Edit + Beta: Hwan
Lúc này, tại tửu lâu nổi tiếng ở kinh thành Thúy Vũ Lâu có hai vị tuấn mỹ thiếu niên, mặc dù vị nhìn lớn tuổi nhìn qua có chút lạnh lùng, nhưng vị trẻ tuổi kia lại nhìn hồn nhiên vô cùng, làm cho người ta vừa nhìn liền nhịn không được nổi lên tâm muốn thân cận.
Tiểu nhị ở tửu lâu vội vàng đi lên đón hai vị này, vừa nhìn có thể đoán ra đây là công tử nhà phú quý, bọn họ tích cực như vậy, mục đích chính là muốn gần gũi thấy rõ này hai vị thiếu niên.
” Hoan nghênh hai vị công tử quang lâm bổn điếm!”
“Hai vị công tử ngồi bên này!”
“Hai vị công tử, thức ăn chiêu bài của bổn điếm là…”
…
Hàn Yên trừng hai mắt xanh, sợ hãi mà nhìn đám người trước mắt này, cảnh giác nhìn tiểu nhị “như sói như hổ “này, bàn tay theo tiềm thức mà nắm lấy vạt áo Lưu Vân.
Ách! Thật đáng yêu! Thật muốn ôm lấy hôn nhẹ!
Nhìn Hàn Yên khiếp đảm như vậy, mọi người trong Thúy Vũ Lâu yên lặng nhìn nó, hai mắt chớp cũng không chớp.
Bị nhiều người nhìn như vậy, Hàn Yên càng thêm sợ hãi, theo phản xạ mà nhào vào trong lòng Lưu Vân, vùi đầu vào trong lòng hắn, dùng lưng đưa về phía những người đó.
A! Đố kỵ a!
Những người đó ai cũng dùng ánh mắt hâm mộ mà nhìn Lưu Vân, đố kỵ hắn có được sự yêu thương nhung nhớ của Hàn Yên.
Nhưng tại sau một khắc, bọn họ thấy được ánh mắt đầy sát khí muốn giết người cùng với khí thế làm cho bọn họ theo bản năng mà cúi đầu, không dám nhìn nữa, nhưng vẫn còn xôn xao bàn tán.
Thấy thế, Lưu Vân không nặng không nhẹ mà hừ một tiếng.
Những người đó lập tức im re, tửu lâu to như thế lập tức im lặng, rất quỷ dị.
Lưu Vân hài lòng, trầm giọng kêu lên: “Tiểu nhị!”
Tiểu nhị lúc này khôi phục tinh thần, trong đó một người tiến lên cung kính hỏi: “Công tử phân phó chuyện gì?”
“Ta muốn một nhã gian.”
“Tốt, công tử xin mời đi bên này!”
Tiểu nhị vừa nói, vừa đi phía trước dẫn đường.
“Chúng ta đi thôi.”Lưu Vân khẽ nói với Hàn Yên.
Nhưng mà Hàn Yên không chịu ngẩng đâu, nó thật sự sợ những người đó vây xem nó.
Không có cách nào khác, Lưu Vân không thể không ôm lấy nó, hai tay Hàn Yên ôm lấy cổ hắn, vùi vào đầu cần cổ hắn.
Những người đó ngay lập tức phát ra tiếng hút không khí.
Lưu Vân hung hăng mà trừng bọn họ một cái.
Những người đó lập tức câm như hến, đại khí cũng không dám suyễn một chút.
Lưu Vân lúc này mới ôm Hàn Yên đi theo tiểu nhị lên lầu.
Nhìn không thấy bóng lưng Lưu Vân, những người đó lập tức giống tam cô lục bà ồn ào như cái chợ.
“Hai vị công tử kia thật là xinh đẹp! Đặc biệt là vị tiểu công tử!”
“Đúng vậy, đúng vậy — ” Những người còn lại đều phụ họa.
“Nhưng mà ánh mắt của vị công tử lớn hơn kia thật dọa người!”
“Đúng thế, đúng thế…”
Trong khoảng thời gian ngắn, cả tửu lâu nháo hò hét, vất vả náo nhiệt!
※※※z※※y※※z※※z※※※
Đi theo tiểu nhị vào trong nhã gian, Lưu Vân đem Hàn Yên đặt trên ghế.
Hàn Yên ngồi ở trên ghế, tò mò mà nhìn đông một chút, nhìn tây một cái, cảm thấy rất mới mẻ.
Lưu Vân cười nhìn nó, phân phó tiểu nhị mang thức ăn lên.
Tiểu nhị kia nhìn Lưu Vân với vẻ mặt mang ý cười, thầm nghĩ: vị công tử này cười thật đẹp mắt, nhưng khi hắn mặt lạnh đúng là kinh người.
“Vị công tử này cũng vậy sao?”
“Ừ.”
“Xin nhị vị công tử chờ một lúc.”
Lưu Vân gật đầu.
Tiểu nhị đang muốn xoay người rời đi, “Chờ một chút!” Hàn Yên đột nhiên gọi hắn lại.
“Tiểu công tử còn có cái gì muốn phân phó?”
Lưu Vân cũng thấy kì quái, hắn hỏi: “Sao vậy?”
Hàn Yên hỏi tiểu nhị: “Chỗ các ngươi có nho không?”
“Nho?”Tiểu nhị ngây ngốc một chút, nói: “Bổn điếm không có nho, nhưng tiểu công tử muốn ăn, ta có thể mua trở về cho ngài.”
“Có thể chứ?”
“Có thể, sao lại không thể!” Được làm việc cho người đẹp như thế, sao lại không đồng ý chứ! Huống chi chỉ là gọi mình đi mua nho mà thôi.
“Vậy cám ơn ngươi!” Hàn Yên có chút xấu hổ nói.
Tiểu nhị hồn phách nhất thời bị câu đi bảy phách, chỉ còn lại có ba phách theo tiềm thức mà trả lời: “Không khách khí, không khách khí!”
Nghe thấy Hàn Yên muốn ăn nho, Lưu Vân trong nháy mắt có điểm tức cười, nhưng lại bật cười, vì vậy hắn đưa một thỏi bạc cho tiểu nhị, “Như vậy phiền toái ngươi mua một chút nho trở về, còn lại thì ngươi cứ giữ.”
Tiếp nhận bạc, tiểu nhị lòng tràn đầy vui mừng, liên thanh nói lời cám ơn: “Cám ơn công tử thưởng! Tiểu nhân đi mua nho!”
Chờ tiểu nhị lui ra ngoài, Lưu Vân vuốt mái tóc Hàn Yên, trêu cười nói: “Em a, đến giờ còn nhớ quả nho!”
Hàn Yên ôm thắt lưng hắn, ngẩng đầu lên làm nũng nói: “Em còn chưa được ăn quả nho ngọt nữa!”
“Quả nho ngọt? Không phải em là nói cây nho trong U Cốc là ngọt sao? Theo đạo lý thì em đã ăn quả nho ngọt rồi?”Lưu Vân trêu tức nói.
Hàn Yên mặt đỏ lên, cãi lại nói: “Nó đúng là ngọt, nhưng đó là mọc dại, em nghĩ thử một chút quả nho của loài người! Này có cái gì không đúng!”
“Không có không đúng! Tiểu hồ cho tới bây giờ đều là đúng!”Lưu Vân cười nói.