Một đêm không ngủ vì tôi ngủ thật sự không yên, hoảng loạn , thân thể nóng rực và cảm giác bay bổng cho tôi biết, tôi đã sinh bệnh và đang phát sốt. Bên người có một thân thể hơi lạnh vẫn ôm tôi, đôi môi mềm mại hôn tôi không ngừng,“Ngoan, đừng sợ, có anh ở đây, không có việc gì đâu……”
Tôi thật sự rất sợ nhưng lại không biết đang sợ cái gì, chỉ cố sức nắm lấy quần áo anh, thậm chí anh xoay người đi thay khăn mặt chườm lạnh cho tôi cũng không đi đươc. Từ nhỏ đến lớn tôi rất ít bị bệnh, cũng chưa từng quá ỷ lại vào một người như vậy, nhưng là giờ phút này cho dù là hơi thở, nhiệt độ cơ thể còn có thân thể anh, tôi đều ỷ lại và tôi sợ mất đi. Tay tôi không ngừng vuốt ve anh, từ mặt đến thân thể, còn luồn vào đồ lót để vuốt ve thân thể anh…… Chỉ cần tôi có thể vươn tới chỗ nào, sẽ không bỏ qua. Thân thể của anh bị sờ soạng đột nhiên run lên, sau đó ôm chặt tôi, hơi thở ấm áp thổi ở bên tai tôi “Muốn anh sao?”
Tôi mơ mơ màng màng gật đầu, anh khẽ vuốt lưng của tôi, thở dài một hơi “Cô vợ ngốc của anh, chờ em thật sự biết mình cần cái gì, anh sẽ lập tức cho em.”
Tôi đem mặt vùi vào lòng anh, thích anh dùng ngón tay từng chút từng chút chải vuốt những sợi tóc của tôi, tôi không muốn rời khỏi anh, không hề muốn chút nào……
Tôi dần dần ngủ say, trong lúc ngủ mơ cùng anh hôn nhau, điên cuồng vuốt ve mỗi một tấc da thịt anh, đột nhiên có một người quân nhân đẹp trai oai hùng từ xa xa đi tới, anh đi tới chỉ mỉm cười nhìn tôi nhưng người đang ôm tôi lại đột nhiên nghiêm mặt, giơ khẩu lên nhắm ngay đùi phải người quân nhân kia, một tiếng súng vang, trước mắt trở thành cảnh máu me đầm đìa……
“Giang Triều……” Tôi quát to một tiếng, từ ác mộng tỉnh lại, vừa lúc người bên cạnh lại dần dần buông lỏng vòng ôm ấp.
“Ngủ đi, chỉ là mộng thôi.” Anh nhẹ nhàng phủ chăn lên tôi, cũng không làm để tôi vuốt ve thân thể anh thêm , cũng không còn ôm tôi nữa.
-
Lần sau tôi tỉnh lại, thời gian đã là giữa trưa.
Ngày xuân, những tia nắng ấm áp xuyên qua bức màn, vô số tia nắng tràn vào phòng nhưng với tôi vẫn là cảm giác lạnh như băng . Tôi theo bản năng ôm chặt hai thân, loáng thoáng cảm thấy lần này đã thật sự mất đi……
Bên gối có một tờ giấy ly hôn lẳng lặng nằm đó, đã được anh kí tên, chỗ viết có dấu vết cắt qua trang giấy, chắc hẳn là đã hạ quyết tâm rất lớn. Có rất nhiều thời điểm, nhiều quyết định và sự xúc động đều hình thành trong nháy mắt.
Ở phía dưới tờ giấy còn có một đoạn tái bút: Nhạc Tuyết, anh đi rồi, dù có bao nhiêu không muốn anh cũng là một người đàn ông nên buông tay được thì sẽ buông tay . Khi em vuốt ve cơ thể của anh, lại gọi tên một người đàn ông khác, anh nghĩ giết không phải Giang Triều mà là chính mình. Anh chỉ là một người phàm tục , sẽ không rộng lượng đối mặt thất bại, lại càng không thể ở trên con đường gian khổ này, đem em một đường đưa đến trong ngực người khác, điều anh có thể làm là giúp em dỡ gánh nặng xuống để em có thể nhẹ nhàng bước tới. Em là nữ quân nhân thanh cao, anh cũng không muốn dùng tiền tài đến làm nhục chúng ta, đoạn hôn nhân ngắn ngủi cũng rất tốt đẹp, anh để lại căn nhà này cho em, hy vọng nó còn có thể che gió chắn mưa cho em trong những lúc không có nơi chốn đi lại. Kí tên là, một người đàn ông thất bại.
