Suốt một tuần, tôi ở lì trong doanh trại, dường như cũng chỉ làm như vậy mới có thể giữ lại khoảng cách giữa tôi và Nghê Lạc Trần. Có đôi khi tôi nghĩ nếu giữa chúng tôi không có tình yêu thì không cần cố gắng quên đối phương sao? Nhưng tôi lại chậm rãi đem tâm tình này quy về sự biết ơn với anh, tôi đang rất bất lực vì khi tôi cần chỗ dựa nhất cũng là lúc anh cho tôi một cuộc hôn nhân như mong ước và một mái nhà ấm áp. Một ngôi nhà ấm áp với một người phụ nữ mà nói so với tình yêu oanh oanh liệt liệt càng hạnh phúc và vững chắc hơn, cho nên ở trong mắt người khác anh giống như cho tôi cả thế giới
Nhưng con người cho dù đôi khi có cả thế giới thì trái tim cũng trống rống, bởi vì lúc ban đầu đã đánh mất thứ gì đó.
Có lẽ bản thân Nghê Lạc Trần cũng cho rằng bây giờ tôi không cần anh nữa mới rời khỏi anh. Thực ra ai biết được ở trong tim tôi anh chính là một người thân, bây giờ nhiều suy nghĩ của tôi đều ỷ lại vào anh, suy nghĩ nhiều tới lúc giải thích và ủng hộ của anh… nhưng một người đàn ông ủng hộ vợ mình buông tha cho cuộc hôn nhân để cô ấy ở một chổ với mối tình đầu hoang đường bao nhiêu, huống chi Nghê Lạc Trần là người kiêu ngạo như vậy…
Đích thật là anh rất kiêu ngạo, suốt một tuần anh không liên lạc với tôi, có lẽ trong lúc đó chúng tôi đã quá nông nổi.
Buổi chiều ngày thứ , trong doanh trại bởi vì sắp bắt đầu lễ hội cuối tuần nên có vẻ có sức sống, tôi bố trí xong công việc của hai ngày liền từ huyện Z đi xe về quân khu, dọc theo đường đi tôi nghĩ rất nhiều, nếu như cuối cùng tôi và Nghê Lạc Trần chia tay, ba mẹ có thể hiểu cho tôi không, Giang Triều có thể tiếp nhận tôi hay không, những người xung quanh sẽ nhìn tôi như thế nào? Bất kể lựa chọn như thế nào đều là một chữ rất khó nhưng dù sớm hay muộn cũng phải đối mặt và giải quyết điều duy nhất tôi chỉ có làm là kiên trì
Khi đi tới quân khu màn đêm đã buông xuống, chỉ chờ một cuộc họp liền nhìn thấy Giang Triều từ xa xa hướng ký túc xá đi tới.
Anh giống như đang thảo luận với người bên cạnh, đôi môi tươi cười mở ra, không biết bao lâu rồi tôi chưa nhìn thấy anh cười như vậy? Tự mình cũng không nhớ rõ nên bất tri bất giác cũng nhìn theo si mê, phảng phất như khi vui sướng như vậy thì cơ thể cũng có thể chạm đến…
Cho đến khi Giang Triều ở trước mặt tôi, tôi mới xấu hổ thu nụ cười lại, thì ra lúc nãy chỉ là một giấc mộng không thật mà thôi
“Sao em lại tới đây nữa?”
“Anh đừng hung dữ với em như vậy được không? Anh đã đi hơn năm biết em lo lắng nhiều hay không, nhớ anh rất nhiều? mỗi tối em đều lén lút trốn ở trong chăn khóc, nhớ mỗi một câu anh nói với em, mỗi nụ cười, thậm chí cả khi cãi nhau. Trong cuộc sống em lại sợ người khác nhắc tới tên của anh, cũng không dám đi trên đường sợ gặp những đôi lứa yêu nhau sợ trên đường nhớ anh mà khóc…” nghĩ đến cuộc sống này, nghĩ đến gian khổ cua Giang Triều, tôi không nhịn được khóc chậm rãi đi đến bên anh “Thời gian này, em muốn có một ngày có thể ôm anh, sẽ gọi anh một tiếng anh Giang Triều, em mặc kệ anh tiếp nhận em hay không em cũng nhận định rồi sẽ không bao giờ rời xa anh nữa…
Tôi khóc ôm lấy anh, anh không di chuyển nhưng cơ thể run run, tôi biết anh vẫn còn yêu tôi, bất kể tôi đã là vợ của người khác.
Không biết như thế nào, ma xui quỷ khiến tôi hôn nhẹ lên môi anh, nhớ đến mấy trăm ngày qua cảm giác thật chân thật biết bao.
Có lẽ Giang Triều không nghĩ tôi sẽ làm như vậy, anh hoàn toàn đờ người, chỉ chạm nhẹ một cái tôi cũng cảm giác được một trận nóng rực ở anh, không biết nên làm gì đây, tại sao động tác theo thói quen lại ngọt ngào như vậy, giờ phút này lại dường như xa lạ.
