Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
“Ca ca......” Đè nén tiếng khóc mà chôn đầu vào cần cổ của Đỗ Văn An đang không còn tri giác, Đỗ Văn Lôi nhịn không được liều mạng ôm chặt Đỗ Văn An......
※※※
Tựa hồ nhớ lại những năm tháng tuổi nhỏ vẫn còn rất ngây thơ, hai nam hài nho nhỏ, cùng nhau đọc sách, cùng nhau tập võ, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau gây chuyện......
Khi đó ca ca tuy ham chơi, nhưng luận võ công vẫn không dưới mình, thẳng đến —— ngày đó......
Phụ thân nghiêm khắc, mẫu thân nghiêm khắc, còn có tổng quản Vạn Thiên Sơn vẫn đốc thúc hai người luyện võ tập văn, Đỗ Văn Lôi, Đỗ Văn An chỉ cảm thấy mỗi một ngày, bị loại áp lực trầm trọng này lắng đọng lại từng chút trên thân, ép tới không thở nổi.
Lén lút tránh thoát khỏi sự giám thị của tổng quản Vạn gia gia, hai đứa nhỏ không biết trời cao đất rộng, quyết định rời khỏi “Ngôi nhà không có chút khoái hoạt” này!
Ly khai phụ mẫu yêu thương mình, ly khai ngôi nhà ấm áp. Mới biết được, nguyên lai thế giới bên ngoài cũng không xinh đẹp gì, hai tiểu thiếu gia quen được nuông chiều, rất nhanh, đã bị người lừa hết tài vật trên người, cũng bị người bắt cóc, chuẩn bị bán đi.
Hai đứa nhỏ nho nhỏ, vì chạy trốn, không biết đã bị đánh chửi bao nhiêu, rốt cục, có một lần, bọn họ trốn thoát thành công......
Đáng tiếc, lại bị phát hiện, mười mấy đại hán tinh tráng truy đuổi sau người, hai đứa nhỏ vừa lạnh vừa đói trốn ở phía trước.
Đột nhiên, Đỗ Văn Lôi trượt chân, ngã trên mặt đất.
Đỗ Văn An chạy ở phía trước, lúc này rõ ràng có thể chạy thoát, nhưng vẫn quay lại, cố gắng mà nâng đệ đệ dậy.
Mang theo một người, cước bộ của Đỗ Văn An càng phải thêm cố sức, rốt cục cũng bị mười mấy đại hán kia ngăn lại......
Trong sự hành hung đổ ập xuống, Đỗ Văn An nhào lên trên người đệ đệ của mình......
Đỗ Văn Lôi không phải chịu nhiều quyền cước, đại bộ phận, đều được ca ca trên người chặn lại.
Không biết qua bao lâu, vào thời điểm Đỗ Văn An trên người đang càng ngày càng trầm, ca ca trên người đã không còn động tĩnh, Đỗ Văn Lôi đang nghĩ đến hai huynh đệ mình sẽ bị đánh chết…
Mẫu thân vẫn không ngừng tìm kiếm nhi tử chạy đến, võ công mẫu thân không kém, trong tranh đấu, vì hai nhi tử của mình bị người ta bắt, ngay tại trước mắt hai người, cố chống chọi mà trúng rất nhiều đao......
Cuối cùng, phụ thân cũng đuổi tới, giết chết tất cả đại hán, nhưng cũng chỉ cứu được một mình Đỗ Văn Lôi......
Ca ca Đỗ Văn An còn sống, nhưng thân thể hắn đã bị thương tổn quá mức trầm trọng, võ công vĩnh viễn dừng lại ở năm đó, mặc dù hắn cố gắng như thế nào, cũng không thể có một tia tiến bộ.
Theo thời gian hai người chậm rãi lớn lên, di chứng của ngày đó dần hiện ra, Đỗ Văn An một mình gánh vác phần lớn quyền cước, theo sự lớn lên của thân thể hắn, càng ngày càng có vẻ khờ dại mà ngây thơ, giống như trí lực của hắn cũng đã cùng một phần thân thể, vĩnh viễn dừng lại ở năm đó......
Đến khi Đỗ Văn Lôi từ trong hôn mê tỉnh lại, mới biết được mẫu thân đã chết......
Mà ca ca Đỗ Văn An, đem hết thảy sai lầm đều ôm trên người bản thân, bị phụ thân phạt quỳ gối trong từ đường, ăn năn mười ngày......
Phụ thân bi thương phẫn hận, có lẽ thật sự tin lời nói của ca ca, cũng có lẽ là bởi vì ca ca đã mất đi năng lực kế thừa Thương Khung sơn trang. Từ đó về sau, lúc mình có được lời nói ôn hòa nhỏ nhẹ quan tâm, ca ca có được, lại vĩnh viễn chỉ có quở trách cùng lạnh nhạt......
Mà bản thân yếu đuối, sợ hãi mất đi sự sủng ái của phụ thân, sợ hãi bị lạnh nhạt giống ca ca, thủy chung, không dám nói cho phụ thân, muốn rời nhà trốn đi khiến hại chết mẫu thân —— kỳ thật, là mình......
Mà ca ca, chẳng qua là quá mức lo lắng cho mình một thân một mình, mới đi cùng......
