Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
Lý Thụ mỉm cười, nói: “Ngươi có thể nghĩ đến, vì sao phu nhân lại không có đối sách? Huống chi việc hôn nhân này, chính là do phu nhân đề ra!”
Lễ phu nhân đề ra? Liễu Như Phong kinh ngạc nhìn Lý Thụ, chẳng lẽ Lễ phu nhân cũng có quan hệ cùng Đoạn Hồn Cốc?
...... Nhưng hơn hết chính là, dựa vào hận ý trong lòng Lễ phu nhân, chắc chắn sẽ giết chết cốc chủ phu nhân tương lai Mai Việt Tâm, khơi mào mối thù giữa hai cốc, đạt được mục đích Tuyệt Cốc diệt vong!
Liễu Như Phong liếc nhìn trộm Nam Cung Thiên Mạc đang bị hai mươi người vây quanh, trong lòng lo lắng, tuy rằng thành công kéo dài thời gian, có thể thở được một hơi, mặc dù lúc này có thể vận nội lực, nhưng cũng chỉ có thể khôi phục được năm, sáu phần. Mà lúc trước tiêu hao nội lực quá độ cùng một hồi tình sự kịch liệt suốt một đêm, khiến thân thể Liễu Như Phong vẫn bủn rủn mệt mỏi......
“Lý Thụ, Liễu Như Phong có một chuyện không rõ, thỉnh chỉ giáo!” Liễu Như Phong nhìn Lý Thụ, mỉm cười nói: “Ngày ấy khi tập kích giết Thập Tam công tử Đinh Tường......”
Lời Liễu Như Phong còn chưa nói xong, Lý Thụ đã cười tiếp lời, nói: “Tất nhiên là ta! Bất quá, tuy rằng là phụng mệnh phu nhân, nhưng ám khí đó, chính là Nam Cung Thiên Mạc giao cho phu nhân!”
Liễu Như Phong trầm mặc trong một cái chớp mắt, không để ý tới lời nói có ý châm ngòi của Lý Thụ, nói: “Vì sao khi Lạc Dương Cung Thập Nhất công tử Âu Dương Tín đến, ngươi lại chi viện hỗ trợ ta? Khi đó rõ ràng là thời cơ tốt nhất!”
Lý Thụ lắc lắc đầu, hai câu hỏi này của Liễu Như Phong, nhìn bề ngoài hoàn toàn không có nửa phần dao động, ngược lại lộ ra địch ý nhè nhẹ, trong lòng biết không thể mượn sức của người này được......
Lý Thụ thở dài: “Phu nhân nói rất đúng, Liễu Như Phong, ngươi quả nhiên là hòn đá vướng chân! Khi đó chi viện, là bởi vì phu nhân tra ra Chu Chính Thành xuất thân Tử Điện, mới buông tha ngươi một mạng! Kỳ thật phu nhân vẫn muốn trừ bỏ ngươi, không phải bởi vì ngươi thị tẩm Nam Cung Thiên Mạc, mà là ngươi đối Nam Cung Thiên Mạc quá mức trung tâm, phu nhân đã ba lần bảy lượt ám chỉ ngươi, ngươi lại thủy chung chưa từng hướng phu nhân nguyện trung thành. Như vậy, ngươi liền trở thành hòn đá chặn đường ngoài kế hoạch của phu nhân!”
Lý Thụ nói xong, mạnh vung tay lên, mười người cầm binh khí trong tay, chậm rãi tới gần......
Mười người này đều đã luyện tập Tuyệt Thiên thần công, đã không còn là thị vệ Võ Điện bình thường, Liễu Như Phong thật cẩn thận mà đề phòng......
Trường đao Lý Thụ giơ lên cao khỏi đỉnh đầu, nghênh diện bổ về phía mặt Liễu Như Phong, lập tức có thêm vài người phối hợp, hai thanh đao kiếm đánh úp về phía dưới chân của Liễu Như Phong, bốn thanh thương chùy khác lại tấn công phía bên thắt lưng của Liễu Như Phong.
Liễu Như Phong thở sâu, đẩy thân mà lên, nhảy lên không trung, trường kiếm ngăn chặn, đẩy ra được vài thanh binh khí theo sát mà đến. (Ủa!? Phong ca lấy đâu ra thanh kiếm thế nhể!?)
Trong mắt chợt hiện lên vô số điểm đen rất nhỏ, nhóm người phía dưới nhất tề lộ ra một nụ cười giả tạo, trong lòng Liễu Như Phong biết không tốt, trường kiếm xoay chuyển, múa thành một mảnh kiếm quang, bảo vệ thân thể.
