Edit + Beta: Hwan
Nghe suy nghĩ của Phan Nhạc, bọn Huyền Tinh cảm thấy chắc chắn bên trong có quỷ.
Tiêu Phàm lo lắng nói “Như vậy có hay không…”
“Ngươi yên tâm, Lưu Vân bọn họ không có việc gì, hắc hắc, lấy linh lực bọn họ bây giờ, có thể đánh thắng bọn họ, sợ rằng chỉ có một, không đúng, hẳn là có hai người, nhưng mà lấy giao tình của hai người kia cùng bọn họ, tuyệt đối sẽ không làm khó bọn họ, ta có thể cam đoan việc này!” Phan Nhạc vỗ ngực nói.
Mặc dù Phan Nhạc nói vậy, nhưng Tiêu Phàm bọn họ vẫn cảm thấy bất an, sợ việc này sẽ đem đến tổn thương cho Lưu Vân bọn họ.
Nghe Phan nhạc nói như vậy, bọn Huyền Tinh càng thêm tò mò về thân phận của Lưu Vân bọn họ, Yến Sở không nhịn được hỏi: “Đại nhân, rốt cuộc bọn họ là ai? Theo như những gì đại nhân nói, lai lịch bọn họ không nhỏ nha?”
“Hắc, lai lịch bọn họ lớn lắm, ” Phan Nhạc nói, “Nhưng mà các ngươi hết hy vọng đi, ta sẽ không nói cho các ngươi biết bọn họ là ai đâu.”
“Thiết! Không nói thì đừng nói, mọi việc chung quy có một ngày sẽ tra ra được, ta không tin vĩnh viễn chúng ta sẽ không biết họ là ai.” Yến Sở khinh thường nói.
“Vậy các ngươi cứ chậm rãi mà chờ.”
“Đại nhân, ngươi không nên đắc ý quá mức, nhân gia hình như còn chưa đáp ứng thay ngươi chịu tội đâu?” Nhìn bộ dáng đắc ý dạt dào của Phan Nhạc, Huyền Tinh bát hắn nước lạnh.
Đây là một vấn đề?
Phan Nhạc hỏi Lưu Vân bọn họ “Ý kiến của các ngươi thế nào?”
“Cái này, ta không có ý kiến gì, cũng không biết ý của tiểu long thế nào?” Hàn Yên nói.
Vì vậy Phan Nhạc nhìn Lưu Vân, dùng ánh mắt hỏi, nhanh đồng ý đi, nếu không gian kế của ta ngâm giấm rồi.
Hèn hạ! Lưu Vân thầm mắng trong lòng, biết rõ tâm địa của Hàn Yên rất mềm, nó sẽ nhất định giúp bọn Tiêu Phàm, nó đồng ý, bản thân hắn còn có thể không đồng ý sao?
Ánh mắt Lưu Vân nhìn chằm chằm Phan Nhạc, thấy vậy Phan Nhạc nhịn không được lạnh run.
Lưu Vân nhìn Phan Nhạc một lúc, cụp mi xuống, thản nhiên nói “Không thành vấn đề, nhưng mà, nếu để cho ta biết ngươi cố ý, thì đừng có trách ta.”
Lưu Vân nói ra, làm cho bọn người Hàn Yên khó hiểu, nhưng bọn hắn biết lời này là dành cho Diêm Vương, vì vậy mà dùng ánh mắt quan ái mà nhìn Phan Nhạc.
Cảm nhận được ánh nhìn chăm chú, Phan Nhạc mất tự nhiên mà cười vài cái ha ha.
Liễu Vũ đồng tình mà nhìn hắn một cái, lắc đầu thở dài.
“Cảm ơn các ngươi!” Mạc Duy cùng Tiêu Phàm chân thành nói với Hàn Yên bọn họ.
“Không khách khí.”
“Tốt lắm, cứ như vậy đi.” Phan Nhạc nói.
Chuyện đã được giải quyết, Huyền Tinh bọn họ cũng thật vui mừng, một khi vui mừng, tự nhiên sẽ nghĩ tới chúc mừng.
Yến Sở cảm thấy ngứa tay đề nghị “Dù sao chúng ta khó được một lần tập thể đi lên nhân gian, không bằng chơi thử mạt trượt của nhân gian, thế nào?”
“Thật là một đề nghị tuyệt vời, dù sao nơi này có mười một người, cũng đủ mở hai bàn.” Huyền Tinh hưng phấn nói.
“Quyết định như vậy đi.” Phan Nhạc lập tức chụp bản.
Vì vậy người của Minh giới hết sức phấn khởi mở bàn chuẩn bị đánh mạt trượt ở hậu hoa viên của phủ Vân Yên.
Chờ sau khi bọn hắn sẵn sang xong, Hàn Yên hỏi một câu làm cho hy vọng của bọn hắn tan biến, Hàn Yên không biết hỏi “Mạt trượt là vật gì?”
“Không thể nào, ngươi không biết đánh mạt trượt?” Yến Sở kêu to.
Hàn Yên xấu hổ mà lắc đầu “Sẽ không.” Nó ngẩng đầu hỏi Lưu Vân “Anh biết không?”
“Không biết.” Lưu Vân dứt khoát nói.
Nghe vậy, Yến Sở chịu đả kích lớn, hắn không chết tâm mà hỏi Tiêu Phàm bọn họ “Vậy hai người? Không phải cũng nói với ta là không biết chứ?”
Tiêu Phàm cùng Mạc Duy xin lỗi mà cười, gật đầu.
“A!” Yến Sở rên rỉ.
“Không cần sợ, không biết thì học.” Huyền Tinh nói “Hơn nữa, hắc hắc, bọn họ mới học chơi, chúng ta có thể đánh cho bọn họ hoa rơi nước chảy!”
“Đúng, đúng vậy!” Yến Sở gật đầu, hắn cõi lòng tràn đầy hy vọng hỏi Lưu Vân bọn họ “Thế nào? Hai người có chơi không?”
Lưu Vân thấy vẻ mặt Hàn Yên nóng lòng muốn thử, vì vậy liền nhẹ nhàng mà gật đầu.
“Da!” Yến Sở hoan hô, lập tức nói cho bọn họ cách chơi mạt trượt thế nào.
Nói xong, bọn Huyền Tinh đã không thể chờ đợi mà muốn bắt đầu rồi.
Thượng Quan Yến nghĩ một chút, đề nghị nói: “Không bằng như vậy đi, đại nhân cùng Phán Quan một tổ, Huyền Tinh cùng Huyền Vân một tổ, Yến Sở cùng Yến Hoàn một tổ, Lưu Vân bọn họ một tổ, tám người các ngươi đánh đi.”
“Được được, như vậy có ý tứ!” Phan Nhạc vỗ tay đồng ý đầu tiên.
“Vậy ngươi không chơi sao?” Hàn Yên tò mò hỏi.
Thượng Quan Yến lắc đầu “Ta không đánh mạt trượt, ta cùng Tiêu Phàm bọn họ đi chuẩn bị đồ ăn cho mọi người.”
“Thượng Quan nghĩ thật chu đáo! Như vậy phiền toái ngươi rồi!” Huyền Tinh không khách khí tí nào nói.
Thượng Quan Yến cười cười, cùng Tiêu Phàm bọn họ đi làm điểm tâm, về phần Hàn Yên bọn họ ở trong hậu hoa viên chơi vui đến quên cả trời đất.
Kết quả —
Có câu gọi là không như mong muốn, Huyền Tinh bọn họ ý đồ khi dễ Lưu Vân bọn họ, nguyện vọng ban đầu là dạy bọn họ xong đánh cho bọn họ thua hoa rơi nước chảy tan biến, thua rối tinh rối mù!