Vì thế, chỉ có thể trơ mắt nhìn ca ca lúc đêm khuya không người, trộm khóc; một ngày rồi lại một ngày, trầm mặc hơn; nhìn ca ca vốn thông minh khôn khéo, chậm rãi trở nên âm trầm mà vụng về, trong sự quở trách vô tận, ca ca từ bỏ võ công vĩnh viễn cũng vô pháp tiến bộ, cả ngày sa vào đánh nhau ẩu đả, đánh bạc phiêu kĩ......
Không biết từ khi nào, không chú ý đến mà loại áy náy trong lòng ấy dần dần biến đổi.
Lúc phát hiện ca ca cư nhiên không về nhà qua đêm, lưu luyến nơi thanh lâu yên hoa, Đỗ Văn Lôi trong sự phẫn nộ phát hiện, ca ca từ trước tới nay, yêu mình, thương mình mình, sủng mình, chỉ thuộc về mình kia, bắt đầu trở nên cách mình càng ngày càng xa......
Đỗ Văn Lôi trong sự tức giận cùng đố kỵ tìm được Đỗ Văn An trong thanh lâu, đuổi đi đám nữ nhân thấp kém ghê tởm kia, gần như điên cuồng mà cướp đi thân thể của Đỗ Văn An......
Thẳng đến khi đó, Đỗ Văn Lôi mới biết được, ca ca vẫn bảo hộ mình, nhất mực yên lặng gánh vác tất cả khuyết điểm, vẫn bị người cười nhạo khinh thường ấy; ở trong lòng mình, sớm đã không còn là huynh trưởng quan hệ huyết thống......
※※※
“Ta...... là người nhu nhược...... Ta vô dụng...... Ta cư nhiên không dám đối mặt sự chỉ trích của phụ thân...... Ca ca...... Ca ca......” Cúi đầu tự oán trong tiếng khóc thảm hỗn loạn, khiến thanh âm của Đỗ Văn Lôi cũng run rẩy lên.
“Không! Ngươi không phải người nhu nhược! Ngươi là đệ đệ quý giá nhất của ta, cũng là ái nhân ta yêu nhất, là người thân mà ta kiêu ngạo nhất......” Đỗ Văn An không biết từ khi nào thì từ từ tỉnh dậy, một mặt nói, một mặt ho khan, cùng thống khổ ho sặc huyết mạt.
Đỗ Văn Lôi kinh hỉ ngẩng đầu lên, nhìn Đỗ Văn An mở mắt, nói: “Ca ca, ngươi không sao chứ...... Ta, ta lập tức tìm đại phu đến......”
Nói xong, Đỗ Văn Lôi liền đem Đỗ Văn An đặt vào trong giường, muốn xoay người. Lại bị Đỗ Văn An giữ chặt!
“Dù sao ta cũng là, cũng là thân sinh nhi tử của phụ thân, hắn sinh khí như thế nào...... cũng sẽ không thật sự muốn, muốn tánh mạng của ta! Văn Lôi, ngươi không nên gấp gáp, nhanh đến cửa trang! Không thể lại khiến cho phụ thân thất vọng......” Đỗ Văn An gian nan nói.
Đỗ Văn Lôi nghe vậy, thần sắc phức tạp nhìn Đỗ Văn An trên giường, cắn chặt răng! Nói: “Hảo!”
Kỳ thật ca ca so với trong tưởng tượng của phụ thân, thông minh hơn rất nhiều! Tuy rằng không biết thanh tế đao sắc bén kia là Vấn Thiên bảo đao —— bí mật này chỉ có trang chủ mới có thể biết được! Cả Thương Khung sơn trang, trừ bỏ phụ thân cùng tổng quản Vạn Thiên Sơn đã hầu hạ hai đời trang chủ, cũng chỉ có bản thân được chỉ định làm hạ nhậm trang chủ mới biết được.
Mà ca ca, một lần làm mất đao, lúc đoạt đao, ẩn ẩn hiểu được tầm quan trọng của Vấn Thiên bảo đao này đối với Thương Khung sơn trang! Tuy rằng hắn chưa bao giờ hỏi qua mình, ca ca tại loại chuyện này, luôn luôn không hỏi nhiều! Tuy rằng hắn không biết tên của Vấn Thiên bảo đao truyền ra ngoài, là sự sinh tử tồn vong của Thương Khung sơn trang......
Trên mặt Đỗ Văn An lộ ra một mạt ý cười, buông lỏng tay đang lôi kéo xiêm y của Đỗ Văn Lôi ra, hai mắt đóng lại, hôn mê lần thứ hai.
Hốc mắt Đỗ Văn Lôi đỏ lên, cúi thân xuống, nhẹ nhàng hôn hôn trán, môi của Đỗ Văn An, xoay người ra khỏi cửa phòng, lớn tiếng quát: “Người đâu! Đều chết sạch hết rồi sao?”
Vài thị nữ cùng tráng đinh loạng choạng chạy vội tới, thấy thần sắc Đỗ Văn Lôi bạo nộ, không dám nói chuyện, đều chỉ cúi đầu.
Ánh mắt thị huyết của Đỗ Văn Lôi đảo qua trên thân mọi người, nói: “Lập tức đi thỉnh đại phu trong trang, nhanh chóng tới xem bệnh cho đại công tử! Còn có, tốt nhất là trước lúc ta trở về, các ngươi điều tra rõ là ai hướng trang chủ cáo mật! Nếu không...... Hừ!” (Tiêu Trần Đông rùi! >.