Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặt trời dần chìm sau những rặng cây, ánh sáng vốn đã ít ỏi trong lâm hải nay càng thêm mờ mịt. Trong rừng một đội chân nhỏ thoăn thoắt di chuyển, một nam hài khoảng ba tuổi đang chạy hết sức. Đôi khi là dùng cả tứ chi như dã thú, có lúc lại nhảy lên dùng sức bật của những nhánh cây.
Phía sau là một con xích viên, cao ngang một người trưởng thành, lông lá toàn thân đỏ rực, riêng phần trên đầu dựng ngược như đang nổi giận. Phía sau lưng có một đường màu vàng chạy dọc xương sống đến tận chóp đuôi, trên đầu cũng có hai chiếc sừng nhỏ vài phân cũng màu vàng. Nó đang đuổi theo nam hài phía trước, nếu vài thợ săn nhìn thấy cảnh này sẽ sợ hết hồn. Xích viên không phải dã thú bình thường mà là một hung thú có huyết mạch hết sức kinh khủng. Nó là Nộ Chiến Xích Thiên Viên một cao cấp hung thú có huyết mạch của Chu Yếm, thiên cang linh thú siêu cấp mạnh mẽ.
Lúc này nam hài phóng vút qua bụi cây đáp xuống một tiểu cốc tú lệ, nơi đây không có cây cối um tùm mà toàn là linh thảo, linh hoa được chăm sóc kỹ lưỡng. Ở giữa là một cây đại thụ khổng lồ cao chọc trời, tàng cây vươn ra bao phủ một vùng, trên nhánh cây có một con ngọc xà đang nghỉ ngơi.
- Ya, A Hồng, ta thắng rồi. – Nam hài vui sướng reo lên, có vẻ nó không bị đuổi bắt mà là đang chạy đua. Đây chính là đứa nhỏ năm đó Ngọc Lưu Ly mang về bên bờ lôi hải. Hai năm qua đi, nam hài lớn lên hết sức vui vẻ, khỏe mạnh. Bề ngoài không khác hài tử nhân loại là mấy, bụ bẫm đáng yêu nhưng khỏe khoắn, nhanh nhẹn hơn nhiều.
Hài tử chỉ mặc độc một chiếc quần cộc, thân trên để trần, tóc đen dài rối bời vì chạy nhảy, chính xác là một dã nhân. Sinh ra với một thiên phú kinh khủng, dù đã bị Ngọc Lưu Ly phong ấn một phần nhưng thể chất của nó thì không thay đổi được. Cơ thể nhanh nhẹn mạnh mẽ hơn hung thú, linh khí thiên địa không cần chủ động tu luyện cũng thông qua hô hấp tràn vào thân thể. Hai năm trôi qua hài tử vẫn nhỏ bé nhưng mạnh hơn rất nhiều yêu thú thông thường.
- Tiểu Lạc ca, huynh có thua bao giờ đâu, đệ chăm sóc linh thảo là được. – Lúc sau thì xích viên mới đến, nó ảo não nói rồi đi lấy cái thùng, coi bộ là tưới nước cho vườn hoa nơi đây.
Con Nộ Chiến Xích Thiên Viên này cao gần hai thước nhưng thật sự vẫn ở ấu kỳ, hung thú vài năm tuổi hình thể cỡ nó xem như là nhỏ.
Hơn một năm trước, Ngọc Lưu Ly đem về thêm một đầu tiểu viên, nó bị bỏ lại trong lãnh địa nên nàng đem về chơi với đệ đệ ở nhà. Đầu tiểu viên này khá ngốc lại thật thà, luôn bị nhóc con chọc ghẹo nhưng chúng chơi với nhau rất thân. Nhóc con gọi nó là A Hồng, nó cũng từng kháng nghị nhiều lần nhưng hoàn toàn vô hiệu.
Nửa năm trước, Ngọc Lưu Ly giao cho cả hai chăm sóc hoa hoa thảo thảo ở đây, thế là hai tiểu tử quyết định thi đấu mỗi tuần một lần ai thua thì phải làm việc. Rất bi ai cho tiểu viên, nó nghĩ với thể chất hung thú của mình thì sẽ dễ dàng chiếm tiện nghi của tiểu hài tử. Nhưng sự thật đau lòng, không kể đến trí nhớ, thông minh, cả tốc độ, sức mạnh hay sức ăn nó đều đọ không lại. Thậm chí nó đã giở ra trò thi bắn súng nước xem ai cao ai xa nhưng cuối cùng vẫn thua trắng. Ngoài hình thể không ngừng to ra nó không hơn được nhóc con thứ gì, thật không biết ai mới là hung thú.
- Tiểu Lạc, hôm nay đệ đi tới đâu, sao lem luốt hết rồi. – Ngọc Lưu Ly xuống khỏi cây đại thụ, hóa thành mĩ nữ xinh đẹp, lau lau cái mặt đầy bụi đất của nam hài. Nàng đặt cho nó cái tên Ngọc Hi Tiếu nhưng thường gọi nó là tiểu Lạc. Các hung thú đã mở linh trí lân cận xung quanh, thân thuộc với tiểu chủ nhân mới của lãnh địa cũng gọi theo như vậy.
Mỗi ngày trước khi trời tối tỷ tỷ bắt nó phải về nhà ngủ nên trong hai năm qua nó chỉ lẩn quẩn các khu vực quanh đây. Thế là mỗi ngày nó đều tập bộ pháp, bắt chước cách di chuyển của các hàng xóm xung quanh. Theo thân thể không ngừng khỏe mạnh, bách thú bộ pháp không ngừng cải tiến, trong một ngày nó đã có thể ra khỏi lãnh địa khá xa.
- Hôm nay đệ đến được chỗ cái hồ có thất thải liên hoa ở giữa nha. Tỷ tỷ, đệ có thể hái nó không. – Tiểu Lạc vui vẻ trả lời, làm tiểu chủ nhân nơi đây, nó cũng hết sức quậy phá, không kiêng nể ai. Các thần dân lân cận đều biết nữ vương mới nhận một tiểu đệ đệ nên cũng nhắm mắt làm ngơ. Không ít lần nhóc con cũng chọc vào vài tồn tại mạnh mẽ rồi ăn chút đau khổ, khi đó Ngọc Lưu Ly lại phải đi chùi mông cho nó.
- Đó là bản thể Liên Nghi tỷ tỷ của đệ đó, muốn cũng không thể hái được đâu. Được rồi, đi tắm thôi.
Nói đoạn, Ngọc Lưu Ly hóa lại xà thể, cái đuôi quấn lấy tiểu Lạc rồi đung đưa trên không. Đây là trò chơi ưa thích của nó từ khi rất nhỏ.
- Ya ya, phi phi … - Tiểu Lạc hô to, vừa dang tay như cánh chim chao liệng, vui vẻ thích thú.
~oOo~
Ánh tà dương soi lên mặt nước tạo thành những tia sáng đỏ tím đang xen, mặt hồ sóng nhỏ lăn tăn, bên trong có vài loài thủy sinh cùng tôm cá nhỏ. Đây là một hồ nước không lớn, một bên dựa vào lưng một ngọn núi nhỏ, một dòng suối từ núi chảy xuống tạo thành dòng nước tươi mới. Bên kia là bờ sõi quang đãng, xa xa mới thấy những cây cổ thụ. Nơi đây là cấm khu của lãnh địa, xung quanh có cấm chế cường đại chỉ những ai được chủ nhân cho phép mới có thể bước vào.
Trong hồ bây giờ có hai “người” đang vui vẻ bơi lội, một nam hài nhỏ xíu cùng một nữ nhân xinh đẹp. Hài tử chỉ mới ba tuổi nhưng lặn ngụp trong nước như một kình ngư, lâu lâu lại bún người lên khỏi mặt nước cao hơn cả cá heo. Nữ tử thì đang thả trôi trong dòng nước, hưởng thụ cảm giác khoan khoái, mát mẻ. Gương mặt tuyệt mỹ dưới ánh sáng huyền ảo của hoàng hôn, tóc dài trắng lấp lánh xõa ra trong nước bao bọc quanh người. Thân hình ngọc ngà, mềm mại như thủy xà của nàng bị mái tóc cùng làn nước xanh biếc che phũ, dù vậy nhìn xuyên qua vẫn thấy những đường cong mờ ảo mỹ diệu.
- Đệ trộm ngũ sắc thạch của Liên Nghi hả, tỷ ấy sẽ giận đệ đó. – Ngọc Lưu Ly nhìn thấy viên đá rực rỡ trên tay của tiểu Lạc, nàng trêu chọc. Liên Nghi là sinh tử chi giao cũng là khuê mật của Ngọc Lưu Ly, nàng ấy cũng là một hóa hình hung thú. Nếu nàng không đồng ý, không ai có thể nhìn thấy thứ quý giá như ngũ sắc thạch chứ đừng nói là mang ra.
- Không có a, đệ nhặt nó mà, ở đó có rất nhiều. - Tiểu Lạc vội chối bay biến, ngũ sắc thạch nằm rãi rác trên liên diệp xung quanh thất thải liên hoa, nó chỉ nhặt có một viên thôi.
- Giỏi lắm tiểu tử thối, vào nhà tỷ lấy đồ rồi còn dám chối. – Trên bờ hồ vọng lại một giọng nói uyển chuyển pha chút tinh nghịch, từ hàng đại thụ một thiếu nữ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, thân mặc hồng y đi ra. Gương mặt nàng tươi trẻ và nghịch ngợm, thân hình thanh mãnh nhỏ nhắn. Dù là một trong những sinh linh đầu tiên của lâm hải-Thất Thải Hoang Di Liên Hoa, với xuất thân từ thực vật, nàng bây giờ vẫn chỉ ở tuổi trẻ con.
- Không có đâu Liên Nghi tỷ, đệ đến thăm tỷ không thấy ai ở nhà nên cố tình lấy đi, tỷ đến đây lấy lại là đệ gặp được tỷ rồi. – Tiểu Lạc lẻo mép, bơi lại gần bờ, vẫy vẫy tay với thiếu nữ mới đến. Liên Nghi là bạn của Ngọc Lưu Ly, thường đến đây chơi nên nó cũng rất quen thuộc. Liên Nghi tính cách trẻ con có khi còn cùng nó đi quậy phá các gia hỏa khác.
- Xú tiểu Lạc, làm như ta không thấy bộ dạng lấm la lấm lét lúc đó của đệ, dám làm mà không dám nhận. Xem chiêu. – Liên Nghi đến bên bờ, trút bỏ xiêm y rồi làm một cú nhảy thật xa, thân thể loli nhỏ nhắn rơi thẳng vào giữa hồ làm nước bắn tung tóe vào hai người còn lại.
Cả ba người vui vẻ nô đùa, nhân sinh của tiểu Lạc tràn ngập tiếng cười. Cuộc sống của nó giống như cái tên mà tỷ tỷ đặt cho, trãi qua trong khoái khoái lạc lạc.
~oOo~
Mười năm thắm thoát trôi qua, Tử lôi lâm hải vẫn bạt ngàn như xưa, còn tiểu Lạc đã lên tuổi mười ba. Sống trong đại lâm làm bạn cùng hung thú, sức mạnh thể chất cùng tốc độ của hắn tăng lên mỗi ngày. Vì không biết cách tu luyện phù hợp nên cấp bậc thì không cao nhưng sức lực của hắn vượt qua hung thú tam phẩm thiện về sức mạnh, trên bảy vạn cân.
Tiểu Lạc bây giờ cao hơn một thước năm, thân thể săn chắc, cơ nhục hiện rõ. Nửa trên để trần lộ làn da lúa mạch khỏe mạnh, ánh mặt trời trong lâm hải không gay gắt nên dù hắn rong ruổi tối ngày nhưng không bị đen nhiều. Tóc hắn để dài buộc lại gọn gàng sau đầu, gương mặt dù còn non nớt đã hiện lên những đường nét của soái ca, nam tính.
Vẫn hoạt bát hiếu động như trước nên bây giờ hắn đang bị đuổi bởi một đàn Thiết Phong.
- Ai da, đừng chít, ta đánh lại bây giờ. – Ném một con liệp phong tấn công cánh tay mình, tiểu Lạc hét toáng lên.
Hôm nay hắn phát hiện một đàn Thiết Phong xây tổ nên lại “xin” một ít mật về tặng tỷ tỷ. Không ngờ đang xin xỏ ngon lành thì đàn liệp phong đi săn trở về, không hỏi han gì bay vào công kích.
Thiết Phong có hình thể cỡ hai ngón tay, sức mạnh không lớn nhưng tốc độ có thể so với hung thú tam phẩm, kim ở đuôi lại có lực đâm xuyên mạnh cùng nọc độc chết người. Dù đâm vào thân thể dị loại của tiểu Lạc cũng để lại vết sưng mấy ngày mới xẹp. Thiết Phong đơn lẻ chỉ được đánh giá là nhị phẩm, nhưng khi một bầy bâu vào thì đỉnh tam phẩm không nhanh chân chạy trốn cũng chết chắc.
- Bọn keo kiệt, tạm biệt – Đã xin đồ còn đánh lại không phải tác phong của tiểu Lạc nên nó dứt khoát la ra khỏi đàn liệp phong, cầm túi mật đã lưng lửng, dùng bách thú bộ nhanh nhẹn chạy trốn.
- A, đây là đâu, không ngờ trong lãnh địa của tỷ tỷ mình còn chưa biết hết. – Tiểu Lạc vừa nếm mật ong vừa tò mò nhìn xung quanh, nó quyết định khi về sẽ ghé thăm đàn ong xin một túi mật khác nhiều hơn cho tỷ tỷ.
Vì chạy trốn nên hắn cũng không chọn đường mà đi đại, cuối cùng lại đến một nơi xa lạ. Nơi đây là một khoảnh đất không lớn, trong đó không hề có sinh vật thậm chí là cỏ dại mọc lên. Ở giữa có một nửa vòng tròn đá thẳng đứng với mặt đất, trông nó cổ xưa với đầy dấu vết tuế nguyệt nhưng lại sạch sẽ nguyên vẹn.
- Là bẫy à, cũ như vậy. – Tiểu Lạc đã gặp không ít thợ săn cùng bẫy rập của nhân loại, cũng đã có vài lần ngứa tay chiến đấu với họ. Những lúc như vậy hắn bị bọn họ gọi là “sơn tặc” rồi rất liều mạng đánh lại, chơi không vui lắm nên được vài chiêu thì hắn bỏ đi.
Phần lớn liệp giả chỉ xuất hiện khi hắn chạy thật xa khỏi lãnh địa hướng về bìa rừng, liệp giả bình thường không dám cũng không thể đi vào quá sâu để đến được đây. Những kẻ có thể thì sẽ biết được sự hiện diện của Ngọc xà vương giả nên không mạo hiểm đặt bẫy.
- Không phải, ai rãnh xây thạch hoàn ở đây thế nhỉ.- Nâng một tảng đá to ném vào giữa vòng tròn, không có gì xảy ra. Lại chạy ra bắt một con thỏ rừng ném vào, vẫn không có gì xảy ra nên hắn kết luận đây không phải bẫy rập.
Tiếng lại gần, tiểu Lạc đi vòng quanh nhìn xem các hoa văn cổ xưa trên đá. Hình ảnh phía trên thiên kỳ bách quái, có phi cầm tẩu thú, có tiên nhân đang tọa thiền hay múa kiếm, lại có các tộc loài kỳ dị mà hắn chưa thấy bao giờ.
Trong đó thu hút ánh mắt của hắn nhất là cảnh rất nhiều nhân dáng đang hỗn chiến, một bên màu trắng còn bên kia lại màu đen. Theo hình ảnh thì phe màu đen đã thua và trốn vào màu cánh cổng nào đó. Phe màu trắng thì rất nhiều người đang xếp thành một trận pháp nào đó phía trước cánh cổng. Nhìn tới đó, tiểu Lạc cảm thấy máu huyết trong tim sục sôi không hiểu lý do, cánh tay có ấn ký của hắn lại nóng rát rồi dịu lại khi sợi xích màu manh sáng lên.
Hắn tiến một bước nữa lại gần định sờ vào hoa văn thì dị biến phát sinh. Khác với tảng đá cùng dã thố, khi chân tiểu Lạc vừa bước vào đến giữa vòng tròn, thì biến mất, thân thể hắn cũng ngay lập tức bị hút vào. Thì ra thạch hoàn là một cánh cổng không gian chỉ đem đi những thứ mà nó chấp nhận.
~oOo~
- Phong ấn dị biến, vẫn trong tầm kiểm soát - Vào lúc kiếm hình ấn ký trên tay tiểu Lạc rục rịch cũng là lúc Ngọc Lưu Ly đang thiền định mở mắt, cảm nhận phong ấn vẫn còn, nàng thở phào.
Chỉ sau đó vài chớp mắt, ngọc nhan chợt biến, nàng lập tức biến mất khỏi đại thụ. Lúc nàng xuất hiện phía trước thạch hoàn thì chỉ còn khí tức của tiểu Lạc lưu lại. Không phải do nàng không nhanh mà do khi cảm ứng giữa hai người cắt đứt thì tiểu Lạc đã vào trong không gian khác rồi, nàng đến dù nhanh mấy cũng muộn.
- Lại là nơi này. – Ngọc Lưu Ly nghi ngại nhỏ giọng, nàng vẫn còn nhớ lúc mình là một con tiểu xà, từ nơi này bò ra, một đường quật khởi. Những ký ức phía trước, như nàng sinh ra từ đâu, bên trong không gian thạch hoàn đã xảy ra chuyện gì đều bị thứ gì đó xóa sạch. Dù lực lượng đó là gì thì chắc chắn nó mạnh hơn nàng hiện giờ.
Từ khi đi ra, nàng không thể đi vào lại không gian đó, không có bất kỳ cách nào giúp nàng quay trở vào tìm kiếm ký ức. Biết rõ điều này và để tránh làm tổn hại không gian bên trong, Ngọc Lưu Ly không cố gắng tấn công hay đi vào mà tọa thiền bên ngoài.
- Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi, tiểu Lạc vẫn không thể tránh khỏi vận mệnh. Nếu đệ muốn đối nghịch với vận mệnh… - Đôi mắt xinh đẹp của Ngọc Lưu Ly sáng lên, nhìn vào vòng đá đầy kiên định. Sau đó nàng nhắm mắt lại, chờ đợi.