“Leng keng......” Trong tiếng động, ám khí tới gần bị trường kiếm đẩy ra, Liễu Như Phong không dám để lộ thân trên không trung lần nữa, thân hình trầm xuống, hạ xuống. Mũi chân đáp xuống đất, thân hình xoay tròn, trường kiếm xoay vòng quanh thân một vòng, đẩy ra một vài thanh binh khí thừa cơ mà đánh úp lại......
※※※
Nam Cung Thiên Mạc cầm trường kiếm trong tay, chắn ngang ngực, đánh bay vài thanh binh khí. Mấy lần muốn tiến tới một bên sân, đều bị chặn lại......
Tuy rằng những người này đã tập luyện Tuyệt Thiên thần công, nhưng hiển nhiên không có khả năng Lễ phu nhân sẽ đem Tuyệt Thiên thần công chân chính dạy cho bọn họ. Bởi vậy những người này bất quá chỉ di chuyển ra được kỳ ảnh, mà không thể hiện ra được kỳ pháp. (Câu này ý chỉ bọn ng` này chỉ biết múa may ra được cái vẻ bề ngoài mà ko thấy có bộ pháp chân chính ẩn bên trong!)
Tuy rằng Nam Cung Thiên Mạc điên đã bốn năm, lúc này Nam Cung Hành cũng bị thương không nhẹ, nhưng Nam Cung Hành thống lĩnh Tuyệt Cốc đã hơn ba mươi năm, uy nghiêm tích lũy được không phải nhỏ. Huống chi dù sao Nam Cung Thiên Mạc cũng là thân sinh nhi tử của Lễ phu nhân, Lễ phu nhân chưa tự mở miệng hạ lệnh, hai mươi người này, thật sự không dám hạ sát chiêu, chỉ đành tử thủ! Khi động thủ, chân tay khó tránh khỏi có chút lóng ngóng!
Bởi vậy, tình cảnh của Nam Cung Thiên Mạc, mặc dù nhìn như hiểm ác, kì thực hoàn toàn không có việc gì......
※※※
Trong Trúc viện tinh xảo xinh đẹp, đã không còn vẻ u tĩnh xinh đẹp trăm hoa đua nở, hiện giờ mọi người chia làm ba nhóm chém giết, đao quang sáng rực, kiếm khí tung hoành, sớm đã đem cảnh sắc viện tử xinh đẹp như mộng ảo, phá hư thành đống hỗn độn không chịu nổi, bùn đất tung bay, không có nửa phần mỹ cảm!
Lễ phu nhân đứng ở khoảng đất trống, nhìn ba trận đánh phía xa, có chút lo lắng do dự mà nhìn ngoài viện.
Tuy rằng Nam Cung Hành trúng độc, phần bụng lại bị đâm một kiếm. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn, Kế Bất Ngôn vẫn không có cách nào bắt được hắn.
Dù sao thời gian luyện Tuyệt Thiên thần công quá ngắn, thời gian bốn năm, tuy rằng đủ để cho Lễ phu nhân cùng Kế Bất Ngôn thăm dò được một vài phần võ công của Nam Cung Hành, nhưng điều kiện bản thân có hạn, trước kia Lễ phu nhân không biết võ công, mà võ công trước kia của Kế Bất Ngôn, ở trước mặt Tuyệt Thiên thần công, thật sự không đáng nhắc tới......
Lễ phu nhân chậm rãi đến gần chiến trường của hai người.
Trong nháy mắt, Nam Cung Hành cùng Kế Bất Ngôn đã đánh nhau được trăm chiêu.
Lúc này toàn thân Nam Cung Hành đã đẫm máu, nhưng càng đánh càng mạnh, tình cảm chân thành bị thê tử phản bội, bi thương tiếc nuối, làm hắn từ bỏ tính toán đào tẩu......
Trường kiếm Kế Bất Ngôn vẽ nghiêng trước ngực, bức lui một chưởng hung mãnh của Nam Cung Hành, lăng không bay qua, né qua một cước xông tới của Nam Cung Hành, rơi về phía sau Nam Cung Hành. Trường kiếm thuận thế hướng tới phía sau tim của Nam Cung Hành.
Thân hình Nam Cung Hành xoay chuyển, năm ngón tay thành trảo, muốn cường chế bắt về phía trường kiếm của Kế Bất Ngôn, nội lực hùng hậu bao lấy tay, da thịt cứng rắn như lưỡi đao thép sắc bén!
Kế Bất Ngôn chỉ cảm thấy một cỗ lực mạnh mẽ từ trên thân kiếm truyền đến, rốt cuộc không thể nắm giữ được nữa, trường kiếm rời tay mà bay lên không trung!
