Ngày hôm sau tỉnh lại, Mộc Tín Xa phát hiện bản thân nằm trong lòng a Mạc.
Tuy rằng không phải lần đầu tiên ở trong lòng hắn tỉnh lại, nhưng đây lần đầu tiên khiến y xúc động hạnh phúc muốn khóc, y cảm thấy hết thảy tránh khỏi hạnh phúc là không đúng.
Còn có tối hôm qua Dạ Mạc đối y nói những lời kia, y thật sự có tư cách có được tâm hồn thiện lương sao?
Y nhịn không được lại ôm chặt Dạ Mạc, thực sợ hắn là ảo tượng, sẽ ở giây tiếp theo trước mắt y biến mất.
Anh Dạ Mạc vừa vặn chậm rãi mở mắt tỉnh lại, mắt thấy chính là Mộc Tín Xa vẫn nhìn hắn chằm chằm, không phải loại ánh mắt câu dẫn người, mà là một loại ánh mắt có điểm lo sợ.
Anh Dạ Mạc còn không có mở miệng hỏi, trước hết đem cái miệng hồng nộn của y hôn một cái, nhìn bộ dáng y vừa rồi có lẽ lại suy nghĩ cái gì không tốt rồi?
Đột nhiên hành động này Mộc Tín Xa hoảng sợ, y vừa mới nhìn hắn ngủ sẽ là sắc mặt gì? Chắc là bị phát hiện...
Nhưng Mộc Tín Xa chính là Mộc Tín Xa, y rất nhanh trấn định được, thuận đường bắt chước theo động tác của Dạ Mạc vừa làm, bắt trước làm theo kéo đầu hắn xuống, hôn lên môi hắn.
Hai người nhất thời dây dưa ngoạn, bắt đầu ngươi tới ta đi hôn đến hôn đi, quần áo trên người cũng không biết lúc nào bị quăng trên giường, càng không biết là ai thoát.
“Dạ Mạc... Hảo sắc... Sao lại cởi sạch...”
Không biết đùa thế nào, vốn hai người hảo hảo ôm cùng nhau, tư thế đã biến đổi một chút, đổi thành Tín Xa nằm ở phía dưới, ngón tay không ngừng ở trên ngực Dạ Mạc vẽ vòng vòng.
Dạ Mạc uy vũ hùng tráng thật sự hảo ngon miệng, y hảo muốn ăn hắn.
“Phải không...?” Anh Dạ Mạc nhớ không lầm, không chỉ quần áo hắn mà ngay cả quần áo Tín Xa đều là bản nhân y tự thoát a?
“Anh đối em như vậy là sao...? Như vậy không tốt...” Mộc Tín Xa cố ý lấy tay che khuất trước ngực phần hồng của mình, tuỳ thời lộ ra một bộ thẹn thùng, nhưng ánh mắt lại ám chỉ đối phương nhanh tấn công y.
Anh Dạ Mạc cảm thấy được rất muốn cười, Mộc Tín Xa này a, thật sự là lạ?
“Em nói xem...?” Anh Dạ Mạc cúi đầu hôn trụ cái miệng nhỏ nhắn lại muốn mở miệng.
Hắn tính toán hôn choáng y, làm y không có biện pháp nói lung tung.
Dạ Mạc dán lấy y, lập tức quên bản thân vừa mới làm một bộ thuần khiết giả trang con gái đàng hoàng, chỉ ôm lấy tấm lưng dày rộng của hắn, bắt đầu hưởng thụ a Mạc ngon miệng...
( =))~ anh xem a Mạc là đồ ăn a).
-----
-----
Vài ngày sau
Anh Dạ Mạc đem Tín Xa về nhà diện kiến các ca ca nói chuyện hai người đã kết giao lại.
Sắc mặt Anh Thiên Ngạo rất khó xem, vẫn nhìn chăm chú tay Mộc Tín Xa bị a Mạc nắm, hắn siêu nghĩ muốn chặt tay Mộc Tín Xa!
Anh Dạ Mạc đại khái kể lại mọi chuyện cho bọn họ, cho nên bọn họ cũng hiểu được Mộc Tín Xa không phải vì có nam nhân khác mới bỏ lão đệ nhà bọn họ, nhưng Anh Thiên Ngạo vẫn không quá cao hứng chính là dù sao Mộc Tín Xa hại Dạ Mạc thương tâm là sự thật.
