Edit + Beta: Hwan
Đã hai ngày Lưu Vân không để ý tới nó rồi.
Lúc mới bắt đầu, Hàn Yên còn không ý thức Lưu Vân tức giận với nó, còn tưởng rằng hắn có cái gì không vui, nhưng là mỗi khi hỏi hắn có cái gì không vui khi, sắc mặt Lưu Vân càng thối, hung hăng mà trừng mắt nhìn nó, tung một câu: “Tự mà hỏi bản thân!”
Hỏi mấy lần, nó mới biết được Lưu Vân tức giận về việc mình cùng Nam Cung Vân chạy đi thanh lâu, nghĩ tới Tiêu Phàm nói đi thanh lâu sẽ làm người yêu tức giận, mặc dù nói mình là vì giúp Nam Cung Vân, nhưng mình lại không nói với Lưu Vân một tiếng mà đã đi, như thế nào cũng là mình không đúng.
Hàn Yên tự biết đuối lý, vừa bưng trà vừa đấm lưng mà hầu hạ, nhưng Lưu Vân vẫn lộ ra bộ dạng lạnh lùng, hé ra khuôn mặt tuấn tú cứng ngắc.
“Tiểu long muốn tức giận tới khi nào a?” Hàn Yên ghé vào bên bờ, đối với con cua oa ở trong nước thì thào nói
Từ trong tay Lưu Vân nhặt về cái mạng, con cua xem Hàn Yên như ân nhân cứu mạng, hắn thấy Hàn Yên phiền não như vậy, chỉ có thể cái hiểu cái không mà nhìn nó, phun ra bọt, an ủi.
Hàn Yên thở dài.
Lúc này trong nước một con cá vàng vung đuôi, nước bắt tung tóe ướt hết đầu tóc nó.
Hàn Yên giận, chộp nó, tức giận nói: “Ngươi dám khi dễ ta?”
Con cá nhỏ bị nó niết chặt trong tay biết mình trở thành nơi chút giận cho nó, đôi mắt cá mở thật to, liều mạng mà lắc đầu vẫy đuôi, oan uổng a! Ta đâu dám khi dễ ngươi?
Nam Cung Vân nằm dười tàng cây phơi nắng thấy thế, hết sức xem thường nói: “Thị cường lăng nhược.”
“Hừ!” Hàn Yên từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng, nắm cái đuôi cá, nhấc lên, lung lay vài cái, mới đem con cá nhỏ thả lại trong nước.
Hàn Yên quay đầu lại, nhìn Nam Cung Vân vẻ mặt xuân phong, đột nhiên cảm thấy khó chịu, y bây giờ thì tốt rồi, cùng Phong ca ca của y khanh khanh ta ta, một mảnh dày tình ý, mà chính mình đâu? Tiểu long lại giận ta, hại mình buổi tối không dám dùng hình người, chỉ dám biến thành hồ ly oa trong lồng ngực ấm áp của hắn, chính mình thật sự là thê lương.
Hàn Yên càng nghĩ càng cảm thấy bất bình, hưu một tiếng biến thành hồ ly, nhảy đến trên người Nam Cung Vân, nói thẳng: “Nhanh nghĩ cách làm cho tiểu long hết giận, nếu không ta liền cắn ngươi!”
Bị uy thế của nó thình lình xuất ra, Nam Cung Vân gãi đầu gãi tai một lúc lâu, mới suy nghĩ một biện pháp.
“Này được không?”Hàn Yên hoài nghi hỏi.
Nam Cung Vân mãnh liệt gật đầu, “Nhất định! Lần trước Phong ca ca tức giận, ta dùng biện pháp này làm hắn không giận ta nữa.”
“Phải không?”
“Tin tưởng ta, nhất định không thành vấn đề!”
Hàn Yên nhẹ tay mà đặt gì đó lên mặt bàn, chột dạ mà liếc nhìn Lưu Vân trên mặt không có biểu tình gì đang tựa vào bên cửa sổ đọc sách.
Cẩn thận nghĩ một chút, Hàn Yên cảm thấy biến thành hồ ly an toàn hơn một chút, vì vậy biến trở về hồ ly, cọ xát a cọ xát đến bên chân Lưu Vân, ngẩng đầu, đau thương mà nhìn hắn, trong cổ họng phát ra âm thanh tinh tế.
