Tuyệt Kiếm Lộng Phong

chương 47

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)

Tình cảnh như vậy, có lẽ có thể khiến cho người thích ngược thị hưng trí, nhưng Liễu Như Phong hiển nhiên không phải người như vậy.

Liễu Như Phong thở dài, nhìn thảm trạng của nữ tử này, một chút hưng trí ban đầu sớm biến mất, trong lòng ngược lại lại có chút thương cảm nàng......

“Ngươi tên là gì?” Liễu Như Phong hỏi, ngữ khí tận lực ôn hòa cùng vô hại. Đã không có hưng trí, có thể nói vài câu, cũng không tính là uổng một chuyến!

“......” Nữ tử vẫn trầm mặc như cũ, cúi đầu ở trên giường, vẫn không nhúc nhích, giống như đã chết.

“Ngươi......” Liễu Như Phong nghĩ nghĩ, đang muốn hỏi lại, lại mạnh ngậm miệng —— cảm giác cùng lúc trước ở trong viện giống nhau, tầm mắt sắc nhọn, mang theo chút rình mò cùng tra xét......

Liễu Như Phong không quay đầu lại, bình tĩnh mà tự nhiên đứng ở trong phòng, nhìn nhìn nữ tử trên giường trước mắt.

Nữ nhân vẫn cúi thấp thân mình như cũ, cúi đầu, vẫn không nhúc nhích, im lặng có chút quỷ dị.

Liễu Như Phong chậm rãi đi qua. Như thế xem ra, lúc trước khi ở trong viện, nghĩ kĩ lại thì không phải là người Trác Tiêu Cung...... (ý câu này là nói cái ánh mắt sắc bén hồi trước ở trong viện ko phải là của người TTC, sao tác giả chuyên gia xen ngang chuyện này với chuyện kia thế nhể! Phải đọc đi đọc lại mới hỉu!=.=!)

Liễu Như Phong ở bên giường ngồi xuống, duỗi tay, cầm lấy mái tóc dài đang rũ xuống của nữ nhân. Nghĩ đến, mình dù sao cũng không phải người Lạc Dương Cung, Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà sắp xếp người âm thầm giám thị, cũng là hợp lý, nguyên tưởng rằng, đảm nhiệm nhiệm vụ này, là Chu Chính Thành, nhưng hiện nay xem ra, cũng có một người khác......

Đem mái tóc dài rũ xuống của nữ nhân kia vén ra sau lưng, lúc ngón tay chạm đến khuôn mặt nữ nhân, nữ nhân im lặng kia đột nhiên càng cúi đầu xuống thấp, hướng vào phía trong rụt lui thân mình, thân thể càng run rẩy hơn.

Liễu Như Phong ngẩn ra, nữ nhân giờ phút này cực kỳ giống một ấu tử gặp phải lang hổ, trong sợ hãi mà co rúm lại thân mình, nghĩ như vậy liền có thể trốn thoát......

Liễu Như Phong thu hồi tay. Tầm mắt giám thị kia đã lặng lẽ biến mất, nhưng Liễu Như Phong lại cảm giác người nọ hẳn là vẫn còn tại vùng phụ cận! Chỉ là vì sao tại loại thời điểm này còn có thể chú ý tới mình? Liễu Như Phong nghĩ nghĩ, có lẽ là lúc trước cùng Chu Chính Thành luận bàn, khiến cho người nọ âm thầm chú ý......

Nữ nhân trên giường vẫn như cũ run rẩy không ngừng, thậm chí bởi vì toàn thân run rẩy kịch liệt, mà phát ra tiếng vang “Khanh khách...... Khanh khách......” Tiếng vang đó, là thanh âm răng hàm va chạm.

Nữ nhân chậm rãi ngẩng đầu lên, như trước vẫn là gương mặt tê liệt không chút biểu tình, nhưng hai đồng tử nguyên bản trống rỗng, lại tản mát ra vẻ hỗn loạn sợ hãi điên cuồng, nữ nhân vẫn như cũ ngồi ở trên giường, nhưng tư thế ban đầu điềm đạm đáng yêu, lúc này xem ra, càng như là cực độ khủng hoảng tuyệt vọng hơn, như chó điên tùy thời chuẩn bị nhảy lên cắn người......

Liễu Như Phong mặt nhăn mày nhíu, đứng dậy, thối lui hai bước. Nữ nhân này không xong, ánh mắt kia nguyên hẳn là phải linh động xinh đẹp, nhưng giờ nhìn không chút lý trí, chỉ còn lại có bản năng sợ hãi đơn thuần, cùng vẻ điên cuồng, chỉ vì một cái đụng chạm rất nhỏ......

