Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
Nam Cung Thiên Mạc âm thầm kinh hãi, trong bản ghi chép về Thủy Liên ngắn ngủn sơ lược, đều không xuất thân từ điện nào, theo quy củ, chỉ có người xuất thân tạp phó, mới có thể có bản ghi chép như thế, mà người xuất thân tạp phó, cũng không có khả năng tinh thông y dược, trừ phi xuất thân từ Độc Điện……
Lễ phu nhân tinh thần ảm đạm thương tâm nói: “Nếu là bình thường, vì sao Mạc nhi ngay cả ngươi cũng không nhận ra? Làm sao có thể tốt được chứ?”
Thủy liên cũng là vẻ mặt buồn bã, thấp giọng nói: “Hiện giờ chỉ có thể chậm rãi điều trị, hy vọng công tử cát nhân thiên tướng, có thể sớm ngày phục hồi như cũ……”
Lễ phu nhân lau nước mắt, vẻ mặt dần dần trở nên kiên nghị, nhẹ nhàng ôm Nam Cung Thiên Mạc, nói: “Nương nhất định bảo vệ ngươi thật tốt, Mạc nhi! Mạc nhi của ta……”
Trung niên nam tử một bên thở dài, đi tới, hạ thấp người hành lễ, nói: “Thỉnh Lễ phu nhân hồi cung.”
Thủy Liên nhíu mày thấp gọi một tiếng: “Tổng quản!”
Lễ phu nhân quay đầu, trên mặt vẻ mặt ai oán, nhìn trung niên nam tử, nói: “Thiên Hành, ngươi oán ta?”
Trung niên nam tử —— Thiên Hành mặt nhăn mày nhíu, nhìn nhìn hai gã thị vệ ngoài cửa, sắc mặt lạnh nhạt nói: “Ta sớm đã nói qua, tại sao oán hận? Chỉ có thể trách thiên ý trêu người! Chỉ là người hôm qua, cần cẩn thận đề phòng, lúc này người quả thật không thể ở lâu.”
Lễ phu nhân nhắm mắt, thanh âm bình tĩnh, nói: “Ngươi nói phải! Nếu muốn bảo vệ được Mạc nhi, ta không thể yếu đuối như thế!”
Lễ phu nhân đỡ Nam Cung Thiên Mạc đến bên giường ngồi xuống, ánh mắt biến đổi, lãnh khốc nói: “Đi thôi! Nhớ xem xét Trác Tiêu Cung cẩn thận, ta muốn cho bọn họ tới được mà đi không được!”
※※※
Một hàng năm người Lễ phu nhân dần dần rời đi. Lông mày Nam Cung Thiên Mạc cau có nhíu chặt.
Điểm tâm chứa mã kết thạch, bách tử, mẫu thân đau lòng quan tâm mình, theo góc độ bình thường mà nhìn, tựa hồ hết thảy đều thực bình thường. Nhưng theo góc độ người ‘bình thường’ mà nhìn, lại hoàn toàn không bình thường. (Triết lý cao siêu wá -.-!!!)
Mẫu thân cử chỉ hoàn toàn ‘bình thường’, thị nữ Thủy Liên ‘bình thường’ tinh thông y dược, còn có một tổng quản Thiên Hành ‘bình thường’……
Xem ra bản ghi chép trong cung thật đúng là……
Kỳ quái nhất chính là ba người các nàng nói mấy câu cuối cùng, oán? Có oán đương nhiên sẽ có hận, tại sao oán? Tại sao hận? Đã có chuyện gì từng phát sinh?
Đối với ‘chủ nhân’ hiện giờ của Trác Tiêu Cung, đệ tam phu nhân của Tuyệt Cốc cốc chủ, như thế nào thị nữ Thủy Liên không hề tôn kính mà cảm thấy như là đương nhiên? Mẫu thân vì sao lại mang ngữ khí cầu xin? Còn vị tổng quản kêu Thiên Hành, đến tột cùng là ai? Lại có thể có khả năng làm cho mẫu thân hạ mình như thế?
Có lẽ, trước nên đi xem tình hình Liễu Như Phong.
“Dạ Thất?” Nam Cung Thiên Mạc trầm giọng kêu.
“Công tử, trong viện đã không còn ngoại nhân!” Ngoài cửa sổ truyền đến thanh âm ghìm thấp của Dạ Thất đáp lại.
Nam Cung Thiên Mạc chỉ cảm thấy trong lòng phiền muộn khôn cùng, từ ám cách lấy ra ‘Ngưng Lộ’, đi tới cửa, dừng lại, nói: “Phân phó Dạ Bát đi thăm dò xem hôm qua trong cung phát sinh chuyện gì!”
“Vâng” Từ nơi bóng tối trên xà nhà truyền đến một tiếng trả lời.
Nam Cung Thiên Mạc xoay người hướng sườn phòng cách vách đi đến.