Bộ dạng nhu thuận chọc người trìu mến làm cho tâm Lưu Vân nhuyễn hơn phân nửa, hắn nhìn tiểu hồ ly đang làm nũng với mình, ra lệnh nói: “Lên đây!”
Tiểu hồ ly tâm hoa nộ phóng, lập tức nhảy vào trong lòng hắn, thân thiết vô cùng mà cọ xát đến cọ xát đi, nhỏ giọng hỏi: “Anh không tức giận sao?”
Lưu Vân lông mi giương lên, “Em biết vì sao ta giận em không?”
Tiểu hồ ly thành thật đứng trên áo hắn, củng củng đầu nói: “Anh giận em vì em đi thanh lâu.”
May mắn, biết chính mình sai ở nơi nào. Lưu Vân gật đầu, thầm nghĩ hai ngày cũng đủ làm cho tiểu hồ ly hiểu được, vì vậy hắn ôm tiểu hồ ly đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, vuốt đầu tiểu hồ ly: “Thật ra ta cũng không phải giận em, ta chỉ là sợ em đi một mình ra ngoài, nếu xảy ra chuyện gì, ta liền không kịp – em biết không, ta sẽ rất lo lắng.” Lưu Vân thở dài.
Hai mắt tràn ngập nước mắt, Hàn Yên biến trở về hình người, ghé vào trong lòng Lưu Vân, rầu rĩ nói: “Xin lỗi.”
Lưu Vân xoa xoa gò má ôn nhuận của nó, nói nhỏ: “Tiểu hồ, đừng rời khỏi tầm mắt ta, ta thật sự sợ.”
Hàn Yên ôm chặt cổ hắn, nặng nề mà gật đầu, “Sau này vô luận em đi nơi nào, cũng nhất định đi cùng Tiểu long.”
Lưu Vân vỗ về lưng nó, không nói gì.
Lặng im trong chốc lát, Hàn Yên đột nhiên nhớ tới một việc, nó ngồi thẳng dậy, cầm cái chén nhỏ trên bàn, đưa cho Lưu Vân.
“Đây là cái gì?” Lưu Vân tiếp nhận, tò mò ngửi một cái, ý? Rất thơm!
“Em nấu canh, cho ngươi uống.” Trên mặt Hàn Yên nổi tia đỏ ửng không được tự nhiên.
Lưu Vân ngạc nhiên nhìn thoáng qua Hàn Yên đang chờ mong, bưng chén lên uống thử một ngụm.
“Thế nào?” Hàn Yên có chút sốt ruột hỏi.
Lưu Vân không có trả lời, không rên một tiếng mà đem toàn bộ canh uống hết.
Tâm Hàn Yên bất ổn, Lưu Vân không lên tiếng, nó cũng không biết canh có uống được hay không.
Lưu Vân thỏa mãn mà táp táp miệng, ôm chặt Hàn Yên, thích ý nói: “Vị không sai, sau này làm nhiều cho ta uống.”
Tiểu long hư hỏng! Cư nhiên trêu mình, hại chính mình tưởng rằng vị không tốt, thật là xấu!
Hàn Yên trong lòng nói thầm, nhưng mà Lưu Vân thích, trong tâm nó thật cao hứng, cho dù là nói thầm cũng vui vẻ..
Phía sau hạnh phúc thường có chút thống khổ, Lưu Vân không biết Hàn Yên làm là canh hoa đào, nếu hắn biết có thể sẽ không uống nhiều như vậy rồi, Hàn Yên cũng không biết canh hoa đào có công hiệu gì, Nam Cung Vân vốn đề nghị nó làm canh gà, nhưng Hàn Yên không thích sát sinh, nó nhìn thấy hoa đào trong sân nở rộ, nhất thời trong đầu hiện lên ý nghĩ kì quái, cho nên nó nấu canh hoa đào.
Hoa đào vốn là tiết hỏa, đáng thương tiểu long uống một chén bị đau bụng, chân nhũn cả ra, sắc mặt trắng bệch, tiểu hồ ly áy náy ôm hắn rơi lệ, tiểu long cả người nhũn ra còn phải an ủi nó, ôi! Đây là cảnh tượng như thế nào?
Tiểu long không phải có pháp lực sao? Tại sao lại bị thê thảm như thế này? Hắc hắc, nói nhỏ cho nghe: thần tiên cũng là người, tự nhiên cũng có nhược điểm, ha ha!