Tôi vội vàng tìm điện thoại gọi đi, nhưng truyền đến chỉ là âm thanh máy đã tắt. Anh đã thật sự rời khỏi tôi hoàn toàn, một sự tưởng niệm cũng không để lại, đây chẳng phải là điều tôi cần lựa chọn sao? Vì sao giờ phút này lại cảm thấy đau lòng tột đỉnh?
Nước mắt tôi làm thấm ướt tờ giấy trong lòng, tôi cứ như vậy mất đi tiểu Bùn của tôi, đúng vậy tại một phút này, tôi thật sự muốn yêu thương gọi anh một tiếng, tiểu Bùn.
-
Tôi vẫn ngồi yên trong gian phòng tịch mịch, suy nghĩ rất nhiều, chỉ không dám nghĩ tôi cùng với Nghê Lạc Trần đã có đoạn thời gian tốt đẹp , cũng không dám nghĩ đến khuôn mặt tươi cười cùng sự yêu thương, tôi sợ tôi sẽ đem trái tim của mình để nơi đó với anh , rốt cuộc không thể tự kềm chế……
Cho đến khi nghe được tiếng mở cửa, tôi tưởng Nghê Lạc Trần đã trở lại. Một lát sau cửa phòng ngủ mở ra, Châu Doanh xuất hiện trước mặt tôi, cô ấy nhìn nhìn tôi rồi đi đến phía trước cửa sổ kéo bức màn ra, sau mười hai giờ trưa ánh nắng mang theo một tia ánh sáng sắc bén, rọi vào người tôi làm tôi không thể mở mắt ra được.
Châu Doanh đứng quay lưng về phía tôi, nhìn phía ngoài cửa sổ “Nhạc Tuyết, nếu mình không đến, bạn sẽ tự dấu mình trong căn phòng này sao ? Bạn biết không mình và những người khác đều lo lắng cho bạn, bạn rời bỏ Nghê Lạc Trần sao mình cảm giác giống như bạn bị người yêu bỏ vậy ……”
“Bạn cũng thấy mình lạ sao?”
“Không có, mình chỉ cảm thấy nữ nhân đời này có thể gặp được một người đàn ông tốt không dễ dàng, nhưng bạn lại gặp được hai người, nếu đổi lại là mình, mình cũng không biết nên làm gì bây giờ. Nhưng bạn đã cùng Nghê Lạc Trần kết hôn ,bạn không biết là nên chịu trách nhiệm hôn nhân sao? Nói sao Nghê Lạc Trần cũng là người đàn ông tốt như vậy, một người nổi tiếng, lại đẹp trai như vậy và không hề làm chuyện xấu, đối với bạn lại dịu dàng săn sóc, cẩn thận tỉ mỉ. Anh ta một người đàn ông kiêu ngạo trong trẻo nhưng lạnh lùng như vậy, cũng không để ý bạn yêu người khác kết hôn với bạn, không để cho bạn một mình vất vả đã cùng bạn tham gia huấn luyện dã ngoại, vì bạn cùng Giang Triều ra tay quá nặng, đi quán bar uống rượu……” giọng của cô ấy càng nói càng nhỏ, sau đó ngồi xuống ghế sopha, thở dài nói “Nhưng người đàn ông tốt như vậy luôn làm cho phụ nữ có cảm giác không thật đúng không, mình có thể thông cảm với bạn một chút ……”
Tôi thở dài, nhỏ giọng hỏi “Đúng rồi, sao bạn có chìa khóa của nhà mình?”
“Còn phải hỏi sao? Nghê Lạc Trần vừa rồi chạy đến nhà của mình, đưa chìa khóa cho mình, nói bạn bị bệnh, mong mình tới chăm sóc cho bạn, làm cho bạn bữa cơm. Anh ta còn bảo mình nói cho bạn ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, anh ta đã xin phép nghỉ ốm cho bạn rồi .”
“Anh ấy, khỏe không.” Tôi hỏi một cách khó khăn.
“Nhìn không ra tốt xấu, bạn cũng biết, anh ta luôn biểu lộ gương mặt không mặn không nhạt, thực sự kiêu ngạo nhưng chỉ hai người mới có thể tự mình cảm nhận sâu sắc nhất. Bất quá thật ra lần đầu tiên mình nhìn thấy Nghê Lạc Trần áo quần không chỉnh tề và dáng vẻ tiều tụy như vậy……”
Nghe cô ấy nói như vậy, tôi lại muốn rơi lệ . Chỉ có tôi mới biết khi Nghê Lạc Trần càng là biểu hiện lạnh lung thì trong lòng anh lại càng đau.
-
Đảo mắt đã hai tháng trôi qua giống như tất cả đều bình lặng như vậy nhưng con sông của cuộc sống nhìn có vẻ như bình lặng lại thường thường dấu diếm dòng nước xiết.
“Nhạc Tuyết, còn một tháng nữa là thực tập tốt nghiệp, chúng ta nên hủy bỏ buổi vũ hội cuối tuần không, chủ nhật ra cửa mỗi ban bốn người giảm còn hai người?”
Tôi trầm tư một lát rồi gật đầu. Đột trưởng Triệu đề nghị không phải không có lý, một tháng thời gian này chắc hẳn nhóm học viên rất khẩn trương để hoàn thành các giai đoạn nhiệm vụ, tập trung hoàn thành các kì thi tốt nghiệp, thực tập tốt nghiệp, thành thị và bệnh viện quân đội đều là những vấn đề mà các học viên gặp phải, là đội trưởng của các học viên, chúng tôi tất yếu cần phải giúp các học viên của mình tốt nghiệp thuận lợi, đảm bảo an toàn trong mỗi lịch trình của học viên và không để xảy ra sai lầm gì.
“Nhạc Tuyết, hai tháng cô đã không về nhà rồi, công việc cũng phải bận gì cả nên trở về nhà một chút xem sao, nếu không nhà của Lạc Trần cô lại bỏ rơi cũng nên.”
Tôi giở lịch ngày, cười cười,“Bỏ thì bỏ đi, tôi không thấy lạ đâu, nói sau anh ấy cũng bận.”
“Hai người đều bận rộn.” Đội trưởng Triệu không xác nhận chỉ cười cười
Thật ra từ khi Nghê Lạc Trần rời đi, rốt cuộc không còn liên hệ với tôi, tôi chỉ ngẫu nhiên từ báo chí và tạp chí, mỗi tuần san biết được một ít tin tức về anh, theo báo chí nhân vật mặt bìa vụng trộm nhìn dáng vẻ trong trẻo nhưng lạnh lung của anh. Không biết có phải vì gầy hay không, ảnh chụp anh có vẻ hơi u buồn, thậm chí làm cho người ta đau lòng, xúc động rất muốn ôm anh, tôi đem loại tình cảm này chôn dấu trong lòng, dần dần cự tuyệt tìm xem tin tức về anh. Ở vùng đất hoang vu chỉ có một lợi ích đó là một khi người không muốn biết mọi thứ thì chúng vĩnh viễn cũng sẽ không tự động xuất hiện trong mắt, trong tai, dần dần tôi có chút lừa mình dối người phong bế tin tức của anh……
-
Lại là một cuối tuần, tôi vẫn giống như thưòng, mỗi cuối tuần dùng sáu giờ lộ trình đi gặp Giang Triều, mua cho anh gì đó đặt ở trước cửa dường như cũng trở thành một thói quen.
Vẫn là hoàng hôn, hình ảnh ráng chiều xuống kia dần dần tới gần, tôi vẫn như trước mộc mạc đứng ở đó. Không biết là do chưa nhìn quen hay tôi không đủ can đảm, tôi vẫn cảm thấy đau xót cho dù hiện tại anh vẫn tạo cho người ta một loại cảm giác tư thế của anh vẫn oai hùng hiên ngang .
Tôi nghĩ anh cũng sắp bước vào cửa , không nghĩ hôm nay anh lại đi về phía tôi, nhìn nhìn tôi một cách nghiêm túc “Theo anh đi vào.”
Tôi cúi đầu, giống như học viên phạm sai lầm đi theo phía sau anh.
Đây là tôi lần thứ hai đi vào nhà của Giang Triều, tôi không khách sáo liền tới ngăn tủ tìm kiếm, nhưng tìm nửa ngày cũng không thấy quần áo bẩn đã được thay giống như anh sớm có chuẩn bị từ trước.
“Đừng tìm nữa, đều đã giặt hết rồi.”
Theo ánh mắt anh, tôi quay đầu đi nhìn thấy ở ngoài ban công có một ít quần áo đang phơi, trong đó còn bao gồm tất và đồ lót. Cuối cùng tôi cảm thấy không phải do chính anh làm, tôi biết cho dù Giang Triều có thể đem quần áo giặt cũng không thể trải một cách chỉnh tề như vậy, giống như có bàn tay phụ nữ làm. Tôi vừa cẩn thận nhìn quanh nhà mới phát hiện phòng ở cũng được dọn dẹp cẩn thận, ngay cả bức màn đều tỏa ra hương vị đã được giặt sạch……
“Thế nào? Có cô gái nào chăm sóc rồi sao?”
Tôi quệt quệt miệng, trêu chọc anh, an cũng không xác nhận nở nụ cười “Sao nghe giọng điệu của em, dường như anh được phụ nữ bao dưỡng vậy .”
“Khi nào thì học nhanh như vậy.”
Tôi trừng mắt liếc anh một cái rồi đi vào nhà bếp, anh cười ha ha đi theo phía sau tôi, còn chưa chờ tôi ra tay anh liền giành trước một bước, đem đồ ăn tôi mua đến để vào trong chậu, vừa soạn ra vừa hỏi “ Nấm này tại sao đều là rễ?”
“Uhm? Người bán đồ ăn nói rễ là phần ăn tốt nhất, cho nên em liền mua những cái có rễ to. Như thế nào, em mua sai rồi sao?” Tôi đỏ mặt hỏi.
Anh lắc lắc đầu, tiếp tục chọn lựa, cuối cùng nói tôi mua đồ ăn đến không phải lạn rớt, chỉ là không có biện pháp phối hợp chúng với nhau làm thành đồ ăn, chỉ có thể nấu canh thịt nấm với cà chua . Anh lại hỏi tôi, kết hôn lâu như vậy, Nghê Lạc Trần sao có thể chịu được người vợ như vậy , nếu là anh thì sẽ bỏ ngay lập tức.
“Hôm nay đã là lần thứ hai nghe được em nên bị bỏ, đã không còn cần nữa .” Toi thoải mái nở nụ cười, lại hỏi “Anh hùng, tại sao quân đội lại cho anh căn nhà này như vậy, theo cấp bậc cùng hai bậc công tác hiện tại, ít nhất cũng là ba phòng một phòng khách mới đúng ?”
“Ban đầu lẽ ra phân cho anh là như vậy, chỉ vì người ở đây không đủ phòng nên anh cần phòng ở lớn như vậy làm gì chứ.”
“Anh không kết hôn sao? Kết hôn có con nhỏ đương nhiên sẽ không đủ dùng .” Tôi thực tùy ý cứ nói ra như vậy, tuyệt nhiên không cảm thấy xấu hổ, giống như cùng anh trai mình thương lượng chuyện lớn hôn nhân của anh.
Giang Triều cũng cười thật tự nhiên, vừa lặt đồ vừa nói “Giọng điệu của em cùng Lạc Trần thật giống nhau, lúc trước cậu ta cũng nhắc nhở như vậy anh. Đúng rồi, phòng ở là do cậu ta giúp anh xin ……”
“Anh ấy?” Nhắc tới Nghê Lạc Trần, tôi có chút mất tự nhiên nhưng từ trong miệng người khác nhắc tới anh làm tôi cảm thấy thực thân thiết.
Giang Triều nhìn tôi một cái, lại tiếp tục nói “Lúc trước anh từ Vân Nam trở về, trong viện giúp anh an bài chức vị, anh phải đi tìm Lạc Trần muốn cậu ta giúp anh được điều đến quân khu, không nghĩ cậu ta lập tức đáp ứng ngay , một cuộc điện thoại liền giải quyết xong , phòng ở cũng do cậu ta giúp anh xin …… Ngẫm lại ngày đó kích động rat ay cùng cậu ấy thực sự hối hận , nếu đổi lại là anh, anh không có khả năng còn làm những chuyện tốt cho cậu ấy …..”
“Là anh muốn anh ấy giúp anh được điều đến quân khu sao?” Tôi có chút không thể tin được tai mình, vì sao tôi hiểu lầm anh lâu như vậy mà ngay cả câu giải thích anh cũng không cho tôi ? hai người đàn ông này yên lặng chịu nhiều điều ấm ức vì tôi như vậy, không biết còn xảy ra chuyện gì nữa đây. “Nhạc Tuyết, Nghê Lạc Trần là người đáng giá cả đời em, em đừng tùy hứng nữa .” Giang Triều nói lời này là sự thật nhưng từ ánh mắt anh tôi nhìn thấy được một vẻ trầm ngâm.
Sau đó chúng tôi vẫn không nói gì, nhìn bóng dáng anh bận rộn, tôi không biết vì sao không hề giống như trước đây, xúc động muốn đi ôm anh . Là hai năm thời gian gây ra khoảng cách lớn như vậy giữa hai chúng tôi hay là vì Nghê Lạc Trần từng xuất hiện? Tôi không thể hiểu hết, cũng không muốn lại lo lắng đi cân nhắc, về phần tôi còn yêu thương Giang Triều không cũng đã không còn quan trọng, tình yêu so với vận mệnh vĩnh viễn đều bé nhỏ không đáng kể , cũng như cùng một bầu trời nhưng khoảng cách hôm nay vĩnh viễn cùng ngày hôm qua không giống nhau. Tôi cùng Giang Triều và Nghê Giáng Trần có lẽ tựa như không thể giao nhau mà lại gặp nhau trong cùng một thế giới , sau đó lại chia lìa, cuối cùng không chừng ba người trên đời đều không thể là những người đi chung với nhau.