Chẳng lẽ mỗi một nam nhân đến phòng này, đều tra tấn nàng? Mới có thể khiến thần trí của nữ nhân vỡ nát, bản năng của thân thể nhớ kỹ mỗi một lần bị đụng chạm, đều là thống khổ?

Nữ nhân trên giường vẫn như cũ là ánh mắt điên cuồng như vậy, gương mặt chết lặng dại ra, Liễu Như Phong đã muốn thối lui, thân thể của nàng vẫn như cũ run rẩy đến lợi hại, trong tiếng răng hàm rung động, khẩu dịch (nước bọt) từ trong đôi môi rung động tràn ra, theo cằm rơi xuống, nàng cứ như vậy, con mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Liễu Như Phong, trên tứ chi chống đỡ thân thể rõ ràng có thể nhìn ra vết đao khi bị đánh gãy gân mạch lưu lại......

Liễu Như Phong lạnh lùng nhìn nàng, có lẽ võ công của nàng từng không tồi, cũng có lẽ nàng từng không ngừng phản kháng, mới có thể bị đối đãi làm nhục như vậy...... Có lẽ chết, đối nàng mà nói, ngược lại là một chuyện hạnh phúc, chỉ là không biết vì cái gì mà nàng thành như vậy, vẫn như cũ bị nhốt tại trong phòng này......

Có lẽ là thần thái Liễu Như Phong lạnh như băng, cũng có lẽ là Liễu Như Phong không phát giác không gian tản phát ra sát ý, tứ chi của nữ nhân đáng thương kia đột nhiên cùng co lại về phía sau, trong miệng tiếng gào thét “Ô ô......”, liền run rẩy như vậy, tứ chi bị phế bỏ từng chút từng chút ở trên giường di động, lùi về phía sau.

“......” Liễu Như Phong thấy nữ nhân đã dần dần lui tới rìa giường, nhịn không được tiến lên từng bước, muốn giữ chặt nữ nhân, để tránh nàng khỏi ngã xuống giường.

Nhưng trong sợ hãi cùng điên cuồng trong mắt của nữ nhân lại theo từng bước của Liễu Như Phong, càng thêm mãnh liệt hơn, trong miệng “Ô ô......” Tiếng la càng phát ra dồn dập, thân mình bởi vì run rẩy mãnh liệt, rung nhẹ, tứ chi vô lực quái dị mà dồn dập lui về phía sau......

Trong lòng Liễu Như Phong có chút không đành lòng, muốn đem nàng kéo lại.

Cuối cùng, tại thời điểm nữ nhân sắp rớt xuống giường, Liễu Như Phong chỉ đành chuyển thân, rất nhanh đẩy cửa phòng ra, ly khai gian phòng này......

※※※

“Di?” Chu Chính Thành hướng trong viện đi đến, nghe được động tĩnh, quay đầu lại nhìn. Chính là thấy Liễu Như Phong từ trong phòng cạnh cửa viện đi ra, không khỏi kinh ngạc lên tiếng.

Chu Chính Thành biến sắc, nháy mắt lại khôi phục khuôn mặt hòa khí tươi cười.

“Liễu huynh đệ, ngươi như thế nào tuyển nàng a?” Chu Chính Thành tiếp đón Liễu Như Phong, vẻ mặt đồng tình, lại hiển lộ ra vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.

“......” Liễu Như Phong nhìn Chu Chính Thành liếc mắt một cái, không nói gì.

Chu Chính Thành cười càng lớn hơn, nhìn trong viện, thấy vài tên thị vệ ngoài viện, đem Liễu Như Phong kéo đến một bên, thấp giọng nói: “Chu mỗ không phải nói cho ngươi, muốn chọn dựa vào phòng phía trước sao?”

Liễu Như Phong nhìn nhìn Chu Chính Thành, hoảng hốt nhớ lại, Chu Chính Thành quả thật là có nói qua những lời này.

“Nàng a......” Chu Chính Thành hướng về căn phòng Liễu Như Phong vừa đi ra bĩu môi, nói: “Ban đầu là sắp xếp tại phòng ở giữa kia, sau lại chuyển qua bên phải, hiện tại lại chuyển qua phía chót bên cạnh. Phỏng chừng nàng ở Liễu viện cũng không lâu!”

“Nga? Vậy về sau, đem nàng an bài đi nơi nào?” Liễu Như Phong nhìn nhìn Chu Chính Thành, hỏi.

“Ha hả......” Chu Chính Thành cười gượng hai tiếng, quay đầu đi, không đồng ý trả lời.

