Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
Đi ra cửa viện, Chu Chính Thành thật cẩn thận nhìn về phía sau, đè thấp thanh âm, tới gần bên cạnh Liễu Như Phong, nói: “Uy! Ta nói tiểu tử ngươi, lần trước là ta quá mức đắc ý, xem thường ngươi, lát nữa đến viện tử của các ngươi, chúng ta tỷ thí, thế nào?”
Liễu Như Phong đảo mắt nhìn bốn phía, giọng Chu Chính Thành thô to, ngay cả khi hắn cố ý đè thấp thanh âm nói chuyện, vẫn dẫn tới bọn thị vệ một bên tuần tra đảo mắt nhìn qua, chẳng qua tựa hồ thị vệ trong Lạc Dương Cung, đều quen thuộc giọng Chu Chính Thành, từng người từng người nhịn cười, mặt phụng phịu, thần sắc quái dị đi qua.
Liễu Như Phong trên mặt mang mỉm cười, nhưng không trả lời. Tâm vội chuyển, viện tử của chúng ta? Nhị công tử cấp người Trác Tiêu Cung an bài một tòa viện tử sao?
Chu Chính Thành một mặt đi tới, một mặt bất mãn vỗ vỗ bả vai Liễu Như Phong, nói: “Tiểu tử, ngươi không phải sợ rồi chứ?”
Liễu Như Phong không cảm giác được sát ý, tự nhiên cũng không né tránh bàn tay của Chu Chính Thành, chỉ là —— Chu Chính Thành một thân khổ luyện ngoại gia công phu, hai cái chụp tiếp theo, khiến đầu vai Liễu Như Phong có cảm giác đau nhức!
Nhớ tới ý tứ của công tử Nam Cung Thiên Mạc cùng Lễ phu nhân, để biểu hiện thành ý, lệnh riêng chính mình tới Lạc Dương Cung. Yêu cầu của Chu Chính Thành, cũng không cự tuyệt được.
“Chu huynh nếu tay ngứa, Liễu Như Phong cũng liền phụng bồi.” Liễu Như Phong cười khổ nói, tuy rằng nhìn qua Chu Chính Thành hẳn là đã ba mươi, nhưng nếu muốn Liễu Như Phong mở miệng gọi hắn thúc thúc, không cam lòng a!
“Hảo! Sảng khoái!” Chu Chính Thành mừng rỡ, bàn tay không tự giác lại ở trên vai Liễu Như Phong nặng nề mà vỗ hai cái! Sải bước vội vàng hướng về phía xa xa tiến đến.
Liễu Như Phong cười khổ, động động bả vai đau nhức, cước bộ nháy mắt đuổi theo, theo tốc độ Chu Chính Thành, không nhanh không chậm bước đi.
Nhìn Chu Chính Thành phía trước, Liễu Như Phong không khỏi thầm đoán, nhìn Chu Chính Thành cao hứng như thế, cái câu Chu huynh chỉ sợ là kêu trúng tâm hắn! Nhưng không biết cuộc tỷ thí này rốt cuộc là ý tứ của chính hắn? Hay là Nhị công tử để cho hắn đến thử lần thứ hai?
Một đường không nói chuyện. Hai người chuyển chuyển hành hành, Liễu Như Phong âm thầm phỏng chừng, hẳn là đã tới ngoại vi Lạc Dương Cung. Chu Chính Thành đứng trước một tòa viện lớn.
Cửa viện chưa đóng, Liễu Như Phong liếc mắt một cái liền nhìn thấy một thị vệ Trác Tiêu Cung đang đứng ở trong viện, hướng ra phía ngoài nhìn xung quanh.
Khóe miệng Chu Chính Thành nhếch cười, duỗi tay bắt lấy cánh tay Liễu Như Phong, thô thanh thô ngữ nói: “Liễu huynh đệ, đây là chỗ ở công tử an bài cho các ngươi, như thế nào? Không tồi chứ? So với cái viên rách nát kia của ngươi thì hơn nhiều! Đến đến đến, chúng ta vào trong viện tỷ thí!”
Tên thị vệ Trác Tiêu Cung kia nhìn thấy Liễu Như Phong cùng Chu Chính Thành bộ dáng như vậy, không khỏi nhíu nhíu đầu mày, giây lát sau – lộ ra khuôn mặt tươi cười, đi lên đón.
Trong lòng Liễu Như Phong hơi lạnh, nhớ rõ người này nguyên là thủ vệ chủ cung, tên là Lí Thụ, Lễ phu nhân sai theo qua đây.
Tuy nói lúc trước Chu Chính Thành cũng chụp qua bả vai Liễu Như Phong, nhưng lúc này, bộ dáng như vậy, để cho người chủ cung nhìn thấy, khó tránh khỏi sinh ra rất nhiều hiểu lầm......