Thực đáng chết! Mình thiếu nhất chính là thời gian, người duy nhất bên người có thể làm cho mình yên tâm, lại bị phạt đến bị thương. Sự trì hoãn này, cũng không biết tốn mất mấy ngày, mới có thể luyện tốt ‘Huyết Hoàn Đan’……
Thật sự là hoài nghi, mẫu thân đến tột cùng thật sự là vô ý, hay là đã nghe được phong thanh gì đó……
※※※
Đẩy cửa ra, trong sườn phòng trống rỗng không có một bóng người. Cái bàn cùng đệm giường, mặc dù sạch sẽ, nhưng vẫn nhìn ra được sườn phòng này căn bản là đã có một khoảng thời gian dài không người ở lại.
Nam Cung Thiên Mạc không khỏi trầm mặt, tâm tình vốn đã vô cùng kém lại càng thêm buồn bực hơn. Tiểu viện này, chỉ có một gian sườn phòng này, mà Liễu Như Phong hiển nhiên sẽ không ly khai mình quá xa. Bởi vậy, hắn vẫn nghĩ Liễu Như Phong sẽ ở nơi này, cũng liền không hỏi.
Ánh mắt lại nhìn quét một vòng, xác nhận ý nghĩ của mình không lầm, Nam Cung Thiên Mạc bước ra cửa phòng.
“Dạ Thất, Liễu Như Phong đâu?” Nam Cung Thiên Mạc ngẩng đầu hỏi.
“Hồi công tử, ở một gian sườn phòng khác.” Thanh âm bình đạm không có một tia dao động từ xà nhà truyền đến.
Nguyên lai…… Nam Cung Thiên Mạc nhíu chặt mi, gian phòng kia không phải đổi thành phòng bếp sao?
Đẩy cửa ra, bếp lò nho nhỏ, hơi nước ấm áp từng đợt từng đợt bay lên, sau bình phong bằng gỗ, dục dũng trống rỗng.
“Như Phong?” Nam Cung Thiên Mạc thấp giọng kêu.
“Có thuộc hạ.” Âm thanh trong trẻo hơi một tia khàn khàn đau đớn, một khối tấm ván gỗ bên cạnh bếp lò trượt mở ra, bức tường hẹp đóng lại ngăn cách căn phòng bên trong, Liễu Như Phong khoác nhất kiện ngoại sam màu xanh đen thu tay lại, từ trên một chiếc giường gỗ đơn bạc chuyển thân đến —— nếu tấm ván gỗ ép mỏng đơn bạc kia, cũng có thể kêu là ‘giường’.
Trên bờ ngực đã quấn vải trắng thật dày, những nơi để trần lộ ra từng đợt xanh tím, hẳn là dấu vết tối hôm qua Nam Cung Thiên Mạc lưu lại.
Trên đầu giường treo một kiện y sam nhiễm huyết.
Nam Cung Thiên Mạc cước bộ nhanh nhẹn đem Liễu Như Phong ấn xuống, nhíu mày nói: “Không cần đứng dậy, bị thương như thế nào?”
Một mặt hỏi, một mặt tùy tay mở ra ngoại sam khoác trên lưng y.
“Tạ ơn công tử quan tâm, thuộc hạ không có việc gì.” Liễu Như Phong theo ý của hắn, nằm trở lại, thấp giọng trả lời.
Vải trắng trên lưng đã bị máu thấm xuyên qua nhiễm thành một phiến lớn màu đỏ. Lông mày Nam Cung Thiên Mạc nhíu chặt.
“Thế này mà kêu không có việc gì?” Tâm tình Nam Cung Thiên Mạc vốn không tốt, khẩu khí đương nhiên cũng kém đến cực điểm.
“Chỉ là bị thương ngoài da, hai người kia xuống tay rất đúng mực, không thương đến gân cốt.” Liễu Như Phong rũ đầu, đáp.
Vị đạo huyết tinh nồng đậm, Nam Cung Thiên Mạc nhìn dấu vết trên lưng y càng ngày càng ẩm ướt, tựa hồ sau khi thanh tỉnh, hắn càng ngày càng chán ghét vị huyết tinh.
“Đã thượng qua dược chưa? Như thế nào còn xuất huyết?” Nam Cung Thiên Mạc chịu đựng phiền muộn chán ghét nơi đáy lòng cùng không kiên nhẫn, hỏi.
“…… Quy củ trong cung, người chịu hình không được dùng dược.” Liễu Như Phong thấp giọng đáp.
“……”
Cái quy củ rách nát gì! Lúc này còn giữ quy củ làm cái gì? Nếu Liễu Như Phong không thể nhanh tốt lên, ai đi lấy dược liệu?! Chỉ là quy củ này vẫn là do chính mình định ra, Nam Cung Thiên Mạc rất muốn mắng chửi người, nhưng cũng chỉ có thể mắng ở trong lòng. (Mình gây ra mà còn đi mắng người ta! Chịu thua luôn! -.-!!!)
Nam Cung Thiên Mạc cưỡng chế lửa giận trong lòng, duỗi tay rút ra trường kiếm của Liễu Như Phong, cổ tay vung lên, trường kiếm phi nhanh xuống, lẳng lặng xẹt qua lưng Liễu Như Phong nằm ở trên giường, vải trắng bị huyết nhiễm đỏ ứng thanh mà đứt, nhưng không có nửa phần thương đến y, lực đạo vừa phải.
Sử dụng mũi kiếm đẩy ra vải trắng, trên lưng da tróc thịt bong đến huyết nhục mơ hồ, một phiến màu đỏ sậm, thỉnh thoảng có vài dòng máu mới chảy ra, theo đường cơ trên lưng y uốn lượn xuống.
Vị tanh càng thêm nồng hơn! Nam Cung Thiên Mạc mặt mang chán ghét nhíu chặt mi, chỉ là Liễu Như Phong đang nằm úp mặt xuống nhìn không thấy.
Cái này gọi là không có việc gì? Còn không thượng dược, thương thế như vậy mệnh không biết còn giữ được hay không!
Nam Cung Thiên Mạc cố nén vị tanh nồng đậm kia, ngồi xuống, tìm một dải vải trắng khác, không dùng vải đã hút máu kia, nhẹ nhàng lau đi vết máu trên lưng y. Thân thể dưới tay hơi hơi run rẩy, Nam Cung Thiên Mạc mắt đảo qua, nhãn tiệp rũ xuống, nhìn không thấy vẻ mặt y, sắc mặt xanh trắng, đầu đầy mồ hôi lạnh, nhớ lại lời nói của mình tối hôm qua, gắt gao cắn đệm giường bên môi, không nói một tiếng yên lặng nằm.
Đột nhiên nhớ tới, khi y ở dưới thân mình, cũng là yên lặng ẩn nhẫn như vậy. Không hiểu sao, đáy lòng có một tia mềm mại nổi lên, khinh nhu dùng vải trắng hút đi dòng máu mới chảy ra, lấy dược bình từ trong lòng ngực ra, đem nước thuốc trong bình đổ một ít lên trên.
Bị nước thuốc tẩm vào miệng vết thương khiến y co rụt lại, Liễu Như Phong vùi đầu càng sâu, cơ hồ đem nguyên khuôn mặt đều vùi vào trong đệm chăn, nhưng vẫn không phát ra nửa điểm tiếng động.
Động tác Nam Cung Thiên Mạc càng nhẹ nhàng chậm chạp hơn, qua nửa ngày, cuối cùng đã rửa sạch sẽ miệng vết thương. ‘Ngưng Lộ’ trân quý không hề do dự đổ vào trên lưng đã huyết nhục mơ hồ.
Nhìn thấy tấm lưng đã không còn đổ máu, Nam Cung Thiên Mạc bất giác hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, tìm vải trắng, thay y một lần nữa băng bó lại miệng vết thương.
Liễu Như Phong tựa hồ có chút giật mình, đến khi Nam Cung Thiên Mạc giúp đỡ y đứng lên, nửa ngồi xem miệng vết thương đã được băng bó, mới cúi đầu, khàn khàn nói: “Thuộc hạ…… làm phiền công tử……”
Nam Cung Thiên Mạc xoay người, lấy ra bát sứ đến bên bếp lò, rót chút nước ấm, đưa đến bên môi y, nói: “Chuyện lần này, là ta lo không chu toàn, liên lụy ngươi bị phạt, ngươi có lẽ oán ta?”
Liễu Như Phong vội vàng ngẩng đầu, nói: “Là thuộc hạ không lường trước, sao dám trách công tử! Ngược lại công tử còn đích thân thượng dược, thuộc hạ cảm kích còn không kịp……”
Nam Cung Thiên Mạc vừa lòng giúp y cúi người nằm xuống, đứng dậy, nhu nhu mi tâm (vùng giữa lông mày), hơi mệt mỏi nói: “Ngươi trước nên nằm nghỉ ngơi đã, điều dưỡng tốt thân thể mới lại đi lấy dược liệu. Bình ‘Ngưng Lộ’ này, ngươi mang theo trên người đi.”
Liễu Như Phong nhìn dược bình trước mắt, im lặng nửa ngày, ‘Ngưng Lộ’ này hiệu quả phi phàm, nhưng điều chế lại không dễ dàng, trong Tuyệt Cốc, nguyên cũng chỉ có cốc chủ, các điện chủ, mười ba vị công tử mới có thể đụng đến. Ngay cả Nam Cung Thiên Mạc, bên người cũng chỉ có một lọ, nhưng Nam Cung Thiên Mạc lại hai lần dùng trên người y, hiện tại lại đem thuốc này trực tiếp ban cho y. Nhớ tới Nam Cung Thiên Mạc vẫn vội vã muốn dược liệu trên phối phương ‘Huyết Hoàn Đan’ kia, nhưng lại để cho mình dưỡng thương tốt mới đi. Trong lòng không khỏi vừa cảm kích, vừa áy náy.
Mắt nhìn bóng dáng Nam Cung Thiên Mạc biến mất ở ngoài cửa phòng, Liễu Như Phong âm thầm hạ quyết tâm.
Ngoài cửa, Nam Cung Thiên Mạc một bên hướng phòng mình đi tới, một bên âm thầm so sánh lòng trung tâm của một thuộc hạ cùng giá trị một bình ngưng lộ. Tựa hồ, không bị lỗ! Nam Cung Thiên Mạc đi vào phòng, hít thật sâu một ngụm không khí sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái.