Sau khi nhóm phóng viên và Nghê Lạc Trần rời đi, hành lang chỉ còn lại một mình tôi với sức ấm và sức mạnh từ bàn tay anh để lại lên vai tôi.
Đi đến trước cửa sổ thì không biết tự bao giờ ngoài trời đã đổ mưa. Bầu trời âm u làm cho người ta không rõ là hoàng hôn hay là gần tối. Anh ấy có quay lại không nhỉ, tôi tự hỏi mình những câu hỏi đại loại như vậy. Có lẽ vào khoảnh khắc này tôi mới nhận ra, tôi chỉ là một người con gái bình thường giống như những người con gái khác, ban đầu chỉ là ngưỡng mộ, rồi sau đó không chống lại được sự cám dỗ của anh ấy, cuối cùng đã yêu sâu nặng đến như vậy... Đối với Giang Triều, tôi chỉ là không muốn phản bội tình đầu, không muốn day dứt vì anh và cũng không nhẫn tâm khi thấy anh như vậy... Chính vì thế nên tôi cứ cự tuyệt mối tình sâu sắc này...
Còn anh thì sao? Dường như anh đã quay lại như ban đầu, trở thành một người đàn ông lạnh lùng bất cần mọi thứ.
"Cô gái, cô vẫn chưa đi hay sao, tôi phải đóng cửa rồi?"
Tôi ngẩng đầu nhìn về hướng có tiếng nói. Một người đàn ông đứng tuổi nhìn tôi bằng ánh mắt rất hiếu kì. Lúc đó tôi mới nhận ra hành lang đã tắt đèn tự khi nào, ánh đèn màu vàng ở góc hành lanh như nhắc nhở tôi, trời đã tối rồi. Tôi nhìn vào đồng hồ đeo tay, bây giờ đã là hơn chín giờ tối. Tôi đã đợi anh hơn bốn tiếng đồng hồ rồi.
Tôi xin lỗi bác bảo vệ rồi vừa bấm số điện thoại văn phòng Nghê Lạc Trần vừa đi ra phía ngoài. Tôi hỏi dồn dập khi có người nhấc máy: "Anh đang ở đâu vậy, cánh phóng viên đã đi hết chưa?"
"Là cô à, Lạc Tuyết?" Trong điện thoại là giọng nói của Từ Dĩnh, cô ấy dừng lại một lát rồi nói: "Phóng viên đã đi hết cả rồi, Tổng giám đốc Nghê hiện đang làm việc, có cần chuyển máy cho anh ấy không?"
"Ồ, anh ấy không đến nữa à? Anh ấy nói tôi đứng đây đợi anh ấy..." Giọng nói của tôi cũng như trái tim tôi dường như đã trượt đến đáy vực thẳm.
"Cô đợi một lát..." Từ Dĩnh hình như cảm thấy hơi khó xử, sau một hồi im lặng lâu thì lại có tiếng vâng lên: "Lạc Tuyết à, có thể vừa xong tình hình hơi lộn xộn nên cô không hiểu ý của Tổng giám đốc Nghê, thực ra anh ấy chỉ nói cô đừng đi theo anh ấy chứ không có ý bảo cô đứng đó đợi."
"Ồ, là vậy sao...?" Tôi đột nhiên muốn khóc nhưng cố kìm lại và nói nhỏ: "Vậy không có gì đâu, tôi gác máy nhé."
"Đợi một chút, Lạc Tuyết..." Tôi nghe qua điện thoại thấy tiếng nói chuyện rất nhỏ của Nghê Lạc Trần với cô ấy, một lát sau cô ấy nói tiếp: "Lạc Tuyết, cô đừng vội đi, trời tối rồi, tôi sẽ đến đón cô, sau đó đưa cô về doanh trại."
"Không cần đâu, mọi người cứ làm việc đi. Tôi vẫn ổn mà."
Tôi tắt điện thoại rồi đi ra ngoài đường một cách vô định.
Mưa bụi như sương giăng ngoài phố, bốc lên mùi vị của ẩm ướt và lạnh lẽo. Đường phố phồn hoa tấp nập, chỉ còn lại tôi và mây giăng quanh lối. Trái tim tôi cuối cùng cũng đã bắt đầu đau đớn, đến nỗi khi hít thở cũng cảm thấy đau vô cùng. Tôi cảm thấy mình giống như một người chỉ sống mãi trong kí ức, chỉ có quá khứ mà không có hiện tại và tương lai.
Tôi đã đi hai tiếng đồng hồ như vậy. Khi đi ngang một hàng bán cháo, tôi liền dừng lại. Mùi thơm nhẹ nhàng, thanh tịnh bốc lên trong gió lạnh, cái mùi thơm này làm cho tôi nhớ đến anh với nụ cười ấm áp đó, tôi nghĩ đến những lời mà anh đã từng nói: "Lạc Tuyết, nếu như mất em, anh sẽ chết mất, thật đấy."
Không được, nếu như tối nay tôi không gặp được anh ấy, tôi cũng sẽ chết mất.
Tôi đã thấm được cái cảm giác sống không bằng chết đó.
Lúc này trời đã tạnh mưa rồi, ánh đèn ven đường trong hoàng hôn thắp lên một thứ ánh sáng ẩm ướt trên con đường lớn. Tôi xách hộp cháo nóng có mùi vị thơm ngon đến trước phòng thiết kế của anh. Tôi ngước nhìn lên cửa sổ phòng anh, ở đó vẫn còn ánh đèn và toát lên sự cám dỗ và ấm áp đến kinh ngạc.
Cả tòa nhà yên tĩnh đến kì lạ, tôi đi đến phòng vẽ tranh ở tầng hai và gõ nhẹ cửa.
"Mời vào." Là tiếng của Từ Dĩnh.
Trong lòng giống như có viên đá thật lớn đè xuống làm tâm trạng tôi rất nặng nề. Tôi đẩy cửa nhìn vào thì thấy Nghê Lạc Trần đang làm việc trước máy vi tính, bên cạnh đặt hai hộp cơm đơn giản, còn có cả thuốc cảm nữa. Từ Dĩnh vừa bê một cốc nước đặt trước mặt anh, đang định ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh ăn cơm thì thấy tôi đẩy cửa bước vào.
"Là Lạc Tuyết à, cô ăn cơm chưa?"
Tôi không nói gì mà chỉ gật đầu rồi nhìn Nghê Lạc Trần. Khi đó tôi cảm thấy tủi thân vô cùng.
Cuối cùng anh cũng ngẩng đầu lên nhìn tôi rồi đột nhiên nhíu mày lại. Tôi biết mình đã ướt sũng từ đầu đến chân, bộ dạng trông rất thảm hại, không đẹp một chút nào. Điều này khiến tôi nhớ lại lần đầu tiên đôi đến phòng tranh của Nghê Lạc Trần.
"Hãy lau khô cho cô ấy." Anh đứng lên và vẫn nói với Từ Dĩnh câu nói đó, tốc độ rất nhanh.
Nói xong anh chuẩn bị đi ra ngoài cửa, khi anh bước ngang qua tôi, tôi cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng mà chỉ dùng tay túm nhẹ lấy đuôi áo anh và nói nhỏ: "Em vẫn chưa kí..."
Anh sững lại ở bên tôi trong giây lát, hơi thở thơm tho của anh và mùi nước hoa Eau de Cologne thoang thoảng làm tôi tủi thân muốn khóc. Tôi giơ tay đưa hộp cháo đến trước mặt anh rồi nói một cách rành rọt: "Em vẫn chưa kí vào đơn ly hôn đâu."
Anh nhìn tôi rồi đột nhiên trùng mí mắt xuống lạnh lùng: "Đó là việc của em."
Trái tim tôi đột nhiên run rẩy, còn cánh tay vẫn rất ngoan cường giơ hộp cháo ra trước mặt anh, tuy nhiên cái tôi ngoan cường trong tôi cũng không chịu được nữa và bật khóc. Tôi đã không còn để ý đến danh dự, không quan tâm xem người khác nghĩ về mình thế nào để đến giải thích với anh, chẳng nhẽ như vậy vẫn không được hay sao? Tôi biết mình đã sai rồi, nhưng tại sao anh không cho tôi một cơ hội để cứu vớt chứ?
Nghê Lạc Trần hình như không nhìn thấy nước mắt của tôi, anh quay người lại, tôi có cảm giác như anh chuẩn bị bước đi nên buông thõng hai tay xuống một cách bất lực. Chỉ trong giây phút đó tôi bị anh ôm chặt vào người, hộp cháo trong tay tôi rơi xuống đất, tôi không rõ nó đã đổ ra hay chưa, tôi cũng không biết Từ Dĩnh đứng bên cạnh sẽ nhìn chúng tôi như thế nào. Chúng tôi hoàn toàn không còn để ý đến điều đó nữa mà đứng ôm chặt nhau vào lòng... Cái má nóng hổi của anh cọ nhẹ vào tai tôi, anh nói nhỏ: "Em đã nhớ anh chưa vậy? Đã nhớ anh chưa?"
Tôi gắng sức gật đầu, nước mắt rơi lã chã. Những ngày vừa qua chưa có một ngày nào tôi không nhớ anh, nhớ vòng tay ấm áp của anh.
"Sao mới có hai tháng mà em đã đày đọa mình gầy đi như thế?" Bàn tay anh vỗ nhè nhẹ vào lưng tôi tỏ ý không hài lòng, anh đau lòng khi tôi gầy đi, nhưng thực tế anh còn gầy nhanh hơn tôi rất nhiều.
Sau khi tiếng đóng cửa nhè nhẹ vang lên thì Nghê Lạc Trần tới tấp hôn vào môi tôi, đầu lưỡi nóng bỏng của anh cuộn vào từng ngóc ngách trong khoang miệng của tôi một cách điên cuồng, giống như sự nhớ nhung bị tích tụ lâu ngày hôm nay mới có dịp được bùng phát. Một tay anh ôm chặt tôi vào lòng, còn một bàn tay không an phận kia hoang dại tìm đến bờ ngực tôi vuốt ve. Dục vọng bị nén lại quá lâu dường như giờ phút này mới được đốt cháy hết mình...
Đột nhiên anh "á" một tiếng rồi thả lỏng vòng tay ra. Tôi thấy anh đang nhìn chằm chằm vào cánh tay trái của mình, sau đó nhìn xuống trước ngực tôi, tôi biết phù hiệu trên bộ quần áo của tôi làm xước tay anh.
"Bị xước tay rồi phải không, có đau không?"
Tôi cầm lấy tay anh nhưng anh không để cho tôi xem mà chỉ cười cười tự chế nhạo mình, dường như anh đang nghĩ đến điều gì không vui. Sau đó hai chúng tôi không ai động đậy nữa, cố gắng kìm chế hơi thở của mình, anh cầm lấy tay tôi rồi dắt tôi vào nhà tắm của phòng nghỉ, đưa cho tôi quần áo ngủ của anh và nói: "Em tắm đi, tắm nước nóng cho thoải mái."
Tôi cầm lấy quần áo của anh rồi gật đầu, trong lòng tôi vẫn cứ đang đoán mò suy nghĩ của anh nhưng không thể nào tìm được đáp án.
Sau khi tắm xong, tôi mặc lên người bộ quần áo ngủ rộng thùng thình, tôi trông thật buồn cười khi đứng trước mặt anh ấy. Tôi biết mình lúc đó trông vô cùng ấu xí nên cúi đầu vén lọn tóc ướt bết vào hai mang tai một cách rất không tự nhiên. Anh cười nhẹ rồi bước lại xắn giúp tôi cái quần ngủ quá dài. "Một lát nữa em sấy cho khô tóc đi nhé, tối nay em ngủ ở đây đi."
"Thế còn anh thì sao?"
Tôi hỏi một cách ngốc nghếch, thấy anh ngước đầu lên nhìn, tôi đã tìm được câu trả lời trên gương mặt anh. Sau đó anh lại cúi đầu tiếp tục xắn gấu quần lên giúp tôi, lạnh lùng nói: "Nếu như em sợ thì anh sẽ không đi."
Sau đó anh nói sợ tôi bị ốm khi ngấm nước mưa nên đã đưa thuốc cảm của anh cho tôi uống, chúng tôi ngủ cùng nhau trên một chiếc giường, cùng đắp chung một cái chăn, chỉ có điều anh quay lưng lại với tôi, đến tấm lưng anh cũng hiện lên vẻ lạnh nhạt. Có phải anh thực sự không cần tôi nữa hay không, hay anh đã thích Tiêu Địch rồi? Người phụ nữ đẹp như cô ấy chắc có không ít đàn ông xao lòng...
Đột nhiên tôi nghĩ đến nốt ruồi son liền ngồi dậy, giơ tay lên ôm lấy anh để xem anh đã ngủ hay chưa. Anh mơ mơ tỉnh tỉnh cựa mình một cái, rồi dụi đầu vào ngực tôi, nhẹ nhàng ho một tiếng giống như đang nũng nịu. Từ Dĩnh đã nói với tôi, anh ốm liên tục, tôi cúi đầu dùng trán của mình để đo nhiệt độ cơ thể của anh. Người anh hơi nóng, tôi không dám động đậy, chỉ vỗ về một cách nhè nhẹ giúp anh có thể ngủ được yên giấc.
Suốt cả đêm hôm đó tôi không chợp mắt, mãi cho đến khi ánh mặt trời ban mai chiếu vào gian phòng chúng tôi nằm. Anh vẫn gục vào tôi ngủ say sưa, cái cúc áo trước ngực bị tuột để lộ ra lồng ngực trắng trẻo, tôi lại nghĩ đến cái nốt ruồi màu đỏ. Thế là tôi nhẹ nhàng cởi áo anh, nơi ấy tuyệt không có lấy một màu sắc gì khác. Tôi lại cố lấy sức đẩy ngược anh lại, vén áo đằng sau anh lên, lưng anh cũng không có gì... Càng nghĩ tôi càng thấy hoang mang, nếu như nốt ruồi đó nằm ở phía thân dưới của anh thì tôi sẽ làm như thế nào? Tôi chẳng kịp nghĩ làm như vậy thì sẽ khiến anh thức giấc nữa, tôi ngồi hẳn dậy gắng sức tụt quần ngủ của anh, chỗ đó của anh hơi ngóc lên, mặt tôi nóng bừng, đúng lúc tôi không biết làm như thế nào thì tôi nhìn thấy hai nốt ruồi son nhỏ ở hai bên đùi anh...