Liễu Như Phong quay đầu canh chừng gương mặt béo hòa khí của Chu Chính Thành, sự tình trùng hợp như vậy, không biết là tự mình suy nghĩ quá nhiều? Hay là Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà cố ý an bài? Nhưng dụng ý của Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà là như thế nào? Mượn sức ly gián?
Trong lòng Liễu Như Phong cười khổ, xem ra chi bằng tìm một cơ hội trở về...... Liễu Như Phong âm thầm quyết định, để Chu Chính Thành đưa y kéo vào phần đất trống trong viện.
Lí Thụ theo lại, nghi hoặc nhìn hai người, hỏi: “Tiểu Liễu? Đây là có chuyện gì?”
Liễu Như Phong nhìn Chu Chính Thành thủ thế, cười đáp: “Không có việc gì, chỉ là luận bàn võ nghệ một chút thôi!”
“Ta đi gọi bọn họ tới xem!” Lí Thụ vừa nghe, nở nụ cười, nói xong liền chạy đi.
Liễu Như Phong đang muốn gọi Lí Thụ lại.
“Liễu huynh đệ, xem chiêu!” Chu Chính Thành mặc kệ nhiều chuyện như vậy, ‘ hô ’ một quyền, đánh qua, thẳng đến mặt Liễu Như Phong.
Liễu Như Phong nghiêng thân né, chỉ cảm thấy kình phong quét mặt, ẩn ẩn đau nhức! Mới ngộ ra ngày ấy ở trong viện, Chu Thính Thành quả thật chưa dốc hết toàn lực. Lập tức không dám đắc ý, ngưng thần đề phòng.
Chu Chính Thành một quyền thất bại, cũng không thu hồi, cánh tay dùng sức, biến thẳng kích thành quét ngang, lần thứ hai đánh về phía mặt Liễu Như Phong.
Liễu Như Phong hơi cúi đầu, khiến cho cánh tay Chu Chính Thành sượt qua, duỗi tay tạo thế đẩy.
Chu Chính Thành nguyên bản đã đề phòng Liễu Như Phong cúi đầu né tránh, giữ lại vài phần lực, dễ dàng đánh xuống đầu, lại bị lực đẩy của Liễu Như Phong đẩy ra, mất cơ hội.
Liễu Như Phong thuận thế một chưởng đánh về phía ngực Chu Chính Thành.
“Ách!” Chu chính thành hiển nhiên đối hôm qua bị Liễu Như Phong một chưởng đánh bay, không cam lòng. Có tâm phải thử một chút chưởng lực của Liễu Như Phong, lúc này mắt thấy một chưởng này đánh đến, cũng không né tránh, lập tức hét lớn một tiếng, mắt nhỏ nộ trừng, hai chân dùng sức, tính toán mạnh tiếp một chưởng này.
Trong lòng Liễu Như Phong âm thầm vừa phiền vừa giận, mắt thấy Chu Chính Thành không tránh không né, nội lực trong lòng bàn tay bất giác tăng thêm vài phần.
“Binh!” Một âm vọng lại.
Một chưởng Liễu Như Phong đánh trúng.
Sắc mặt Chu Chính Thành ngưng thành cây bông đỏ, thân hình tuy chưa biến, hai chân lại vẽ ra trên mặt đất hai đạo dấu vết, bị một chưởng lực này, khoảng cách bị đánh lui ước chừng ba bước!
Liễu Như Phong mỉm cười, thu thế. Thân hình lóe lên, thối lui vài bước, chắp tay thi lễ, cười nói: “Chu huynh, đa tạ.”
Chu Chính Thành vừa nghe lời này, sắc mặt nhất thời lại đỏ thêm vài phần, lớn tiếng kêu la nói: “Không tính! Không tính! Mới vừa rồi Chu mỗ bất quá là muốn thử xem chưởng lực của Liễu huynh đệ, mới không tránh né. Lại đến......”
Chu Chính Thành miệng vừa nói xong, cước bộ không ngừng, bước bước bước...... Vài bước húc tới trước người Liễu Như Phong, song chưởng duỗi ra, vẫn là đánh về phía mặt Liễu Như Phong. (Cha này sao khoái đập mặt Phong ca thế nhể! Mặt Phong ca mà có bề gì thì…!)
Liễu Như Phong nguyên tưởng rằng một chưởng này, dùng gần bảy thành công lực, Chu Chính Thành chỉ sợ nhất thời trong nửa khắc mở không nổi miệng. Nhưng lại nghe được Chu Chính Thành trung khí mười phần cao giọng kêu la, cũng âm thầm bội phục! Có thể đem ngoại gia công phu luyện tới như vậy, cực kỳ không dễ dàng, thân công phu này của Chu Chính Thành, chỉ sợ là chịu không ít cực khổ......