Liễu Như Phong thấy thế, cười nói: “Tại hạ chỉ là có chút tò mò, Chu huynh đã không thể nói, tại hạ cũng không tiện hỏi. Chỉ là tại hạ còn có một chuyện không rõ, muốn thỉnh giáo Chu huynh.”

Chu Chính Thành nhìn nhìn Liễu Như Phong, nói: “Liễu huynh đệ, ngươi là muốn hỏi nữ nhân kia như thế nào lại biến thành như vậy?”

“Phải, chỉ không biết Chu huynh có tiện nói hay không?” Liễu Như Phong gật gật đầu, nói.

Chu Chính Thành cẩn thận đánh giá vẻ mặt Liễu Như Phong, đồng tình vỗ vỗ vai Liễu Như Phong, đột nhiên thở dài, nói.”Liễu huynh đệ, ngươi chọn lựa phòng người nào không tốt hơn sao? Lại chọn nàng, không công lãng phí cơ hội lần này đi Liễu viện!”

“Tuy rằng bộ dạng nàng xinh đẹp, nhưng thành bộ dáng kia, trừ phi có ham mê đặc thù, ai còn có thể đối nàng hưng trí? Lại nói tiếp, cũng chỉ trách chính cô ta. Khi điều đến nơi này, lại không chịu nghe lệnh; có một lần, đem Nhuế Thân tới nơi này......” Chu Chính Thành quay đầu lại nhìn trong viện, vẻ mặt cổ quái thấp giọng nói: “Nhuế Thân kia, nguyên là xuất thân Tàn Điện, ở Lạc Dương Cung, cũng là chưởng hình quản sự (quản lý hành hình, tra tấn)! Bàn về hình phạt tra tấn người, tất nhiên là đã quen tay quen tâm! Nhuế Thân kia sau khi đến một tháng, mỗi ngày đi tìm nàng, kết quả, liền tra tấn thành như vậy......”

Liễu Như Phong tuy rằng rất muốn hỏi một chút thân phận trước kia của nữ tử này, nhưng biết chuyện như vậy, Chu Chính Thành khẳng định là sẽ không nói cho chính mình.

Hoặc là —— chờ chính mình trở thành người Lạc Dương Cung, liền có thể được biết? Liễu Như Phong lắc lắc đầu.

Chu Chính Thành thấy Liễu Như Phong lắc đầu không nói, chỉ nghĩ Liễu Như Phong là thương hại nàng kia, cười cười, nói: “Liễu huynh đệ, hiện giờ là như vậy, các cung tranh đấu ngày càng kịch liệt, lọt vào biệt cung trong tay công tử, người nào có thể rơi vào kết cục tốt chứ? Kỳ thật người trong Liễu viện này, đã là phi thường may mắn......”

Thảm trạng như vậy, cũng có thể xưng là may mắn? Trong lòng Liễu Như Phong âm thầm cười lạnh, trên mặt lại mang vẻ đồng ý gật đầu.

Đang nói, âm thanh hỗn tạp trong viện nổi lên bốn phía, chính là đám người Trác Tiêu cung, đều ra khỏi phòng.

Chu Chính Thành ngậm miệng, kéo Liễu Như Phong một đường, cười tủm tỉm nghênh tiếp......

※※※

Trở lại trong viện, Chu Chính Thành lại cùng mấy người kia nói cười một trận, mới cáo từ rời đi.

Mọi người Trác Tiêu Cung vẫn hưng trí bừng bừng như cũ, ba ba, hai hai, bu thành từng cặp, cao giọng đàm luận.

Liễu Như Phong một mặt nghe mọi người bên cạnh bàn luận cô nương trong phòng như thế nào như thế nào, một mặt chú ý động tĩnh bốn phía, tuy biết trong chỗ tối người nọ tất nhiên cũng cùng trở về viện tử “Hình viện” này, ẩn thân một nơi nào đó, nhưng Liễu Như Phong dù sao cũng không thể cẩn thận quan sát, chỉ đành từ bỏ.

Nghe ngóng, Liễu Như Phong dần dần hiểu được ánh mắt đồng tình khi đó của Chu Chính Thành, nguyên lai cô nương trong phòng khác, có thể được cho là nhiệt tình vạn phần, cũng không có xích sắt khóa cổ......

Liễu Như Phong bất giác nghi hoặc, lúc ấy chỉ lo người nọ ở chỗ tối, cũng không xem xét kĩ —— thân thể nữ nhân kia kịch liệt run rẩy, ánh mắt sợ hãi mà điên cuồng, nhưng vì cái gì trên mặt lại thủy chung không có biểu tình, dại ra mà chết lặng? Nếu còn dư bản năng, trên mặt như thế nào có thể không có biểu tình?

Thuật dịch dung? Chỉ là thuật dịch dung này, bên trong Tuyệt Cốc chỉ có Tử Điện mới có, mà mười năm gần đây, người xuất thân Tử Điện lại chỉ có mình mình (Phong ca lợi hại nhể! Ò.ó!) , Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà làm như thế nào đem dung mạo nàng kia dịch dung? Là do người Tử Điện tặng diện cụ?

Liễu Như Phong bất giác thầm hận, chỉ đổ thừa chính mình quá mức đắc ý, cư nhiên lại chưa từng cẩn thận chú ý nàng kia đã bị dịch dung hay không!

Hiện giờ nghĩ đến, người nọ âm thầm, tại khi mình tiến vào trong phòng về sau, vẫn là rình giám thị, hành động này quá mức khác thường hay là bởi vì khẩn trương?

Một nữ nhân giống bị dịch dung, không còn tướng mạo sẵn có! Một nữ nhân bị xích sắt khóa ở trong phòng, mình đầy thương tích! Một nữ nhân thần trí nát vỡ, nói không ra lời! Chẳng lẽ đúng như lời Chu Chính Thành, bất quá chỉ là bởi vì đắc tội chưởng hình quản sự, liền bị biến thành bộ dáng như vậy? Liễu Như Phong càng nghĩ càng nghi......

Nữ nhân này đến tột cùng là ai? Liễu Như Phong đoán không ra, hay là —— đợi đến đêm khuya lại đi Liễu viện thám thính?

“Ai? Liễu huynh, ngươi đến phòng người nào, cô nương bên trong thế nào?” Một tiếng hỏi ở bên tai vang lên.

Liễu Như Phong ngẩng đầu vừa thấy, mọi người Trác Tiêu Cung không biết khi nào đã ngừng nói giỡn, vây quanh bên cạnh y, người đặt câu hỏi chính là Lí Thụ.

Từ bốn năm trước công tử Nam Cung Thiên Mạc luyện công tẩu hỏa nhập ma đến điên dại tới nay, Lễ phu nhân chấp chưởng Trác Tiêu Cung, tự nhiên sẽ không làm ra địa phương như Liễu viện! Trong cốc tuy rằng cũng có viện tử như vậy, nhưng vì từng có hạ cấp thoát ly Trác Tiêu Cung, Lễ phu nhân hạ nghiêm lệnh, không được tự tiện rời cung, người trốn đi giống như vậy liền xử tử! Mà lễ phu nhân vì chuyện Nam Cung Thiên Mạc, tính tình nóng nảy, nhân tâm Trác Tiêu Cung hoảng sợ, e sợ một lúc không cẩn thận, liền thành phân bón trong hoa viên của Lễ phu nhân, ai còn dám không có việc gì mà thỉnh cầu ra cung?

Cẩn thận nghĩ lại, thị vệ trong Trác Tiêu Cung, đã luôn nhịn ở trong cung bốn năm, khó được cơ hội như hôm nay, tất nhiên là hưng phấn khó tiêu tan.

Đều là nam nhân, Liễu Như Phong tất nhiên có thể lý giải tâm tình mọi người, mỉm cười, nói: “Phòng cuối cùng bên cạnh cửa viện, nữ nhân kia rất được.”

“A? Nhưng Chu Chính Thành không phải nói, càng gần phía trước, càng xinh đẹp sao?” Lí Thụ khó hiểu nhìn nhìn Liễu Như Phong, đột ngột nghĩ tới cái gì, hắc hắc cười hỏi, “Chẳng lẽ cách nói của Chu Chính Thành là chỉ sàng kĩ (kĩ năng trên giường)? Liễu huynh, nữ nhân kia...... Thế nào?”

Liễu Như Phong nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:”Nữ nhân kia là người điên.”

“Cái gì?” Mọi người kinh hô, ngược lại đồng tình nhìn nhìn Liễu Như Phong.

Vỗ vỗ vai Liễu Như Phong, vẻ mặt Lí Thụ đồng tình, đổi ngữ khí: “Liễu huynh, ngươi tại sao lại không nghe đề nghị của Chu Chính Thành? Ta ngoạn ngoạn cô nương, thật đúng là không tồi, lần sau Liễu huynh đi, cần phải cẩn thận chọn lựa, cơ hội khó có được a......”

Mọi người đều gật đầu không thôi.

Liễu Như Phong nhất nhất đảo qua biểu tình của mọi người, cảm thấy càng bất an, Nhị công tử nếu muốn thu mua lòng người, bước đầu tiên này, quả thật đã thành công..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio