Edit + Beta: Hwan
Điện Diêm Vương
Bởi vì Diêm Vương bị Ngọc Đế kêu đi, cho nên Phán Quan tạm thay hắn xét hỏi vị quỷ hồn này, về phần công việc của Phán Quan thì Thượng Quan Yến tạm thay.
Hôm nay do không có việc gì cho nên bọn Huyền Tinh ngồi ở một bên tán dóc.
“Tiểu Bạch, Ngọc Đế triệu đại nhân đi có chuyện gì?” Huyền Tinh tò mò hỏi.
“Ta làm sao mà biết?”
“Ta cảm thấy có chuyện không tốt sẽ xảy ra?” Yến Sở xoa xoa cằm nói.
“Tại sao nói như vậy?” Huyền Tinh khó hiểu hỏi.
“Bởi vì mí mắt của ta ngày hôm nay nháy luôn tục.”
“Vậy thì với việc đại nhân bị Ngọc Đế triệu có gì liên quan?”
“Đương nhiên là có rồi, mỗi lần mí mắt ta nháy, là không có chuyện gì tốt, cho nên ta đoán đại nhân ở trên thiên đình chắc có chuyện không tốt.”
Huyền Tinh hoài nghi mà nhìn Yến Sở một cái, giống như không quá tin tưởng lời hắn nói.
Nhìn thấy ánh mắt của hắn, Yến Sở có chút bất mãn nói: “Ngươi không tin dự cảm của ta?”
Huyền Tinh thành thật mà gật đầu “Ta không tin tưởng dự cảm.”
“Được rồi, chúng ta đánh cuộc thử xem?” Yến Sở khiêu khích nói.
“Đánh cuộc như thế nào?” Huyền Tinh cũng có chút hứng thú.
“Nếu ngươi thua, vậy thì giúp ta đi câu hồn nửa năm, như thế nào?”
Huyền Tinh nghĩ một chút, cảm thấy có thể tiếp nhận, vì vậy hắn gật đầu, “Được, nếu là ngươi thua, vậy thì làm nửa năm Hắc Vô Thường.”
“Cái này đương nhiên.”
Vì vậy hai người vỗ tay xác nhận.
Huyền Vân cùng Yến Việt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhau phun ra hai chữ: “Nhàm chán!”
“Hắc hắc, lúc này mới không phải không có chuyện, nghĩ đến sau này có nửa năm có thể không cần làm việc, ta đã thấy cao hứng!” Yến Sở mừng khấp khởi nói, hắn vỗ vỗ bả vai Yến Việt, “Ta đây có thể nghỉ ngơi nửa năm, nghĩ đến thật cao hứng.”
“Đừng cao hứng quá sớm, nếu là ngươi thua phải làm thêm cả phần của Huyền Tinh.” Yến Việt hất hắn bát nước lạnh.
“Đúng vậy.” Huyền Tinh phụ họa.
“Tử Việt, lại giúp Tiểu Hắc không giúp ta! Đêm nay cho ngươi đẹp mắt!”Yến Sở bất mãn mà đâm Yến Việt một cái.
“Cái này gọi là lời thật lòng.” Yến Việt bất đắc dĩ nói.
Yến Sở hừ một tiếng, tin tưởng mười phần nói: “Chờ coi, ta nhất định sẽ thắng!”
Liễu Vũ một bên thẩm vấn quỷ hồn, một bên nghe bọn Huyền Tinh nói chuyện với nhau, nghe nghe, hắn không khỏi có chút thất thần, ngay cả Thượng Quan Yên gọi hắn cũng không biết, cảm thấy kì quái Thượng Quan Yên nhịn không được hỏi: “Đại nhân, ngài đang suy nghĩ cái gì?”
Liễu Vũ phục hồi tinh thần lại, thở dài một hơi nói: “Không có gì, chỉ là nghĩ đến Yến Sở nói vô cùng có khả năng trở thành sự thật mà thôi.”
“Tại sao nói như vậy?” Thượng Quan Yên hoang mang hỏi.
Liễu Vũ đang muốn trả lời, đột nhiên cửa điện truyền đến một tiếng nổ, Liễu Vũ lặng đi một chút, hoàn người lại chưa kịp gọi người đi xem coi có chuyện gì, thì thấy Lưu Vân mang Hàn Yên nổi giận đùng đùng đi vào.
Lưu Vân dùng ánh mắt phun lửa nhìn một vòng điện Diêm Vương, không nhìn thấy Diêm Vương, vì vậy hắn dùng khẩu khí bất thiện hỏi Liễu Vũ: “Diêm vương đâu?”
Liễu Vũ nói: “Bị Ngọc Đế triệu lên thiên đình rồi.”
“Lên thiên đình?” Lưu Vân nhướn mày.
Liễu Vũ gật đầu.
Lúc này mới hồi phục tinh thần lại, Huyền Tinh hỏi: “Các ngươi có chuyện gì?”
Hàn Yên cũng không biết có chuyện gì làm cho Lưu Vân tức giận đến như vậy, nó nhún nhún vai, tỏ vẻ chính mình không biết.
“Tìm Diêm Vương báo thù!” Lưu Vân nghiến răng nói.
“Báo — thù?”
Đám người Yến Sở không khỏi hai mặt nhìn nhau, Yến Việt hỏi nhỏ: “Đại nhân khi nào thì đắc tội vị bạo long này vậy?”
“Không biết a.”Huyền Tinh bọn họ đều lắc đầu.
Liễu Vũ mơ hồ đoán được nguyên nhân không khỏi thầm than một tiếng, đồ Phan Nhạc đáng chết, đã sớm nói không nên trêu trọc Lưu Vân rồi, bây giờ tốt lắm, nhân gia tìm đến tận nhà hắn rồi, hắn cũng chẳng có mặt, lại để cho bọn họ đối mặt với lửa giận của Lưu Vân.
Tìm không thấy Diêm Vương, Lưu Vân nghẹn một bụng không cách nào phát tiết, đột nhiên, hắn giơ tay lên.
Liễu Vũ vừa nhìn, cực kỳ hoảng sợ, vội vàng nói: “Mọi người mau lui ra ngoài điện!”
Huyền Tinh bọn họ chưa kịp phản ứng lại, chỉ nghe Lưu Vân hét lớn một tiếng: “Triệu Lôi điện đến!”
“Ầm ầm!” Nóc nhà điện Diêm Vương nhất thời bị bổ một hố to, đá cát bay tán loạn, quỷ ở bên trong điện Diêm Vương xui xẻo, quỷ hồn kêu thảm, ôm đầu trốn chui như chuột