Chỉ là luận bàn, ra tay tự nhiên không giống hôm qua, chiêu chiêu đoạt mệnh. Liễu Như Phong lập tức không nhắc lại, thân hình phiêu hốt, một mặt né tránh, một mặt tìm cơ hội ra chiêu.
Hai người quyền lai cước vãng, đấu chừng thời gian một nén hương, Chu Chính Thành mạnh nhảy khai, sắc mặt chán nản nói: “Không đánh! Liễu huynh đệ, võ nghệ của ngươi quả thật so với Chu mỗ cao hơn......”
Liễu Như Phong cười, đang định nói chuyện, đột nhiên biến sắc, quay đầu nhìn lại. Mới vừa rồi, Liễu Như Phong đột nhiên cảm giác được một đạo tầm mắt sắc nhọn, dừng ở trên người chính mình.
Chu Chính Thành theo ánh mắt Liễu Như Phong nhìn qua, một hàng chín người Trác Tiêu Cung đứng xa xa, đang nhìn hai người.
Chu Chính Thành cười nói: “Là người Trác Tiêu Cung các ngươi.”
Liễu Như Phong gật gật đầu, có lẽ là Lí Thụ, cũng có lẽ là một trong tám người kia. Lễ phu nhân sẽ tại người của Lạc Dương Cung an bài người tâm phúc, Liễu Như Phong sớm đoán được, chỉ là không biết đến tột cùng là ai thôi......
Liễu Như Phong quay đầu lại, nhìn nhìn Chu Chính Thành, ôn tồn hỏi: “Chu huynh không có việc gì sao?”
“Không có việc gì, không có việc gì, không tin? Hiện tại Chu mỗ liền mang ngươi đi Liễu viện chơi!” Chu Chính Thành vỗ vỗ ngực, nói nói, thanh âm hào sảng lại càng ngày càng thấp, dần dần thay đổi vị đạo......
Chu Chính Thành nháy nháy mắt nhỏ, nhích lại gần, một tay đáp trên bả vai Liễu Như Phong, mặt béo nhăn thành một đoàn, vẻ mặt cười.tà.....
“Liễu viện?” Liễu Như Phong khó hiểu nhìn phía Chu Chính Thành.
“Hắc hắc......” Chu Chính Thành cười gian hai tiếng, cũng không trả lời, chỉ lộ ra một cái ánh mắt ‘là nam nhân đều biết’.
“Này......” Liễu Như Phong bừng tỉnh đại ngộ, có chút xấu hổ quay đầu nhìn mọi người Trác Tiêu Cung một bên.
Chu Chính Thành lại lớn tiếng ồn ào nói: “Đi một chút đi! Hôm nay các ngươi mới đến, Chu mỗ mời khách, mọi người một đạo đi Liễu viện khoái hoạt khoái hoạt!”
“Thật sự?”
“Thật tốt quá......”
“Chỉ là......”
“Tạ ơn Chu huynh......”
“Ngô, như thế nào không biết xấu hổ......” (Câu này dễ thương nga! XD~~~)
“......”
Nguyên bản mọi người Trác Tiêu Cung im lặng, lập tức bảy mồm tám lưỡi, nói nói, chỉ là dù sao cùng Chu Chính Thành không tính là đã quen biết, tự nhiên cũng không tiến lại......
Chu Chính Thành vừa thấy, một phen kéo Liễu Như Phong, đi tới trước mặt mọi người, cười nói: “Hôm nay các ngươi mới đến, tất nhiên là Chu mỗ mời các ngươi, ngày khác từng người từng người phải bồi ngược lại cho ta! Đi a đi a......” (Cha này tính toán thấy sợ, mời mà được mời tới , lời quá còn gì! =.=!)
Tựa hồ chỉ cần là nói đến sự tình nào đó, nói mấy câu, nam nhân luôn có thể cực nhanh quen thuộc hơn, vô luận trước đây bọn họ là không quen biết.
Chín danh thị vệ của Trác Tiêu Cung không đến một lúc, đã cùng Chu Chính Thành hi hi ha ha nháo thành một đoàn.
“Chu huynh......” Liễu Như Phong bị Chu Chính Thành kéo hướng về phía cửa viện, nhưng không có một tia tâm tình tốt nào như mọi người bên cạnh. Gian nan nuốt nuốt nướt bọt, nhớ tới sự ham muốn chiếm hữu bá đạo của công tử, bất giác trên lưng toát ra mồ hôi lạnh......
_________________