“Cho nên, đệ đem Húc Kì một người tại nước ngoài, vì trở về gặp Tín Xa?” Anh Thiên Ngạo không ngờ Mộc Tín Xa lại mị lực hấp dẫn Dạ Mạc để lại Húc Kì cảm tình tốt nhất, làm đệ hắn không tiếc thương bỏ lại Húc Kì để trở về gặp Mộc Tín Xa? ( a Kì ở lại để gặp lão công chứ a~~~)
“Thực xin lỗi.” Anh Dạ Mạc cúi đầu xin lỗi. Anh Húc Kì hiện tại nhân hẳn đang trên máy bay, sáng nay đã gọi điện thông báo có thể về nước.
“Tín Xa, ta nhớ rõ ngươi không phải đã cự tuyệt Dạ Mạc nhà của ta, còn nói chán ghét?” Anh Thiên Ngạo nói.
“Đại ca, chuyện này cũng không phải lỗi của Tín Xa, là đệ...” Anh Dạ Mạc thay Mộc Tín Xa giải thích.
“Ta không phải hỏi đệ. Tín Xa, ngươi nên cho ta một cái công đạo?” Đệ đệ bị y khiến cho sống dở chết dở, hiện tại còn mặt mũi tại đây diễn kịch?
“Là đệ sai lầm rồi, đệ không nên để Dạ Mạc thương tâm, đệ cùng đại ca cam đoan, tuyệt đối sẽ không làm chuyện này phát sinh.” Mộc Tín Xa không sợ Anh Thiên Ngạo nhìn, không sợ bị cỗ khí thế kia đánh ngã.
Trước khi đến y cũng điều chỉnh tâm lý, mặc kệ bọn họ sẽ đối đãi chính mình như thế nào, cũng không thể lùi bước.
Vì a Mạc yêu y như vậy, cũng vì chính mình, y quyết định phải thản nhiên đối mặt trái tim.
“Nếu phát sinh thì làm sao?” Anh Thiên Ngạo lại hỏi, hắn muốn Mộc Tín Xa có thể xuất ra lời thành tâm.
“Nếu thật sự có một ngày, đại ca ngươi muốn đệ chết, đệ tuyệt đối không nói hai lời liền chết.” Mộc Tín Xa đem nói kiên quyết, không để cho bản thân một con đường cứu vãn.
Dù sao không có a Mạc y sống cũng không giá trị, cho nên điều này cũng không tính là gì.
“Ngươi nói ta đều nhớ kỹ, ngươi cũng đừng quên.” Nếu đã nói như vậy, nếu thật sự còn dám làm tổn thương a Mạc, hắn sẽ không lên tiếng mà tuyệt đối bắt y trả giá đại giới!
“Tín Xa không dám quên.” Mộc Tín Xa đáp lại.
“Nếu đại ca đã hỏi xong, đến lượt đệ hỏi.” Anh Mị Sí lại đột nhiên xen vào nói.
Anh Dạ Mạc cảm thấy có cỗ dự cảm rất không tốt, hắn thật sự không muốn biết Nhị ca sẽ hỏi cái gì, nhưng không kịp ngăn hắn đã trực tiếp hỏi.
“Ta quan sát đã thật lâu, Mạc Mạc, ngươi quả nhiên bị áp đi?” Anh Mị Sí biết Mộc Tín Xa là loại nam nhân sẽ không nguyện ý nhường, như vậy cũng chỉ còn sót lại…?
Quả nhiên là vấn đề ngu xuẩn đến cực điểm! Trên mặt Anh Dạ Mạc phủ kín hắc tuyến, Nhị ca vì sao luôn đặc biệt quan tâm loại chuyện này?
“Anh Mị Sí, ngươi lâu lắm không đùa, da lại ngứa đúng không?” Anh Thiên Ngạo có khi cảm thấy chịu không nổi đệ hắn, sao luôn đối loại chuyện này đặc biệt hứng thú?
“Nào có, đại ca, đệ là vì nam nhân Anh gia suy nghĩ a, nam nhân Anh gia chúng ta sao có thể không chí khí bị đặt ở phía dưới!” Anh Mị Sí một bộ đúng lý hợp tình.