Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
Khi ánh trăng sáng trong hiện lên, đêm tối bao phủ cả một vùng rộng lớn, so với độ ấm ban ngày, gió đêm liền có vẻ có chút lạnh.
Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng xuyên qua cửa sổ, rải vào trong nhà, chiếu lên hết thảy mông lung mà mơ hồ.
Nam Cung Thiên Mạc nghiêng người dựa vào mép giường, nghêng đón bóng trăng, lười biếng ngồi trên thảm lông hoa lệ, ánh mắt mông lung mà mê mang, giống như thế giới không có gì rõ ràng này……
Thanh lãnh, yên tĩnh!
Dạ Thất Dạ Bát sớm đã bị hắn đuổi đi xa khỏi căn phòng. Nam Cung Thiên Mạc một mình lẳng lặng ngồi ở trong phòng, tùy ý ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng ôm lấy bản thân.
Nam Cung Thiên Mạc yên lặng nhớ tới thật lâu trước kia, mẫu thân ôn nhu, phụ thân từ ái, Thủy Liên, Thủy Nhan, Thiên Hành thân thiết, còn có —— Lan nhi nhỏ xinh……
※※※
Liễu Như Phong phong trần mệt mỏi vào phòng, liền thấy Nam Cung Thiên Mạc như vậy.
Một ngày trước, nhận được thư của Dạ Thất, Liễu Như Phong không thể không hành động trước, mặc dù theo kế hoạch của mình thì có hơi vội vàng, chỉ nắm chắc được bảy phần, nhưng lại không thể chậm trễ.
So với chịu lửa giận của Nam Cung Thiên Mạc, hoặc giả nói rằng, không muốn nhìn đến vẻ mặt thất vọng của Nam Cung Thiên Mạc, mạo hiểm một chút, tương đối mà nói, cũng là đáng giá.
May thay, không có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thực dễ dàng lấy được thứ mong muốn. Không hề nghỉ ngơi, suốt đêm chạy trở về.
Nghĩ tới tình hình khi đối mặt Nam Cung Thiên Mạc, Nam Cung Thiên Mạc phẫn nộ, Nam Cung Thiên Mạc lãnh khốc —— chỉ là thật không ngờ, lại nhìn thấy Nam Cung Thiên Mạc như vậy.
Nam Cung Thiên Mạc tựa hồ căn bản không phát giác trong phòng có thêm một người, vẫn như cũ hơi ngẩng đầu, ánh mắt dại ra nhìn nóc nhà, trong ánh mắt, rõ ràng chiếu rọi xà ngang bằng gỗ, nhưng lại tựa hồ cái gì cũng không có.
Ánh trăng nhẹ chiếu vào trên y sam thuần trắng của hắn, càng có vẻ lạnh lẽo trong suốt.
Trong lòng Liễu Như Phong không hiểu sao lại cảm thấy đau xót, đột nhiên nhớ tới, công tử ngày thường cường thế lãnh khốc, kỳ thật, bất quá chỉ là một thiếu niên đau thương tịnh mịch, một thiếu niên yếu ớt so với mình còn nhỏ tuổi hơn……
Bi thương đạm đạm quấn quanh nhiễu loạn trong trái tim, Liễu Như Phong thu lại hơi thở, nhẹ nhàng mà đi qua, đi đến bên người thiếu niên bạch y đang xuất thần, quỳ xuống, ôn nhu ôm lấy hắn.
Nam Cung Thiên Mạc không biết đã ngồi như vậy bao lâu, cảm giác băng lãnh khiến Liễu Như Phong rùng mình một cái, bi thương trong lòng cháy càng thêm mạnh. Liễu Như Phong nhịn không được nắm thật chặt hai bàn tay, dùng nhiệt độ ấm áp của cơ thể mình, lùa đi sự rét lạnh trên người hắn……
Có lẽ, chỉ có tại thời khắc không người này, Nam Cung Thiên Mạc mới có thể cho phép bản thân có một tia yếu đuối……
※※※
Hơi thở ấm áp mà quen thuộc, nhẹ nhàng mà quấn quanh bên người. Nam Cung Thiên Mạc chầm chậm hoàn hồn, mới phát giác bản thân thế nào lại bị người gắt gao ôm. Nghiêng đầu, đối diện là một đôi con ngươi hắc diệu……
Nam Cung Thiên Mạc nhếch nhếch mi, nhìn vẻ mặt ôn nhu của y, đạm đạm nói: “Ngươi đang thương hại ta?”
Không thể tha thứ bản thân lại để một người tiếp cận như thế, mặc dù người nọ là Liễu Như Phong.
Tình hình hiện tại, tuyệt không thể để có nhược điểm gì, nếu không, hậu quả khó có thể tưởng tượng……
Ngữ điệu nguy hiểm, khiến Liễu Như Phong thiếu chút nữa buông lỏng tay ra. Nhìn ánh mắt Nam Cung Thiên Mạc âm u không rõ, trong lòng Liễu Như Phong, chỉ có thân ảnh tịnh mịch đau thương vừa rồi.
Nam Cung Thiên Mạc mặt nhăn mày nhíu, Liễu Như Phong cư nhiên không buông tay?! Đáy lòng hơi hơi tức giận. Nhưng khiến hắn càng thêm tức giận chính là, bản thân cư nhiên luyến tiếc đẩy ra, chìm đắm trong sự ôm ấp ấm áp của kẻ khác…… Rõ ràng mình có thể cho y một chưởng, tin tưởng Liễu Như Phong không dám vận khí hộ thân tuyệt đối sẽ bị mình đánh bay……
Bên tai truyền đến nhiệt khí nhè nhẹ, thanh âm Liễu Như Phong trong trẻo, cúi đầu nói: “Thuộc hạ vô lễ, mặc cho công tử xử phạt, chỉ là…… Thỉnh cho phép thuộc hạ, sau khi công tử ấm áp trở lại, mới buông tay……”
Lúc này Nam Cung Thiên Mạc mới phát giác tay chân lạnh như băng, thân mình bị y ôm lấy, hơi hơi ấm áp.
“Rất tốt!” Nam Cung Thiên Mạc hơi khó chịu nói, duỗi hai tay, dò xét tiến vào vạt áo của y.
Thân thể ấm áp mềm dẻo, đốt nóng hai tay lạnh như băng, thật thoải mái! Nam Cung Thiên Mạc nhẹ nhàng thở dài.
Thân hình mảnh mai bị sự băng lãnh đông lạnh đến run nhè nhẹ, nhưng vẫn gắt gao ôm lấy mình.
Nam Cung Thiên Mạc mỉm cười nhìn ánh mắt y, hai tay băng lãnh tại da thịt bóng loáng di động qua lại, hưởng thụ thân thể kề sát tại bên người, không nhịn được run rẩy nhưng lại không dám tránh né.
“Cuối cùng đã trở về?” Nam Cung Thiên Mạc không chút để ý nói, đầu ngón tay vô tình mà cố ý mơn trớn điểm nhô lên trên ngực y.
Thân mình trong tay cứng đờ, hô hấp bên tai cứng lại, lại chậm rãi vang lên, vững vàng, đều đặn, tiết tấu được khống chế.
“Thuộc hạ biết công tử sinh khí. Chỉ là dược liệu kia sớm một ngày được thu hồi thì tốt hơn.” Thanh âm Liễu Như Phong chậm rãi phát ra, mỗi một chữ chậm rãi nói, vẫn duy trì thân thể cùng ngữ điệu vững vàng, cưỡng chế sự sợ hãi nơi đáy lòng cùng cảm giác trên người.
Nam Cung Thiên Mạc thuận theo nhãn thần của y, mới phát hiện bên người có một cái bao không nhỏ đạm đạm tản phát ra dược hương.
Ánh mắt Nam Cung Thiên Mạc híp lại, Liễu Như Phong trong lòng biết không tốt. Có lẽ bản thân Nam Cung Thiên Mạc cũng không phát giác, đáy lòng hắn chưa biết đến, nhưng đây chính là điềm báo trước cơn tức giận.
Trong lòng Liễu Như Phong có một chút hoảng sợ…… Nhưng cũng chỉ rũ mắt, lẳng lặng chờ đợi.
“Này là ngươi một mình quyết định, cũng là nguyên nhân giấu diếm Dạ Thất?” Nam Cung Thiên Mạc nhìn y nửa ngày, nhẹ giọng cười, hai tay ở bên trong vạt áo y, một tay di chuyển lên, hai ngón tay hợp lại kẹp lấy một bên nhũ tiêm, một tay trượt xuống cầm lấy phân thân mềm mại. Nhìn thân hình thẳng tắp trước mắt không dám có chút né tránh, hai tay lạnh như băng ở bộ vị mẫn cảm nhất của y nhẹ nhàng nhu lộng.
“…… Vâng…..” Liễu Như Phong cơ hồ mềm nhũn, miễn cưỡng duy trì tư thế thân thể, cực lực xem nhẹ hai tay lạnh như băng ở phân thân mình mang đến kích thích mãnh liệt, không dám cắn môi, cúi đầu ẩn nhẫn thở dốc.
Nam Cung Thiên Mạc giận mà cười nói: “Như vậy, ngươi có nghĩ tới hay không, ngươi bị thương chưa lành, chỉ có thể miễn cưỡng hành động, nếu bị người bắt được, Trác Tiêu Cung này từ trên xuống dưới, chẳng phải đều phải chết trong tay của ngươi?”
Nam Cung Thiên Mạc càng nói càng giận, hai tay mạnh dùng sức……
Đau đớn cự liệt từ bộ vị yếu ớt nhất của nam nhân truyền đến. Liễu Như Phong kêu lên một tiếng đau đớn, rốt cuộc không thể bảo trì thân thể, chưa kịp cầu xin Nam Cung Thiên Mạc, chỉ kịp buông lỏng tay đang ôm hắn ra, thân thể đã nặng nề mà ngã xuống trên tấm thảm thật dày, thân thể co lại, lại phát hiện tay của Nam Cung Thiên Mạc theo thân mình tiến lại, chỉ đành lại run rẩy duỗi thân ra.
Liễu Như Phong giương mắt, nhìn hai mắt Nam Cung Thiên Mạc phẫn nộ, tận lực duỗi thẳng thân hình, áp chế ý nguyện muốn tránh khai nguyên nhân gây ra đau đớn cường liệt kia.
Có lẽ, để cho công tử đem tức giận phát tiết ra, sẽ đỡ hơn. Về phần mình, Liễu Như Phong hơi hơi cười khổ, sinh mệnh vốn là do hắn ban cho, bản thân làm sao có thể đối nghịch hắn……
“Ngươi…… không muốn giải thích sao?” Nam Cung Thiên Mạc đánh giá gương mặt y vì đau mà trắng bệch, nhưng vẫn duỗi tthẳng thân thể.
Đầu ngón tay lạnh như băng tại trong bờ ngực trần của y do vạt áo bị mở khai mà nhẹ nhàng lướt qua, nhìn thấy thân ảnh mạnh mẽ trước người tự giác khống chế mà giao ra thân thể, Nam Cung Thiên Mạc bị mê hoặc trong nháy mắt……
Liễu Như Phong nhè nhẹ bình ổn hơi thở hỗn loạn, thấp giọng đáp: “Thuộc hạ có mang theo ‘Hóa Cốt Tán’ bên người, nếu không địch lại được, chỉ cần nửa khắc, cả cơ thể sẽ hóa thành máu, cho dù bị bắt, cũng sẽ không bị người phát giác thân phận……”
Nam Cung Thiên Mạc trong lòng chấn động, buông tay, nói: “Ngươi……”
Nói được một chữ, chỉ cảm thấy trong lòng tắc nghẽn, rốt cuộc nói không ra lời.
Nam Cung Thiên Mạc kinh ngạc nhìn vẻ mặt y đau đớn ẩn nhẫn rồi lại ôn nhu phục tùng, trong tim từng chút từng chút bắt đầu nhu nhuyễn đau đớn.
Nhịn không được chậm rãi cúi xuống, ở trên môi y nhẹ nhàng hôn, dọc theo cằm y, thuận thế hôn xuống cổ y.
Có lẽ, cũng chỉ có người này, là toàn tâm toàn ý trung thành với mình…… Nam Cung Thiên Mạc liếc mắt một cái lên cái bao bên cạnh tản ra dược hương, hàn quang trong mắt lóe ra, nhẹ nhàng mà cắn xuống mạch máu đang đập mạnh trên cổ, nên đem Dạ Thất Dạ Bát bắt đầu trước đi! (Cảnh này ta thấy y chang vamprie đang hút máu! -.-!! Có vẻ như em Thất Bát sắp tiêu òi!)
Nam Cung Thiên Mạc nhẹ giọng cười, đem thân thể Liễu Như Phong chuyển lại, động tác ôn nhu nhẹ vỗ về vết roi đã thành sẹo trên lưng y, hiệu quả của ‘Ngưng Lộ’ quả nhiên không tồi, mười một ngày trước, vết thương thoạt nhìn nghiêm trọng như vậy, đều đã thành sẹo, ngẫu nhiên có đôi chỗ, dưới vết sẹo, lộ ra thịt non màu phấn hồng.
Nhẹ nhàng mà vỗ vỗ đùi y, ý bảo y quỳ xuống, Nam Cung Thiên Mạc cúi xuống, nhẹ nhàng liếm hôn da thịt mới non mịn, phát giác thân thể dưới thân run nhè nhẹ, cởi bỏ khố hạ của y, đem phân thân bản thân đang sưng trướng chậm rãi đi vào.
Cảm giác nóng rực chặt chẽ chật hẹp, Nam Cung Thiên Mạc thoải mái mà thở hổn hển. Trước đây băn khoăn về thương thế của y, sau y lại rời đi.
Cuối cùng đã mười một ngày không chạm đến thân thể tuyệt không cự tuyệt mình này, Nam Cung Thiên Mạc phát giác bản thân đúng là có chút nhớ nhung tư vị này, buồn cười lắc đầu, không còn nghĩ đến sự hỗn loạng xung quanh chỉ còn lại phóng túng dục vọng bản thân.
Ánh trăng mông lung, một mảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng rên rỉ hơi thống khổ tại trong phòng đê đê thiển thiển (nông nông thấp thấp) nhợt nhạt vang lên……