Tuyệt Đối Tập Trung

chương 4

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bọn hạ nhân tuy rằng rất muốn nhìn bang chủ Mộc Tuyển bộ dạng như thế nào, nhưng là vì lễ phép cũng không dám ngẩng đầu lên, chỉ có thể hơi hơi dùng ánh mắt nheo nheo mà nhìn.

Phát hiện dáng người đối phương thế nhưng cũng nhỏ và dài tinh tế, hơn nữa cũng để một đầu tóc dài, thậm chí là một bộ tóc dài phấn hồng? Nghĩ muốn hướng lên trên xem, lại bị ô che khuất khuôn mặt, cho nên không thể nhìn trộm nhiều.

Muốn xem diện mạo của chủ tử kia khí phách cỡ nào, thật sự rất khó tưởng tượng Mộc Tín Xa rốt cuộc là người dạng gì. Hơn nữa rất không hợp với lẽ thường, thân phận y không phải bang chủ sao? Nam nhân lại để một bộ tóc dài phấn hồng?

“Tín Xa, ngươi đã đến rồi.” Anh Lạc lắng nghe hạ nhân hồi báo nói y đã tới, liền chạy nhanh đi ra nghênh đón y, quả nhiên nhìn thấy Mộc Tín Xa đứng ở ngoài cửa lớn.

“Lạc Ngưng, rất nhớ ngươi.” Mộc Tín Xa vừa thấy Anh Lạc Ngưng, lập tức vui vẻ tiến lên ôm lấy y.

Hai người tựa như xa cách lâu ngày mà gặp lại, Mộc Tín Xa bắt tay Anh Lạc Ngưng, hai người hữu thuyết hữu tiếu đi vào nhà.

Hữu thuyết hữu tiếu: người nói người đùa.( đại khải vậy:D).

Đợi hai người đi xa, bọn hạ nhân mới ngẩng đầu lên, nhìn bóng dáng hai người rời đi,hai mặt nhìn nhau. Nếu không biết hai người là nam nhân lại là quan hệ bằng hữu, thật sự sẽ nghĩ đến hai người bọn họ cảm tình như tỷ muội vậy a...

Anh Thiên Ngạo có điểm kinh ngạc nhìn hai người trước mắt, hơn nữa ánh mắt là tập trung ở trên người Mộc Tín Xa.

Y dạng người như thế, một người như vậy chính là bang chủ Mộc Tuyển giúp mưu gia? Này không khỏi qua ý liệu của y, tuy nói nhìn người không thể nhìn tướng mạo, nhưng trong khoảng thời gian ngắn vẫn là rất khó chấp nhận.

“Tín Xa, đây là đại ca của ta, Anh Thiên Ngạo, còn bên cạnh là bảo tiêu hắn, Tử Hằng ca.” Anh Lạc Ngưng vì Mộc Tín Xa giới thiệu những người trong nhà.

“Người khỏe, thật sự là ngưỡng mộ đã lâu, quả nhiên tựa như Lạc Ngưng nói, người xem thập phần uy nghiêm, có khí thế nha.” Mộc Tín Xa vươn tay đến muốn bắt tay Anh Thiên Ngạo, y cảm thấy được nam nhân trước mắt diện mạo thật sự là cùng y hoàn toàn tương phản.

Anh Thiên Ngạo nhìn cặp tay mảnh khảnh kia, không dám dùng sức, chính là nhẹ nhàng bắt lấy một chút rồi ly khai.

“Ta cũng ngưỡng mộ đã lâu, bất quá ngươi cùng tưởng tượng của ta tựa hồ không giống nhau.” Anh Thiên Ngạo nói trắng ra.

“Thật sự? Kia đại ca cảm thấy được bộ dáng ta sẽ thế nào?” Mộc Tín Xa không sợ sinh, thực tự nhiên xưng hô Anh Thiên Ngạo là đại ca.

“Này... Có điểm khó nói.” Không thể nói chính là một người điềm đạm đi? Anh Thiên Ngạo nghĩ.

điềm đạm: củng có thể nói là mềm mại/ mãnh mai ^^!

“Là bởi vì ta thoạt nhìn rất mảnh mai đi?” Mộc Tín Xa nhưng thật ra trực tiếp giúp Anh Thiên Ngạo nói ra.

Dù sao đây là có người nhìn ra được sự thật.

“Nói thực ra, là đúng vậy.” Anh Thiên Ngạo cảm thấy được người này so với y tưởng tượng rất ngay thẳng, nếu như vậy y cũng không cần quá mức khéo léo.

“Tất cả mọi người nói như thế, ta biết.” Mộc Tín Xa cười cười, mà nụ cười này lại làm cho người ta cảm thấy được kinh diễm hơn.