Nam Cung Hành cười dữ tợn, tay trái như ảo ảnh mà tới, chưa đến thân, kình phong đã đập vào mặt.
Kế Bất Ngôn biến sắc, thân hình chớp nhoáng, tả xung hữu đột, muốn né qua một kích tuyệt sát này.
Tay phải Nam Cung Hành vung lên, một đạo nội lực xuyên tay mà ra, nháy mắt phong kín tất cả đường lui của Kế Bất Ngôn!
Kế Bất Ngôn tựa hồ muốn tránh cũng không thể tránh, chỉ đành dừng thân lại, đề khí nội lực toàn thân, hai tay chậm rãi đẩy tới, tiếp đón tay trái của Nam Cung Hành đánh tới trước người......
“A......”
“Ngô......”
Một tiếng hét thảm, một tiếng kêu rên!
Nếu luận về nội lực, Kế Bất Ngôn như thế nào có thể so sánh cùng Nam Cung Hành? Miệng Kế Bất Ngôn phun máu tươi, bị đánh trúng bay đi mấy trượng, phá nát phòng ốc trong viện, ngã quỵ trên mặt đất.
Nam Cung Hành đột nhiên cảm giác một cỗ hàn khí đánh tới sau lưng, thân hình nháy mắt thụp xuống, vai trái đau xót, trong sát na hung hiểm mà tránh thoát khỏi một kiếm xuyên tâm. Nam Cung Hành hét lớn một tiếng, vai trái co rụt lại, không ngờ lại đem đoản kiếm nhập càng sâu hơn trong máu thịt. Quay người muốn bắt lấy, cảm giác bàn tay đã bắt được!
Nam Cung Hành chậm rãi xoay người, nghiêng đầu nhìn nhìn đoản kiếm trên vai nhập vào cơ thể mà ra, đau kịch liệt mà quay đầu lại, nhìn Lễ phu nhân trước mắt, tay phải bắt lấy cổ họng Lễ phu nhân run nhè nhẹ, nhưng thủy chung không hạ lực......
Lễ phu nhân kinh hãi vạn phần, nhìn Nam Cung Hành gần ở trước mắt, như không hề quen biết hắn, thì thào nói: “Không có khả năng! Không có khả năng...... Rõ ràng ngươi đã trúng độc, lại cùng Bất Ngôn đánh nhau lâu như thế, như thế nào lại......”
“Trúc nhi, tuy rằng ngươi đã chiếm được Tuyệt Thiên thần công, nhưng lại không biết khi đạt tới Tuyệt Thiên thần công tầng thứ chín, trừ phi là kịch độc vừa vào miệng chết ngay lập tức, chỉ cần có thể có thời gian, cho dù Tuyệt Thiên thần công không thể hóa giải, cũng có thể ngăn chặn độc tính, vài năm cũng không bộc phát!” Nam Cung Hành khàn khàn mở miệng, si ngốc nhìn khuôn mặt Lễ phu nhân vẫn xinh đẹp như cũ, nói: “Trúc nhi, vợ chồng hơn hai mươi năm, ngươi thực sự không còn một tia tình nghĩa?”
“Tới hiện giờ rồi, còn nói chuyện này để làm gì? Muốn giết cứ giết!” Trên gương mặt của Lễ phu nhân hiện lên một tia không được tự nhiên, dời ánh mắt đi. Nếu Nam Cung Hành vô sự, vậy Kế Bất Ngôn......
Lễ phu nhân lo lắng mà nhìn phía phòng ốc bị tàn phá......
Nam Cung Hành lười nhác mở miệng, một chưởng đánh Lễ phu nhân hôn mê, ôm lấy thân thể chậm rãi mềm nhuyễn xuống của nàng, lãnh nhãn đảo qua bốn phía, ngẩng đầu đề khí thét dài!
Tiếng thét dài bén nhọn mà tăng lên, như tư thế hào hùng, ẩn chứa sát khí sắc nhọn; lại như đang ở đất bằng mà nổi lên một trận tiếng sấm nặng nề, trầm trầm mà bi thương...... Chấn động đến nỗi khiến hai lỗ tai của mọi người trong viện như muốn nổ vang, khí huyết quay cuồng, không tự chủ được mà dừng tay lại......
Kế Bất Ngôn trên mặt đất bị tiếng thét dài này áp bách, phun ra ngụm máu tụ, thân thể dao dao động động mà bò lên, liếc mắt một cái thấy Lễ phu nhân đang nhắm mắt lại, nằm ở trong lòng Nam Cung Hành, trong lòng biết đại thế hôm nay đã mất, Nam Cung Hành có lẽ sẽ bỏ qua cho Lễ phu nhân, nhưng trăm triệu lần không có khả năng sẽ buông tha mình!
Tâm Trúc, xem ra ngươi và ta, đành đợi kiếp sau, lại làm vợ chồng! Vẻ tuyệt quyết trên mặt Kế Bất Ngôn chợt lóe, trong mắt lộ ra ý ngoan độc, thân hình tung lên, lặng yên không một tiếng động, đánh về phía Nam Cung Hành đang bi thương mà thét dài......
Lúc này Nam Cung Hành đang đau khổ, sao có thể dự đoán được Kế Bất Ngôn cư nhiên không chết, lại còn có thể đánh lén?! Trong nháy mắt, kiếm của Kế Bất Ngôn, đã tiếp cận cách một tấc phía sau tim Nam Cung Hành!
Nhưng, Nam Cung Hành dù sao cũng là Nam Cung Hành, tuy rằng tâm thần đắm chìm trong sự bi thống, hoàn toàn không phát giác, nhưng thân thể lại không như thần trí hỗn loạn, cảm nhận được nguy hiểm trong một cái chớp mắt, đã tự nhiên mà nhảy nghiêng qua năm bước......
Trường kiếm thất bại! Một kích tuyệt mệnh của Kế Bất Ngôn được ăn cả ngả về không, thẳng chỉ đến phía trước người Nam Cung Hành, cách phía trên mười bước là Nam Cung Thiên Mạc!
Trong lòng Kế Bất Ngôn nháy mắt hiện lên một tia thất vọng, nhưng lực đã đánh ra, lúc này muốn dừng lại, cũng đã không thể dừng được nữa!
Nhìn Nam Cung Thiên Mạc nửa quỳ trên mặt đất trước mắt, hận ý trong mắt Kế Bất Ngôn chợt lóe —— Nam Cung Thiên Mạc không thể so với Nam Cung Hành! Tuyệt Thiên thần công của Nam Cung Hành đã đạt tới tầng thứ chín, có thể hóa giải, áp chế độc dược, nhưng Tuyệt Thiên thần công của Nam Cung Thiên Mạc, tuyệt đối không đạt tới được tầng thứ chín! Nếu có thể giết chết hung thủ đã hại chết ái nữ, cũng là thân sinh nhi tử của kẻ thù này, coi như cũng là một phần an ủi......
Lúc này Liễu Như Phong sớm đã dùng hết lực, cũng may một tiếng thét dài của Nam Cung Hành, chấn động khiến mọi người ai cũng nín thở ngưng khí, ngầm vận công chống cự tiếng thét dài chứa đầy nội lực bi thống, bạo ngược này. Tuy bị nội lực này chấn động đến nỗi phun ra một vài ngụm máu, nhưng cũng vừa lúc tránh khỏi làn đao kiếm đánh tới của đám người kia!
Liễu Như Phong thở dốc chưa định, cố nén huyết khí do bị tiếng thét bi thống này chấn động mà tự loạn, miễn cưỡng ngẩng đầu, nhìn phía Nam Cung Thiên Mạc, lại vừa lúc nhìn thấy bên cạnh Nam Cung Thiên Mạc đang cúi đầu quỳ xuống đất thở hổn hển, một thế đánh tới không lưu đường lui của Kế Bất Ngôn! Mà phía sau Nam Cung Thiên Mạc, là bờ vực bên cạnh Trúc viện!
Liễu Như Phong không kịp nghĩ nhiều, cố vận hết phần nội lực còn sót lại trong cơ thể, tung người nhảy đến......
Nam Cung Thiên Mạc gian nan mà thở dốc, tiếng thét bi thống của phụ thân nghe vào trong tai, liền biết đại sự đã định! Cũng may võ công phụ tử hai người là cùng nguồn gốc, không giống đám người Lý Thụ, tuy rằng cũng học Tuyệt Thiên thần công, nhưng công lực ban đầu vẫn còn, nội lực hỗn độn. Tuy Nam Cung Thiên Mạc không bị tiếng thét dài của Nam Cung Hành áp bách, thương tổn, nhưng một hồi đánh nhau kịch liệt, làm hắn không thể áp chế được dược tính trong cơ thể......
Bỗng cảm thấy kình phong tập kích đến bên cạnh người. Nam Cung Thiên Mạc nghĩ cũng không nghĩ, thân mình nghiêng qua, phản thủ đánh một chưởng!
Bên sườn vai trùng xuống, một cỗ nội lực nhu hòa truyền đến, không có nửa phần ác ý, chỉ đẩy Nam Cung Thiên Mạc nghiêng lên vài bước.
Chưởng lực đã đánh trúng! Trong lòng Nam Cung Thiên Mạc căng thẳng, lúc này nơi đây, người hoàn toàn không có tâm muốn thương tổn hắn, trừ bỏ phụ thân vẫn đang thét dài không ngừng trước người, thì chỉ có......
Trường kiếm lạnh như băng xẹt qua trước mắt Nam Cung Thiên Mạc, hàn khí thân kiếm sượt qua trên mặt, đông kết thành máu......
Nam Cung Thiên Mạc trơ mắt nhìn Kế Bất Ngôn mang vẻ hận thù trước mặt, bay ngang qua, thanh âm mũi kiếm sắc bén đâm vào da thịt vang lên......
Nam Cung Thiên Mạc không biết lấy đâu ra khí lực, mạnh quay đầu lại.
Trường kiếm trong tay Kế Bất Ngôn, đâm xuyên qua thân thể Liễu Như Phong, trên gương mặt Liễu Như Phong, vì đau đớn mà thoáng vặn vẹo, một mặt miệng phun máu tươi, một mặt ra sức đánh ra một chưởng, xuyên phá lồng ngực Kế Bất Ngôn, bàn tay tái nhợt, năm ngón tay cùng duỗi thẳng, như lưỡi đao sắc bén, xông phá từ sau lưng Kế Bất Ngôn mà ra, mang theo máu cùng thịt...... Hai người gắt gao mà giữ lấy nhau, bay xa vài trượng, nằm ngang giữa không trung, bay ra khỏi bờ vực......
Như Phong! Không......
Nam Cung Thiên Mạc nghĩ chính mình đã thất thanh mà kêu gào, nhưng bên tai lại chỉ nghe được tiếng thét bi thống của phụ thân, hoàn toàn không có nửa điểm thanh âm của chính mình! Tên của nam nhân nghẹn trong cổ họng, hô hấp tắc nghẽn......
Từ khi thanh tỉnh tới nay, người đầu tiên nhìn thấy là nam nhân kia; nam nhân luôn ấm áp, kính cẩn thuận theo; nam nhân ở trong lòng mình, cho dù không cam lòng, cho dù hổ thẹn, cũng dịu ngoan mà mở rộng thân thể......
Nam nhân ở thời điểm nguy cấp nhất, luôn vội vàng tới; nam nhân vừa mới đứng ở phía sau, chống đỡ chính mình; nam nhân dưới tiếng thét dài của phụ thân, trong ngoài đều đã bị thương, mệt mỏi kiệt sức, cũng muốn liều mạng mà đẩy mình ra......
Nam Cung Thiên Mạc chưa bao giờ từng tin tưởng, bản thân luôn luôn kiên cường sẽ có lúc rơi lệ, chuyện tình lớn nhất đời, Nam Cung Thiên Mạc cũng tin tưởng bản thân vẫn có thể giải quyết hoàn mỹ! Nhưng cảnh trong mắt lúc này là gì? Trong hốc mắt ẩm ướt, gương mặt nam nhân ấy lại vặn vẹo mơ hồ, dần dần, nhìn không rõ......
Lực tới của Kế Bất Ngôn tan mất, hai nam nhân lấy trường kiếm cùng cánh tay ở cùng một chỗ, từ bờ vực cao cao, như cánh diều nhờ gió, bị chặt đứt sợi dây, đột ngột như vậy, dừng lại trên không trung, sau đó, như hòn đá rơi xuống nước, thẳng tắp mà rơi xuống......
Nam Cung Thiên Mạc chưa bao giờ từng thống hận võ công bản thân quá thấp! Qua bốn năm điên dại, Tuyệt Thiên thần công đã đột phá được tầng thứ bảy! Trong Tuyệt Cốc, trừ bỏ phụ thân, ai có thể là đối thủ của mình?! Nhưng lúc này, nơi đây! Lần đầu tiên Nam Cung Thiên Mạc nổi lên hận ý đối võ công của bản thân, cũng hận mẫu thân đã trì hoãn bốn năm của chính mình —— nếu võ công của mình cao hơn một ít, nếu có thể đạt tới năng lực của phụ thân...... Chính mình lúc này, sẽ không có chuyện không thể động đậy mà đứng bất động tại chỗ, trơ mắt nhìn người quan trọng nhất của bản thân, cứ như vậy mà mất đi......
Tiếng thét dài của Nam Cung Hành rốt cục cũng chấm dứt. Đám người Lý Thụ giãy dụa mà bò lên, nhìn nhìn Lễ phu nhân trong lòng Nam Cung Hành, lại nhìn bờ vực không một bóng người, trong khoảng thời gian ngắn, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không còn chủ ý......
Thanh âm y phục vũ động vang lên, bỗng nhiên một vài nhân ảnh nhảy ra từ trên tường viện, toàn thân đều là hắc y, một người đứng trước nhất, là Ảnh Điện điện chủ, mà theo sát bên cạnh Ảnh Điện điện chủ, là Dạ Thất......
Trong lúc nhất thời, đám người Lý Thụ trong viện, hoảng loạn thất thố, chạy trốn bốn phía, nhưng đã bị bao vây, tiếng động chém giết hỗn độn, ở trong tòa viện tử đã bị tàn phá, vang lên lần thứ hai!
Tiếng binh khí giao hưởng, tiếng kêu thảm gần kề cái chết, màn chém giết nghiêng về một bên, đều không kích khởi nổi nửa phần chú ý của Nam Cung Thiên Mạc.
Như thứ rơi xuống bờ vực kia không phải một người, mà là tâm của chính mình. Mười ngày trước mới hiểu được tình cảm của bản thân, nguyên bản nghĩ rằng, nam nhân trung thành này, sẽ bồi bạn với mình, tới khi chết đi...... Lại không nghĩ rằng, ngày này, lại tới nhanh như vậy —— nam nhân cường hãn, luôn tin tưởng đối võ công của chính mình, căn bản Nam Cung Thiên Mạc chưa từng ngờ rằng, lại mất đi người nọ nhanh như thế......
Nam Cung Thiên Mạc chỉ cảm thấy trong lồng ngực như bị khoét mất một khối, loại đau đớn do một cây đao cùn cắt vào da thịt, như tơ, như bông, đau đớn liên miên mà không ngừng quấn quanh, nhỏ bé mà lại lấp đầy cả thân thể. Không dám tin, không thể tin, rồi lại vô lực cùng trống rỗng mà không thể không tin, bao phủ đỉnh đầu! Tuy rằng hiệu lực của Nhuyễn Cân Tán dần dần biến mất, nhưng toàn thân, không có một tia khí lực......
Ảnh Điện điện chủ lãnh nhãn nhìn thi thể đám người Lý Thụ trên mặt đất, xoay người đi tới trước người Nam Cung Hành, quỳ một gối xuống, cung thanh nói: “Chủ nhân, ảnh vệ bảo hộ bất lực, khiến chủ nhân bị thương, thỉnh chủ nhân trách phạt!”
Nam Cung Hành kinh ngạc chuyển mắt qua, nhìn Ảnh Điện điện chủ quỳ trước mặt. Sau một lúc lâu, mới hồi thần lại, mệt mỏi nói: “Là ngươi, sao ngươi lại tới đây?”
“Khởi bẩm chủ nhân, thuộc hạ được Dạ Thất báo tin, nói là ảnh vệ Dạ Bát của Tứ công...... cốc chủ phái ra điều tra tổng quản Trác Tiêu Cung Thiên Hành bị trọng thương mà quay về, thuộc hạ lo lắng an nguy của chủ nhân, vội vàng tới. Không ngờ trước viện có rất nhiều thị vệ, nói chủ nhân cùng cốc chủ đều đã hạ lệnh, bất luận kẻ nào nếu chưa được lệnh, cũng không thể tự tiện vào Trúc viện! Cho đến khi nghe được tiếng thét của chủ nhân vang lên, trong lòng thuộc hạ biết không đúng, liền hạ lệnh cưỡng chế xâm nhập.” Thần tình Ảnh điện điện chủ thật sự nghiêm túc nói: “Thuộc hạ cùng ảnh vệ bảo hộ bất lực, khiến chủ nhân cùng cốc chủ trọng thương, thỉnh chủ nhân trách phạt!”
Dạ Thất cúi đầu quỳ gối một bên, nghe thấy Ảnh Điện điện chủ nói như vậy, trong lòng tất nhiên sáng như tuyết, lão cốc chủ Nam Cung Hành đối Lễ phu nhân sủng ái, cho dù người bên ngoài không hề biết, nhưng Ảnh Điện điện chủ từng là thiếp thân ảnh vệ của Nam Cung Hành, trong lòng tất nhiên biết rõ ràng —— nếu ăn ngay nói thật, chỉ sợ cho dù là Ảnh Điện điện chủ, cũng khó tránh khỏi cơn thịnh nộ của lão cốc chủ Nam Cung Hành mà giết người diệt khẩu!
Nam Cung Hành kéo kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, nói: “Thôi! Hôm nay là bổn tọa hạ lệnh, bọn họ nghe lệnh làm việc, coi như không có gì đáng trách, không cần lại so đo......”
“Vâng” Ảnh Điện điện chủ đứng dậy, tiến lên đỡ Nam Cung Hành, nói: “Chủ nhân, trước tiên nên thượng dược?!”
