến gõ cửa, “Chị, chị muốn ăn gì tối nay?”
“Gì cũng được.” Cô trả lời sau đó bỗng nhiên nhớ tới trong nhà chỉ có cô và Tiêu Nhiễm.
Nhan Hi lập tức xoay người ngồi bật dậy rồi hỏi người đang đứng ở cửa: “Em đói bụng à?”
Tiêu Nhiễm nhìn đồng hồ rồi nhắc nhở cô, “Không phải gần đến giờ cơm tối rồi sao?”
“Được, để chị xem buổi tối ăn cái gì.” Nhan Hi đứng dậy đi vào phòng bếp.
Ngày thường đều là Triệu Thu Tĩnh ở nhà nấu cơm, nếu gặp được tình huống đặc biệt thì Nhan Hi sẽ lựa chọn nấu mì hoặc là gọi món bên ngoài, nếu không nữa thì được mẹ Giang cách vách kéo qua ké cơm.
Cô nấu ăn không giỏi lắm, một mình rất dễ giải quyết nhưng bây giờ đang nhiều thêm một Tiêu Nhiễm nên cô phải chăm sóc em gái.
Ăn mì có lẽ quá đơn điệu, Nhan Hi hăng hái gọi cơm hộp, Tiêu Nhiễm chủ động giơ tay, “Em có thể nấu cơm.”
“Cái này…… Không tốt lắm đâu?”
Mẹ cô còn đặc biệt cho tiền tiêu vặt, không thiếu chầu này mà.
Nhưng Tiêu Nhiễm khăng khăng muốn ăn ở nhà, nói phải tiết kiệm tiền, không thể lãng phí.
Vì thế cô thỏa hiệp.
Sự thật chứng minh tay nghề nấu nướng của Tiêu Nhiễm không tệ, mạnh hơn cô nhiều.
Cơm là Nhan Hi nấu, đồ ăn là Tiêu Nhiễm xào, cơm trắng trong óng ánh kết hợp với những món rau xào nhỏ thơm ngon khiến người ta rất muốn ăn.
Lúc chuẩn bị bắt đầu thì chuông cửa vang lên.
Nhan Hi mở ra thì thấy Giang Trì Chu đứng ở ngoài cửa với sắc mặt nghiêm túc.
Thấy người mình muốn tìm hoàn hảo không tổn hao gì đứng ở trước mặt, đôi mày nhíu chặt của Giang Trì Chu thoáng giãn ra nhưng nhanh chóng lại nhăn lại và chất vấn: “Vì sao không trả lời tin nhắn của anh?”
Cô bé giận dỗ quay mặt đi, “Không muốn nói chuyện với tên thấy sắc quên bạn.”
Ánh mắt Giang Trì Chu trầm xuống, trực tiếp túm cô đến ngoài cửa rồi dò hỏi tới cùng, “Em nói rõ ràng cho anh, ai thấy sắc quên bạn?”
“Ai nói tiếp thì là người đó.”
“Em……” Khắc khẩu nhiều năm, Giang Trì Chu biết đối phó với cô nên dùng biện pháp gì, anh không tranh cãi theo Nhan Hi mà trực tiếp chọn trọng điểm: “Sao anh trọng sắc khinh bạn?”
“Là anh! Vừa thấy người mình thích là cái gì cũng quên mất, bởi vì thích, ngay cả bạn bè cũng không muốn làm.”
Vừa thấy người mình thích là cái gì cũng quên mất……
Giang Trì Chu lẩm nhẩm lặp đi lặp lại những lời này, vẻ mặt vốn nghiêm túc đột nhiên dịu lại, thậm chí trở nên hơi không được tự nhiên, “Em…… Em đã biết rồi ư?”
“Em đương nhiên biết rồi!” Nhan Hi liếc anh một cái, tỏ vẻ bất mãn với chuyện anh giấu giếm, “Anh cho rằng có thể lừa gạt được em sao?”
Điểm chú ý của hai người không cùng kênh nhưng không hiểu sao lại bắt đầu giao lưu.
Trong lòng Nhan Hi không cam tình không nguyện bị anh lôi ra, gió lạnh xuyên theo hành lang, cô theo bản năng ôm lấy cánh tay chà xát liên tục để sưởi ấm.
Giang Trì Chu cởi áo khoác, muốn đưa cho cô nhưng lo lắng bị cô từ chối.
Anh quan sát nét mặt của Nhan Hi thật cẩn thận nhưng lại không thể tìm thấy một chút xíu “thẹn thùng” hay bất cứ điều gì khác trên khuôn mặt cô, càng như là bất mãn thì phải?
Đáy lòng hơi cảm thấy chua chát nhưng nhịn không được đi đoán: Anh thích, khiến cô cảm thấy phiền chán ư?
Giang Trì Chu nắm chặt ngón tay, cảm xúc trở nên bực bội, bước kế hoạch ban đầu dễ dàng bị đánh nát.
Ánh mắt có ẩn ý khác di chuyển trên khuôn mặt cô, anh hỏi với vẻ không cam lòng: “Em không có gì khác muốn nói sao?”
“Đều đã như vậy, còn nói gì nữa.” Cũng không thể cưỡng ép ngăn cản người ta theo đuổi người con gái mình thích……
Tuy rằng chuyện này khiến cô cảm thấy phiền lòng nhưng người Giang Trì Chu thích dù sao cũng là em gái cô, ngoại trừ tiếp thu thì còn có thể thế nào đây.
Bầu không khí nặng nề, Triệu Thu Tĩnh vác túi xách đi ra từ chỗ rẽ, kinh ngạc nhìn chằm chằm hai người, “Hai đứa đứng ở cửa làm cái gì?”
Loại mâu thuẫn tình cảm vi diệu này không thể để phụ huynh nhúng tay, bọn họ đồng thời duy trì im lặng, Giang Trì Chu nuốt xuống chua xót trong lòng, “Không có gì đặc biệt, dì Triệu, con về nhà trước ạ.”
Không muốn để Nhan Hi thấy một mặt chật vật của anh, Giang Trì Chu xoay người rời đi, ngón tay siết vào trong quần áo và bị áo khoác ngăn trở.
Nhìn bóng dáng cô độc kia, Nhan Hi muốn nói lại thôi, giọng nói bị kẹt ở cổ họng nhưng lại chẳng còn cách nào để nói ra.
Triệu Thu Tĩnh mới vừa về nên không thể phát hiện bầu không khí quái dị giữa hai đứa trẻ, một lòng suy nghĩ đến sức khỏe của con gái mình, “Ăn cơm chưa?”
Cô thất thần đáp lại mẹ, “Còn chưa mẹ.”
Triệu Thu Tĩnh đẩy cô vào nhà, “Đều đã trễ thế này còn chưa ăn cơm, đứa nhỏ này, mau, mau trở về.”
Khi người mẹ đang lo lắng cho sức khỏe của con trẻ thì vào nhà mới biết được các cô ở nhà đã làm xong đồ ăn, lập tức cảm thấy vui mừng nên khen hai đứa nhỏ cả buổi.
Cách Gia Cảnh Uyển mấy trăm mét có một tiệm đồ uống tên là là “Sâm Ninh”, phong cách bài trí rất có cá tính, văn nghệ lại không thiếu trào lưu, phù hợp với sở thích của giới trẻ.
‘ Sâm Ninh ’ khai trương một năm nhưng danh tiếng vô cùng tốt, là một trong những cửa hàng đồ uống yêu thích của Nhan Hi.
Trong vô thức, Giang Trì Chu đi vào nơi này.
Nhân viên trong tiệm hỏi theo thường lệ: “Chào anh, xin hỏi cần gì ạ?”
Nhìn chằm chằm menu đầy đủ các loại đồ uống khác nhau, Giang Trì Chu chần chờ, ông chủ lại liếc mắt một cái đã nhận ra anh, “Giống như trước phải không?”
Anh gật đầu.
Bà chủ nhìn thoáng qua phía sau anh, “Cô bé kia không đến à?”
Anh giải thích: “Em ấy có việc.”
‘ Sâm Ninh ’ là Nhan Hi thích, hơn nữa cách nhà gần. Họ thường xuyên lui tới sau một năm khai trương, ngay cả ông chủ cũng có ấn tượng khắc sâu với hai bọn họ.
Áp dụng nguyên tắc gần nên chọn bàn tròn ngồi xuống, lúc này, một vị khách bước vào trong tiệm.
Là Nhan Hi.
Không hẹn mà gặp ở chỗ này, hai người đều rất kinh ngạc nhưng không biểu hiện ra ngoài.
Giang Trì Chu ngồi ở bên trái, Nhan Hi nghiêng về bên phải. Đồ uống được pha xong, cô trực tiếp đóng gói xách đi, hai người từ đầu tới cuối đều không giao lưu.
Mãi đến khi cô rời đi, Giang Trì Chu đang nắm thành cốc, móng tay trở nên trắng bệch.
Ông chủ quan sát cả buổi, cuối cùng cũng phát hiện ra manh mối.
Sâm Ninh khai trương một năm, hai bạn trẻ này thường xuyên tới nhưng mỗi lần đều là cùng nhau, hôm nay lại chia bàn ngồi, chắc là nơi nào xảy ra vấn đề rồi.
Lúc này khách cũng không nhiều lắm, ông chủ từ từ đi qua bên cạnh anh, rốt cuộc nhịn không được mới mở miệng hỏi, “Người yêu trẻ giận dỗi à?”
Giang Trì Chu: “……”
“Người trẻ tuổi mà, cãi nhau để xúc tiến tình cảm nhưng con gái được nuông chiều, với tư cách là bạn trai thì vẫn phải nhường con bé nhiều thêm một chút nha.”
“Dạ.”
Lời khẳng định này có nghĩa là thầm chấp nhận ông chủ cùng với khẳng định hàm nghĩa trong đó.