“Anh buông cô ấy ra”
Phía sau tôi truyền đến một tiếng hét lớn, có một lực kéo tôi từ trong tay Giang Triều ra rồi hung hăng quăng ra ngoài, tôi lảo đảo vài bước rồi tựa vào cánh cửa mới nhìn thấy ánh mắt không chút ấm áp trước mặt
“Nghê Lạc Trần…”
Tôi không rảnh quan tâm cánh tay đau vì đập vào cửa , vội vàng đi ngăn Nghê Lạc Trần nhưng đã chậm một bước cánh tay thô lỗ của anh đã nện trên mặt Giang Triều, Giang Triều lùi lại mấy bước rồi ngã trên mặt đất… thực ra với phản ứng của Giang Triều thì anh có thể tránh được, nhưng không hiểu sao anh lại nhận cú đánh đó
Giờ phút này, hai người đàn ông trợn mắt nhìn nhau, giống như hận thù ngàn năm tích tụ trong lòng, nhưng họ không phải coi đối phương là kẻ thù mà là không cam lòng khuất phục vòng xoáy của vận mệnh
“Nếu là một người đàn ông thì anh đứng lên đi, dùng nắm đấm của anh nói cho tôi biết anh có thể đối xử tốt với Nhạc Tuyết hay không.” Nghê Lạc Trần hung hăng nói, giọng không cao nhưng cũng đủ lực sát thương
Giang Triều vẫn không nói lời nào, tôi vội vàng lao đến che phía trước anh “Nghê Lạc Trần, anh đánh cũng đánh rồi, hận cũng hận rồi, nhưng chuyện xin lỗi anh là em không phải anh ấy”
“Sao, đau lòng cho hắn rồi?” Nghê Lạc Trần nheo nheo mắt nhìn tôi, tôi nhìn không thấy ý trong ánh mắt anh, mà tâm tình anh không chỉ có tức giận còn có sự thất vọng và đau thương. Sau đó anh xoay mặt sang một bên, đôi môi hơi run rẩy giật mình, rồi lại quay lại, hung hăng nói “ Nơi này không có chuyện của em, tránh ra đi”. Anh nói xong dùng sức đẩy tôi ra, nắm áo Giang Triều lên kéo lại, nói đúng hơn chính là kéo Giang Triều lên, tôi nghĩ anh điên rồi.
“Đàn ông gì mà trốn sau lưng phụ nữ, ông trời cho anh một cơ thể như vậy, phải biết rằng làm anh hùng cần phải trả giá, không chỉ là khỏe mạnh, còn cần phải hy sinh tình yêu của anh,tình thân, anh không phải hận sao? Như vậy hãy đứng lên cho tôi, tôi nói cho anh biết Giang Triều, khi còn bé tôi đã hi vọng một ngày như vậy rồi”
Giang Triều dùng sức gạt tay anh ra, cười nhẹ “Cậu nói không sai, thế giới này rất công bằng, cậu cưới cô ấy sẽ nhận lấy tâm lý đau khổ khi có người khác, từ đầu tới cuối cô ấy không lừa cậu đúng không? Lúc lấy cô ấy cậu cũng biết cô ấy vẫn còn yêu người khác, tất cả đều là do cậu cam tâm tình nguyện, như thế nào, bây giờ chịu không nổi rồi sao? Nếu cậu yêu cô ấy thì hãy bảo vệ cô ấy thật tốt, hãy tỏ ra là một người đàn ông, đừng làm cho cô ấy khóc”. Giang Triều cũng ra tay, một đấm hung hăng đánh vào mặt Nghê Lạc Trần, mà Nghê Lạc Trần cũng không né tránh, anh nhẹ giọng hừ cười, lấy tay lau máu ở khóe môi, cởi áo khoác ra ném cho tôi nói “Mặc vào đi”
Thực ra tôi phát run không phải vì lạnh, còn muốn đưa áo trên người cho anh.
Hai người đàn ông trước mắt, một là nhà thiết kế tài hoa hơn người, là nhân vật nổi tiếng, còn người kia là một quân nhân đường đường chính chính, cán bộ cấp phó đoàn. Hai người lại đánh nhau, Tôi sợ hãi, Nghê Lạc Trần uy hiếp tôi, nói nếu tôi che chở cho Giang Triều, anh sẽ cắt một chân khác của anh ấy, tôi rất khó tưởng tượng anh là một người nhã nhặn như vậy, thậm chí là một người đàn ông chưa bao giờ cãi nhau, sao lại mất tự chủ như thế…
Mặc kệ thế nào, Giang Triều dù sao cũng mất nửa chân, cuối cùng đã không còn lực phòng thủ, mà Nghê Lạc Trần cũng không có sức đánh người nữa, tôi lao qua không nói gì ôm lấy Giang Triều khóc
Sau đó Nghê Lạc Trần đi lúc nào tôi cũng không biết, áo của anh vẫn mặc trên người tôi, có lẽ bởi gì quá muộn, Giang triều không cho tôi vào nhà anh, chúng tôi ngồi dưới một tàng cây, anh hút thuốc, bầu trời đầy sao, cứ như vậy yên lặng ngồi đó hồi lâu…
Đột nhiên Giang Triều cười bất đắc dĩ, tự giễu nói “ Cho tới bây giờ không nghĩ tới một ngày sẽ cùng một người như nam sinh đánh nhau, nhưng cũng tốt, tâm lý buồn bực cũng phát tiết ra ngoài rồi, nói xong,lại thở dài nói “ Nhạc Tuyết, sau này đừng tới nữa, quá khứ đã trôi qua, hãy quý trọng hôn nhân của em, nhìn thấy được cậu ấy rất yêu em, nếu không sẽ không mất tự chủ như vậy, đó chỉ là anh nhất thời xúc động gây ra chuyện…”
Tôi không nói gì, bởi vì quan hệ với tôi làm hai người đàn ông đánh nhau một trận thật sự không phải là chuyện vinh quang gì
Sau đó chúng tôi không nói chuyện về tình yêu hay hôn nhân mà nói về quân đội. Tôi hỏi anh làm quân nhân như vậy có hối hận không. Anh suy nghĩ qua rồi nói thật cho tôi biết, cũng từng có. Nhưng nếu không làm lính sẽ giống như mọi người nói hối hận cả đời. Tôi gật đầu, đúng vậy, người từng làm trong quân đội dù là ở lại hay chuyển về địa phương, coi như sau này mặc cho năm tháng gội rửa và đánh bóng cũng không thể xóa đi, cũng khiến cho chúng tôi hiểu được sự thăng trầm và nỗi thất vọng, như lội ngược dòng để rèn luyện đạo lý
Buổi tối hôm đó chúng tôi trò truyện rất lâu, không biết tại sao cùng Giang Triều nói chuyện phiếm đã nói hết đề tài của quân nhân, sau đó thấy tôi mệt anh liền đưa chìa khóa nhà cho tôi, nói tự phục vụ đi, lúc gần đi còn có ý dặn dò, trước khi ngủ hãy gọi điện thoại cho Nghê Lạc Trần để anh an tâm
Lúc đó tôi gật đầu đồng ý
Đi vào nhà Giang Triều, gọi là nhà nhưng thực ra chỉ là một phòng ngủ có thể trú thân, một ngôi nhà vô cùng đơn giản với hai phòng, bên trong hơi bừa bộn, đồ dùng trong nhà rấ ít, màu sắc cũng đặc biệt đơn điệu, giống như tính cách của anh, đơn giản mà minh bạch. Chỉ có phòng tắm lắp đặt rất tốn kém, xung quanh đều có tay vịn, rất thích hợp người tàn tật sử dụng, nghĩ vậy trong lòng rôi rất chua xót.
Tôi liền quét dọn trong nhà một chút, tìm vài bộ áo quần của anh giặt sạch, đồ lót tôi không động tới, bởi vì tôi biết anh xấu hổ, trong lòng liền thấy như chúng tôi đã quay về lúc trước…
Sau đó bởi vì mệt mỏi nên không nghĩ gì nữa mà nặng nề chìm vào giấc ngủ, cho đến buổi sáng tôi bị một hồi chuông điện thoại đánh thức..
“Nhạc Tuyết cô đang ở đâu?”đó là giọng nói của Từ Dĩnh, đặc biệt vội vàng
Tôi bỗng nhiên bất an đứng lên, ngày hôm qua tâm tình của Nghê Lạc Trần dưới tình hình mất tự chủ, sau giờ đi xe về thành phố D, có phải có chuyện gì ngoài ý muốn hay không? Tôi vội vàng hỏi “Lạc Trần làm sao thế?”
“Ngày hôm qua chủ tịch Nghê ở quán bar uống rượu cả đêm, cô biết anh ấy mà tính tình ngang ngạnh, người nào khuyên cũng không nghe, vừa mới tẩy dạ dày, tôi nghĩ hay là nói cho cô một tiếng…”
“Bây giờ anh ấy như thế nào rồi?” chưa chờ Từ Dĩnh nói xong tôi vội vàng hỏi
“Cô yên tâm đi, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại rất ủ rũ, tôi lo lắng…không biết có nên báo cho ba mẹ của anh ấy hay không.”
“Trước tiên không nên kinh động đến người trong nhà sẽ khiến họ lo lắng, tôi lập tức trở về..”
Buông điện thoại, tôi vội vàng mặc quần áo, sau khi để lại một tờ giấy cho Giang Triều, liền vội vàng rời khỏi quân khu chạy về thành phố D