Thần sắc Nam Cung Hành hờ hững gật đầu, một gã ảnh vệ bưng một chiếc ghế ngồi đặt ở phía sau, đem Lễ phu nhân đặt ở trên đùi, không nói gì, chỉ tùy ý Ảnh Điện điện chủ động thủ, vì hắn mà thượng dược chữa thương......
Giống như mất đi tất cả tri giác, Nam Cung Thiên Mạc đối hết thảy sự tình trong viện như không nhìn thấy, chỉ lặng yên nhìn bờ vực trống rỗng, trong đầu cũng trống rỗng......
Dạ Thất đi tới bên cạnh Nam Cung Thiên Mạc, đưa mắt nhìn chung quanh, không thấy nửa điểm tung tích của Liễu Như Phong, trong lòng ẩn ẩn hiện lên một tia không rõ......
“Công...... Cốc chủ?!” Dạ Thất nhìn nhìn Nam Cung Thiên Mạc nửa ngồi trên đất, vẻ mặt dại ra, hai mắt đăm đăm, toàn thân cứng ngắc; chịu đựng tâm tình trong lòng càng ngày càng bất an, nhẹ giọng kêu.
Nam Cung Thiên Mạc chấn động, chậm rãi quay đầu lại, nhìn Dạ Thất trước người.
Dạ Thất cúi đầu, không dám đối diện ánh mắt đau lòng cực kỳ kia của Nam Cung Thiên Mạc, lấy dược ra, vùi đầu rửa sạch vết thương trên người Nam Cung Thiên Mạc.
“Y đã chết!” Đỉnh đầu truyền đến thanh âm u ám của Nam Cung Thiên Mạc, băng lãnh mà bình tĩnh...... Nhưng sự trống rỗng trong giọng nói lại tiết lộ tâm tình chân thật của hắn......
Dạ Thất chấn động, dược bình trong tay ngả xuống mặt đất, Dạ Thất chậm rãi cúi thân xuống, nhặt dược bình lên, yên lặng mà tiếp tục thượng dược.
Nam Cung Thiên Mạc cúi đầu nhìn mái tóc đen trên đầu Dạ Thất, hắc hắc cười lạnh, nói: “Y đã chết, cũng là của ta! Tốt nhất ngươi không nên vọng tưởng, nếu không, ta không ngại mất đi một ảnh vệ!”
“......” Dạ Thất không trả lời, nhưng bàn tay đang thượng dược, lại run rẩy không ngừng......
※※※
Nửa năm sau......
Một đầu bạc trắng, Nam Cung Hành giống như một lão nhân bảy, tám mươi tuổi, đứng bên ngoài cấm địa Tuyệt Cốc, nhìn sắc mặt Nam Cung Thiên Mạc trước mắt không chút thay đổi, hơi thở toàn thân băng lãnh âm hàn; thở dài.
“Mạc nhi, quá khứ, đều đã qua đi! Nương ngươi vừa tỉnh, liền tự sát. Xem ra ở đáy lòng nàng, sớm đã không còn phụ tử chúng ta. Nàng không để ý tới ngươi, nhưng dù sao vẫn là mẫu thân thân sinh của ngươi! Mạc nhi, ngươi hiện giờ đã là Tuyệt Cốc cốc chủ, tâm nên phóng khoáng một chút, nên quên thì quên đi! Cũng may Đoạn Hồn Cốc cốc chủ minh xét, cô nương Mai Việt Tâm lại biết ôn nhu săn sóc, hiểu được nỗi đau mất mẫu thân của ngươi, đã quay lại Đoạn Hồn Cốc. Đợi tâm tình ngươi đỡ hơn, nhớ đi Đoạn Hồn Cốc đưa nàng về thành thân......”
“Vâng. Nhi tử hiểu. Thỉnh phụ thân yên tâm!” Nam Cung Thiên Mạc khom người đáp.
Mai Việt Tâm? Ôn nhu săn sóc? Trên gương mặt Nam Cung Thiên Mạc bất động thanh sắc, trong lòng lại âm thầm cười lạnh! Không khỏi nhớ lại ngày ấy, Mai Việt Tâm đến Tuyệt Cốc muộn một tháng, chỉ mang theo một thiếp thân thị nữ, vào trong cốc.
Tuy rằng Nam Cung Thiên Mạc hoàn toàn vô tình với nàng, nhưng theo cấp bậc lễ nghĩa vẫn đón nàng vào viện tử sớm đã được chuẩn bị tốt. Đang lo lắng nên mở miệng đưa ra lời hủy hôn sự như thế nào với Mai Việt Tâm, mà không gây hại đến tình cảm hữu nghị giữa hai cốc, nhưng Mai Việt Tâm đã mở miệng trước.
“Nam Cung cốc chủ, Việt Tâm đã có người mến mộ, hôn sự của ngươi và ta, nếu tiến hành, chỉ sợ sẽ tăng thêm thống khổ! Sao không từ bỏ?” Thần sắc Mai Việt Tâm lãnh lệ, không có một chút thái độ chột dạ, nhăn nhó, chỉ bình thản ung dung chân thành mà nói: “Nam hôn nữ giá, không giống nhau! Nếu Nam Cung cốc chủ có thể đáp ứng, Việt Tâm chắc chắn sẽ đem độc dược mới nghiên cứu chế tạo trong Đoạn Hồn Cốc sao lại một phần, đưa cho Nam Cung cốc chủ! Ngoài ra, coi như Mai Việt Tâm thiếu ngươi một nhân tình! Bên Đoạn Hồn Cốc, Việt Tâm sẽ giải thích!”
Phụ thân đã hướng Đoạn Hồn Cốc cốc chủ cầu thân, tất nhiên Mai Việt Tâm không có người trong lòng, nhưng lúc này Mai Việt Tâm lại mạo hiểm đắc tội Tuyệt Cốc, phiêu lưu hai cốc trở mặt, dứt khoát hối hôn, nghĩ lại ngày nàng xuất phát cũng khá sớm, nhưng lại đến muộn một tháng, có lẽ trên đường tới Tuyệt Cốc, gặp gỡ người đó......
Nam Cung Thiên Mạc đang xuất thần, lại nghe thấy thanh âm của Nam Cung Hành, kéo lại suy nghĩ đang bay xa.
“Mạc nhi, vi phụ vào cấm địa, sẽ không trở ra! Điều duy nhất trên thế gian vi phụ không yên lòng, chỉ có ngươi!” Nam Cung Hành thở dài một tiếng.
“Phụ thân, hài nhi sẽ chiếu cố chính mình, cũng sẽ bảo vệ tốt Tuyệt Cốc. Thỉnh phụ thân yên tâm!” Nam Cung Thiên Mạc nhìn phụ thân chỉ mới qua sáu tháng, lại tựa như già đi mấy chục tuổi, trong lòng mềm đi, đi lên phía trước, nhẹ nhàng mà kéo cánh tay trái Nam Cung Hành lại.
Nam Cung Hành nhìn nhìn Nam Cung Thiên Mạc, lộ ra một nụ cười, nói: “Đúng vậy! Mạc nhi của ta đã trưởng thành! Đã thành nam tử hán kiên cường! Vi phụ không nên quá phân tâm......”
Vỗ nhẹ lên hai tay của Nam Cung Thiên Mạc đặt ở trên cánh tay, Nam Cung Hành rút cánh tay ra, nở nụ cười, hắc bào vung lên, quay người tung lên, nhảy vào rừng cây cao ngất nơi cấm địa......
Nơi khoảng đất trống trước rừng, hai gã ảnh vệ, một gã thị vệ nhất tề hành lễ phía Nam Cung Thiên Mạc, đi theo phía sau Nam Cung Hành, nhảy vào cấm địa......
Phụ thân đã tiến nhập cấm địa! Một người thân cuối cùng cũng đã rời khỏi mình...... Nam Cung Thiên Mạc si ngốc mà nhìn gió nhẹ lướt qua rừng rậm, trước mắt tựa hồ lại hiện lên dung nhan tuấn lãng quen thuộc, ấm áp kia —— Như Phong......
Thời gian đã qua nửa năm, Nam Cung Thiên Mạc lại cảm giác bên người, trong lòng trống rỗng, dường như thiếu đi một khối nào đó, tuy rằng bọn thị vệ, thị cơ hết sức lấy lòng, nhưng từ khi không có Liễu Như Phong nhu thuận, ấm áp cùng an tường bên người —— Nam Cung Thiên không hề tuyển chọn thiếp thân thị vệ, cũng không hề sủng tín một thị cơ trong cung nào......
Cũng từng xuống vực tìm kiếm xác của Kế Bất Ngôn, nhưng trừ bỏ đất đá trống vắng hoang tàn, vách núi, sông lớn chảy xiết mãnh liệt cùng mãnh thú rình rập, đừng nói là người hay thi thể, cho dù là một mảnh hài cốt vỡ nát nhỏ, cũng không tìm ra được một khối......
Nghĩ lại tình trạng bản thân lúc đó, tuy rằng kiệt sức, nhưng một chưởng không dung, cùng thanh kiếm sắc bén đâm xuyên cơ thể mà ra, Nam Cung Thiên Mạc chỉ đành nhẹ giọng than thở......
Như Phong...... Ta...... ngay cả thi thể của ngươi...... cũng không thể tìm về......