Hàn Tử Hằng ở một bên bất động thanh sắc quan sát Mộc Tín Xa, hắn phát hiện người này mặc dù mỹ mạo không thua Anh Lạc Ngưng, nhưng là nghe y nói chuyện chỉ biết y tuyệt đối không phải nhân vật ôn hoà như bề ngoài. Theo cách nói năng của y có thể thấy không đến một tia khẩn trương, ngược lại thong dong tiêu sái, ứng đối rất khéo.

Huống hồ, cũng là đứng đầu nhất bang, nhất định có y cùng với nhiều người khác bất phàm?

“Thật có lỗi, thật có lỗi, chúng ta đã tới chậm.”

Anh Mị Sí cùng Anh Húc Kì vừa mới đến. Hai vị này mới vừa tỉnh ngủ, ở bên kia luống cuống tay chân rửa mặt chải đầu đến bây giờ mới xuất hiện.

“Tiến vào gặp qua khách nhân đi.” Anh Thiên Ngạo nói. Cũng không khiển trách bọn họ đã đến muộn, chỉ đợi lát nữa người đi mà nhắc nhở.

“Tín Xa, đây là Nhị ca ta, Anh Mị Sí, còn có đây là Tứ đệ ta, Anh Húc Kì.” Anh Lạc Ngưng lần thứ hai vì y giới thiệu một phen.

Anh Húc Kì vừa thấy Mộc Tín Xa, kinh ngạc đến miệng không tự giác há ra thật lớn. Sao lại có một người giống Tam ca xinh đẹp như vậy ở nơi này a?

“Húc Kì, ngươi quá thất lễ.” Anh Thiên Ngạo tuy rằng có thể lý giải phản ứng của y, nhưng dù sao ở trước mặt khách, hành động như vậy vẫn là không hợp nghi.

“A, thực xin lỗi, ta rất kinh ngạc, ngươi bộ dạng thật khá a.” Anh Húc Kì không nghĩ tới có người có thể so sánh với Tam ca, ít nhất hắn là không thấy qua.

“Hội sao không? Ta còn là cảm thấy được Lạc Ngưng cũng rất đẹp.” Anh Mị Sí không cho là đúng mà mở miệng. Hắn nói chính là thiệt tình, bởi vì ở trong mắt hắn,Lạc Ngưng vĩnh viễn đẹp nhất.

“Nhị ca...” Anh Lạc Ngưng bị hắn nói như vậy mặt có chút đỏ lên, ở trước mặt khách nói như vậy là để gì?

“Ta cũng hiểu được Lạc Ngưng so với ta xinh đẹp hơn.” Mộc Tín Xa cũng thực thức thời thuận theo lời Anh Mị Sí nói tiếp.

“Tín Xa, sao ngay cả ngươi đều như vậy...” Anh Lạc Ngưng mặt càng đỏ, cũng không phải đại hội tuyển mĩ gì,cũng đều là nam nhân a...

Tuyển mĩ: cuộc thi sắc đẹp ( =v= ảnh khen đỏ mặt là phải)

“Ta nói chính là lời nói thật, ngươi xem mặt người đều đỏ.” Mộc Tín Xa giễu cợt hắn.

Anh Lạc Ngưng cảm thấy được rất xấu hổ lại thẹn thùng, đành phải đem ánh mắt đầu hướng đại ca Anh Thiên Ngạo cầu cứu, mà Anh Thiên Ngạo tiếp thu ánh mắt của hắn phát ra lúc sau cũng mở miệng.

“Mộc bang chủ tuy rằng xinh đẹp, nhưng ở trong lòng ta vẫn là Lạc Ngưng đẹp nhất.” Anh Thiên Ngạo nói. Hắn tự nhiên cũng là đứng ở người trong nhà.

Lời này rót vào tai Anh Lạc Ngưng, hắn thật sự hảo muốn tìm cái hang tiến vào và quên đi, nào có người đang có khách lại nói như vậy?

Lời này rót vào tai Hàn Tử Hằng, hắn có tư vị dấm chua, Lạc Ngưng có điều đẹp? Ngươi cứ đợi đi,buổi tối ta sẽ không cho ngươi bính ta! ( =v= mùi chua bộc phát).

Mộc Tín Xa nhịn không được cười ra tiếng,tiếng cười của y cũng là mềm nhẹ, làm cho người ta thực thoải mái.

Nhà này thật sự rất thú vị, có thể cảm giác được bọn họ cảm tình sâu đậm, trước kia nghe Anh Lạc Ngưng nói còn có điểm bán tín bán nghi,các ca ca yêu thương hắn như thế sao? Hiện giờ hắn quả thật là tin tới a.

“Các ngươi không cần loạn nói chuyện!” Anh Lạc Ngưng phát ra kháng nghị.

“Được rồi, Lạc Ngưng ngoan.” Anh Mị Sí nhảy ra hống hắn, Lạc Ngưng chính là da mặt mỏng, thật đáng yêu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio