Tuyệt Mệnh Pháp Y

quyển 6 - chương 101: mèo đâu?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

❁ Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi | Editor: Mèo ❁

===========================

◎ “Mèo là vật quen nhà.”◎

Đêm khuya, lối vào trang viên.

Xe cảnh sát xếp hàng dài, lần lượt lái vào trang viên.

Cùng lúc đó, một chiếc Cadillac màu đen cũng dừng lại ở cổng trang viên.

Đội trưởng Vương của của đội đặc nhiệm và đội trưởng Hình xuống xe vẫy tay, ý bảo cảnh sát dưới quyền nhanh chóng tiến vào trang viên để tìm kiếm bắt giữ, hai người bọn họ thì dẫn theo mấy người ở chỗ này chuẩn bị đối mặt với chủ mưu Hàn Thanh Dật.

Hàn Thanh Dật hạ cửa sổ xe vẫn còn đang giả bộ hồ đồ: “Mấy vị cảnh sát, không biết là đang xảy ra chuyện gì vậy? Nửa đêm nửa hôm, sao lại có nhiều cảnh sát ở trang viên của tôi thế?”

Hình Vân là người có chức vụ chính thức cao nhất tại hiện trường, anh ta đi tới, dựa theo sự giao phó của cục trưởng Đinh lúc trước, mở miệng nói: “Hàn tổng, trong trang viên đứng tên anh có một buổi tụ tập bất hợp pháp, mời anh phối hợp với cảnh sát để điều tra làm rõ.”

Trên mặt Hàn Thanh Dật mang theo nụ cười,nhưng lại không mở cửa xe: “Các anh có lệnh khám xét và chứng cứ để bắt giữ không?”

Hình Vân đưa cho gã xem, hành động tập thể như vậy, chắc chắn sẽ có đầy đủ giấy tờ, sau đó anh ta xuất trình thẻ cảnh sát của mình: “Tôi là đội trưởng Hình Vân của Cục Thành phố Bến Viễn.”

Ánh mắt Hàn Thanh Dật đảo qua, nhưng người vẫn không xuống xe: “Đội trưởng Hình, tôi thấy giữa chúng ta có chút hiểu lầm gì đó, trang viên này tôi cho bạn bè mượn, đã rất lâu rồi không tới. Đêm nay tôi nghe nói chỗ này xảy ra chuyện, nên mới chạy tới xem, lúc đến đây, tôi cũng chẳng hiểu gì sất, không biết bên trong xảy ra chuyện gì.”

Hình Vân siết chặt lệnh khám xét: “Những chuyện này thì đợi đến cục thành phố rồi nói sau.”

Hàn Thanh Dật vẫn ngồi yên không nhúc nhích: “Về phần điều tra, tôi cảm thấy ở chỗ này cũng có thể nói rõ tình huống, hoặc là sau này tôi sẽ đến cục cảnh sát một chuyến…”

Hôm nay xảy ra chuyện, bất luận thế nào gã cũng không muốn đến cục thành phố, cái nhà tù này một khi bước vào, muốn đi ra sẽ rất khó.

Cho nên Hàn Thanh Dật vốn định kéo dài để qua hết đêm nay.

Hình Vân làm cảnh sát đã nhiều năm, phải làm việc chăm chỉ lắm mới ngồi được vào vị trí này.

Người khác đến tuổi trung niên, đã sớm thu lại gai nhọn của mình, bị hiện thực mài phẳng góc cạnh. Anh ta chỉ có thể quản lý được người dưới trướng của mình, còn đối với những tên tội phạm bất hợp pháp kia lại mất đi sự răn đe.

Anh ta biết Hàn Thanh Dật là đại biểu xuất sắc của thành phố, quen biết rất nhiều người thậm chí là cả lãnh đạo, là khách của vô số người giàu quyền quý.

Đối với loại chuyện này, anh ta đã chứng kiến qua quá nhiều trường hợp bị bắt, nhưng không có bằng chứng thực tế, sau này đều được bảo lãnh ra ngoài.

Đối mặt với sự bất hợp tác này của Hàn Thanh Dật, anh ta có hơi kiêng kỵ, nhất thời không biết là nên cứng rắn, hay phải xin chỉ thị của cục trưởng Đinh.

Trên mặt Hình Vân lộ ra vẻ chần chờ, nhất thời khí thế cũng mất đi hơn phân nửa.

Đang nói đến đây, Thẩm Quân Từ đỡ Cố Ngôn Sâm đi ra, trên thắt lưng Cố Ngôn Sâm quấn áo Thẩm Quân Từ để cầm máu.

Hình Vân cùng đội trưởng Vương trước khi tới đều không ngờ bên trong lại nguy hiểm như thế, nhìn thấy trên người hắn có máu nhất thời vô cùng kinh ngạc.

Có vẻ như tình hình bên trong đã leo thang.

Lục Anh ở một bên vành mắt đỏ lên: “Pháp y Thẩm, đội trưởng Cố, hai người bị thương?!”

Hình Vân cũng vội vàng nói với chỉ huy: “Nhanh lên! Chúng tôi có cảnh sát bị thương, mau gọi xe cứu thương.”

“Một chút vết thương nhỏ thôi, vừa rồi có người dùng súng, tình huống cụ thể sẽ nói sau.” Cố Ngôn Sâm buông Thẩm Quân Từ ra, tự mình đứng thẳng người, hắn nắm lấy tay Thẩm Quân Từ, ý bảo mình không sao, “Bên trong còn có người bị thương, bảo bọn họ điều thêm mấy xe cứu thương nữa tới.”

Sau đó hắn đi tới gần, đưa tay về phía Lục Anh: “Súng.”

Lục Anh đưa súng cho Cố Ngôn Sâm, Cố Ngôn Sâm lại nói: “Còng tay.”

Lục Anh lại giao cho hắn.

Cố Ngôn Sâm đi tới trước xe Hàn Thanh Dật vài bước, đôi môi mỏng của hắn mím lại, họng súng đen trực tiếp nhắm thẳng vào Hàn Thanh Dật.

Hàn Thanh Dật đoán được hắn chính là cảnh sát nằm vùng bên trong, gã cũng đã nghe thấy danh tiếng Cố Ngôn Sâm từ lâu. Hiện tại nhìn thấy hắn chưa chết, hận đến cắn chặt răng.

Cố Ngôn Sâm toàn thân đầy máu nhưng không hề sợ hãi, giống hệt như một Tu La đẫm máu.

Không biết vì sao, Hàn Thanh Dật vừa rồi nhìn thấy cảnh sát vũ trang hạng nặng thì không hề sợ hãi, lúc này nhìn thấy Cố Ngôn Sâm lại thấy hơi sợ hãi.

Cố Ngôn Sâm bình tĩnh: “Hàn Thanh Dật, căn cứ vào luật pháp quốc gia, cảnh sát trong trường hợp khẩn cấp, có quyền bắt người phạm tội rất nghiêm trọng và đặc biệt nghiệm trọng, trực tiếp áp dụng biện pháp cưỡng chế đối với người phạm tội. Hiện giờ, cảnh sát hiện trường và cảnh sát vũ trang đều có mặt ở đây, chúng tôi có đầy đủ giấy tờ bắt giữ, nếu như anh không xuống xe, sẽ bị coi là chống người thi hành công vụ.”

Hàn Thanh Dật nhìn về phía Cố Ngôn Sâm, trước đó, gã cũng biết có rất nhiều người đều rơi vào tay vị đội trưởng Cố này.

Ánh mắt Cố Ngôn Sâm lạnh như băng: “Còn nữa, chuyện xảy ra tối nay trong trang viên có tính chất cực kỳ ác liệt. Cảnh sát sẽ điều tra làm rõ về quỹ của anh. Tối nay anh trốn không thoát, không cần thiết phải rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.”

Hàn Thanh Dật bảo trì nụ cười trên mặt: “Đội trưởng Cố, có thể chiếu cố chút không, để tôi lên xem xét tình hình bên trong một cái.”

Cố Ngôn Sâm từ chối: “Tội phạm bất hợp pháp, tụ tập làm hại người, không có gì để chiếu cố hết.”

Hàn Thanh Dật cúi đầu, gã đang giả bộ hồ đồ.

Nói tới đây, ánh mắt Cố Ngôn Sâm nhìn thẳng vào Hàn Thanh Dật, giống như thợ săn đang nhìn chằm chằm con mồi.

Trên người hắn tuy có vết thương, nhưng tay cầm súng lại rất ổn định, “Bây giờ tôi đếm đến ba, hy vọng anh phối hợp với cảnh sát để chấp hành nhiệm vụ.”

“Một…”

Nghe Cố Ngôn Sâm bắt đầu đếm số, ngón tay Hàn Thanh Dật khẽ run lên.

Cố Ngôn Sâm đếm cũng không nhanh lắm, giọng cũng không tính là nghiêm khắc, nhưng khoảnh khắc hắn đếm ngược khiến gã phải chịu áp lực rất lớn.

Đây dường như là một tối hậu thư dành cho gã.

“Hai…”

Cố Ngôn Sâm làm bộ đặt ngón tay lên cò súng.

Hàn Thanh Dật chớp mắt, chỉnh lại kính.

Gã trước nay vẫn sống an nhàn sung sướng, mềm nắn rắn buông, nói khó nghe thì là, lúc chỉ thị cho cấp dưới thì tàn nhẫn, lạnh lùng, nhưng bản thân lại chưa từng đụng đến dao.

Đời này gã chưa bao giờ bị họng sũng chĩa thẳng vào đầu như thế, chuyện này khiến gã vô cùng khẩn trương.

Họng súng đen chĩa vào đầu, gã dường như đã nhìn thấy trước một màn viên đạn bắn xuyên qua đầu mình.

Trước khi Cố Ngôn Sâm nói ra con số thứ ba, Hàn Thanh Dật liền nói: “Đợi một chút.”

Sau đó gã thở dài, mở cửa xe, giơ hai tay lên nói: “Các vị cảnh sát, đâu cần ầm ĩ như vậy, nếu các anh đã sốt ruột thành vậy rồi thì tôi đành phải theo các anh một chuyến thôi.”

Hàn Thanh Dật lựa chọn không đối cứng với Cố Ngôn Sâm, gã cho rằng, người thức thời là trang tuấn kiệt.

Hoặc nói cách khác, gã buộc phải chấp nhận chuyện này.

Tuy sau lưng, Hàn Thanh Dật làm việc âm độc, nhưng tính cách lại thuộc loại không để mình phải chịu thiệt.

Trước khi tới nơi này, Hàn Thanh Dật đã nghĩ tới vài phương thức xử lý, cũng đã tưởng tượng qua hậu quả mình phải gánh.

Chẳng hạn, đêm nay trốn đi, tìm cách đi ra nước ngoài.

Hoặc là đi đến một vùng nông thôn hẻo lánh, tránh nạn một thời gian.

Nhưng gã hiểu, nếu mình làm như vậy, không riêng gì cảnh sát truy nã gã, thương hội cũng sẽ không bỏ qua cho gã.

Gã bây giờ trốn không thoát, chỉ có thể ký thác hy vọng vào thương hội có thể bảo vệ mình.

Vì vậy, gã đã lái xe đến đây.

Nếu như bây giờ cùng cảnh sát khai chiến, gã sẽ cho Thương hội một lý do để từ bỏ gã, Thương hội sẽ bắt gã chịu trách nhiệm, như vậy sẽ sẽ rơi vào thế bị động.

Sau khi cân nhắc, gã chọn hợp tác.

Cố Ngôn Sâm đã sớm đoán được phản ứng này của gã, sờ sờ trên người Hàn Thanh Dật xem có vũ khí gì hay không, ấn gã lên xe, dùng còng tay lạnh như băng còng tay gã: “Sớm biết như vậy rồi còn phản kháng làm gì.”

Hàn Thanh Dật không biết xấu hổ nói: “Cảnh sát Cố, tôi phối hợp như vậy, có thể tính là tự thú không?”

Cố Ngôn Sâm quát lớn: “Máy ghi âm vẫn còn đó, anh tự thú ở trong mơ à?”

Bắt Hàn Thanh Dật xong, hắn ném súng về cho Lục Anh.

Vài viên cảnh sát đi tới, áp giải Hàn Thanh Dật lên xe.

Đội trưởng Vương vừa rồi vẫn đứng ở một bên, cách xử lý của Cố Ngôn Sâm khiến cho bọn họ đỡ phải ra tay, mở miệng nói cảm ơn.

Đội trưởng Hình cũng lau mồ hôi nói: “Đội trưởng Cố, vẫn là cậu có cách đối phó với loại người này.”

Cố Ngôn Sâm gật đầu với anh ta, lại cùng đội trưởng Vương bàn giao tình hình sau khi mất liên lạc.

Sắp xếp hiện trường xong, Cố Ngôn Sâm nhíu mày, lấy tay đè vết thương. Do mất máu quá nhiều, vết thương của hắn bắt đầu hơi tê tê.

Cố Ngôn Sâm cố gắng chịu đựng đau đớn, nhìn thấy Thẩm Quân Từ đứng ở bên cạnh, hắn mở miệng nói: “Mau mặc thêm quần áo vào, để tôi lấy áo khoác đưa em, ban đêm hơi lạnh.”

Lục Anh đi vào cốp xe lấy cho Thẩm Quân một bộ đồng phục cảnh sát dự phòng đặt trong xe, pháp y Thẩm khoác lên người, nhỏ giọng hỏi hắn: “Anh ổn chứ?”

Cố Ngôn Sâm nói: “Vẫn kiên trì được lúc nữa.”

Xe cứu thương vẫn chưa đến, hắn đang chú ý đến hiện trường, không muốn nằm yên một chỗ.

Đây là hành động chung, với sự tham gia của cảnh sát đặc nhiệm và cảnh sát hình sự.

Những người dân thường sau khi nhìn thấy một đống cảnh sát trang bị vũ trang hạng nặng, cảm giác được mình như vừa sống sót sau kiếp nạn, cả đám đều khóc rống lên.

Nhân viên và nhân viên an ninh sau khi nhìn thấy cảnh sát đặc nhiệm, sự kiêu ngạo và ngang ngược trước đó cũng biến mất, xám xịt bị áp giải ra ngoài.

Từng tốp người lần lượt được đưa lên xe cảnh sát.

Những người này sẽ được đưa đến văn phòng thành phố để làm bản tường trình.

Cố Ngôn Sâm nhìn kỹ, quản lý và thầy Bàng cũng có ở đây, hắn còn nhận ra vài người đóng vai trò trụ cột của đối phương, chỉ có tay súng bắn tỉa không biết có phải thừa dịp loạn lạc mà chuồn đi trước hay không, không tìm được.

Xe cứu thương cuối cùng đã đến.

Lục Anh vội vàng nói: “Đội trưởng Cố, xe cứu thương tới rồi, anh vẫn nên mau…”

Cố Ngôn Sâm vừa làm anh hùng đi về phía xe cứu thương hai bước, thể lực đã không chống đỡ nổi, vươn tay chống lên xe cảnh sát bên cạnh.

Cố Ngôn Sâm dù sao cũng đã bị thương, chống đỡ lâu như vậy, trước mắt đã tối sầm, sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh.

Thẩm Quân Từ ở bên nhìn sắc mặt hắn không đúng lắm, muốn đỡ lấy hắn, suýt chút nữa thì cùng hắn ngã nhào xuống đất.

Trải qua một đêm ồn ào, Cố Ngôn Sâm rốt cục cũng không kiên trì được nữa, ngã xuống…

❁ ❁ ❁

Trên địa bàn thành phố xảy ra sự cố lớn như vậy, hành động của cảnh sát nhanh chóng thu hút sự chú ý của dư luận.

Sáng sớm hôm sau, một đống người bắt đầu thảo luận trên mạng.

“Đêm qua, xe cứu thương kêu rất lâu ở chỗ đường gần nhà tôi á.”

“Tôi thấy cục thành phố điều động hơn chục chiếc xe để đi bắt người.”

“Bắt ai thế?”

“Hình như có quan hệ với vụ án gần đây, buổi sáng có người đến cửa quỹ Bến Ái, mang rất nhiều đồ đạc ra ngoài, cuối cùng còn dán cả niêm phong.”

“Tôi nghe nói chỗ đó lừa đảo nhiều người lắm. Là một nơi rửa tiền chuyên nghiệp á!”

“Vậy thì đây là chuyện tốt rồi còn gì, nhất định phải điều tra thật kỹ những người giàu có đó.”

Đối với việc xử lý vụ việc, nghiêm khắc hơn bao giờ hết.

Những mặt tối không thể nhìn thấy ánh sáng lần đầu tiên được phơi bày trước công chúng.

Lãnh đạo thành phố rất coi trọng chuyện này, triệu tập tất cả những người có liên quan để họp bàn, nhiều lần nhấn mạnh phải điều tra đến cùng, tuyệt đối không được khoan nhượng.

Cảnh sát trực tiếp niêm phong Quỹ Bến Ái, thu giữ tang vật, tịch thu tài sản.

Sự kiện lớn như vậy đã sớm gây ra hàng loạt phản ứng dây chuyền.

Các doanh nghiệp liên quan đến thượng nguồn và hạ nguồn, những người có liên quan đến vụ án đều đã được xác định, còn có người nhìn thấy chuyện không ổn, nhao nhao ra đầu thú.

Trừng phạt cái ác, đề cao cái thiện luôn khiến lòng người phấn chấn.

Ánh mặt trời chiếu qua, mây đen cố thủ phía trên thành phố tan biến, bầu trời cũng dần dần quang đãng.

❁ ❁ ❁

Bệnh viện Nhân dân số 1 Bến Viễn.

Cố Ngôn Sâm cảm thấy có tiếng ồn ào bên tai, có người không ngừng nói chuyện.

Có thể là do tác dụng của thuốc gây mê, cũng có thể là do mất máu quá nhiều.

Hắn luôn cảm thấy mình đang ngủ rất say, mơ mơ hồ hồ, dường như có ánh đèn chiếu tới, hắn muốn mở mắt ra lại cảm thấy mí mắt vô cùng nặng nề.

Trong bóng tối, Cố Ngôn Sâm cảm thấy có lưỡi dao cắt vào cơ thể, cẩn thận tìm kiếm, không biết qua bao lâu, một tiếng đinh truyền đến, dường như có thứ gì đó rơi xuống chiếc khay.

Sau đó, cuối cùng hắn cũng chìm vào trong mơ, trong thân tâm đọc ra một cái tên: Trúc Mộng Sư.

Ánh sáng xuất hiện ở phía trước.

Hắn thấy trước mặt mình có một người phụ nữ, người đó trông rất trẻ và đẹp. Bà mặc một chiếc váy màu đỏ, cúi đầu nhìn về phía hắn.

Sau đó, người phụ nữ chìa tay ra: “Mau đến đây nào, dì sẽ cho con kẹo, cho con đồ ăn ngon, mua cho con quần áo mới, mua sách vở, mua cho con một chiếc xe đồ chơi, con thích súng đồ chơi, phải không?”

Vẻ mặt cưng chiều của người phụ nữ, giống như trước mặt là một chú thú cưng nhỏ gì đó.

Bà ta đã hứa với hắn rất nhiều điều tốt đẹp.

Hắn cúi đầu nhìn tay mình, bàn tay kia bỗng nhiên nhỏ đi rất nhiều, hắn hình như biến thành một đứa bé.

Hắn ngẩn ra: “Cháu không muốn dì, cháu muốn mẹ cơ.”

Người phụ nữ nói, “Dì là mẹ con mà, nếu con muốn, mẹ có thể là mẹ của con.”

Hắn lắc đầu: “Dì là người xấu, là má mì, con không biết dì là ai cả.”

Trên mặt người phụ nữ hiện lên một tia mất mát, sau đó xoay người rời đi.

Nó dường như là một mảnh vỡ ẩn trong ký ức tuổi thơ của hắn, có thể nó có tồn tại, hoặc có thể đó chỉ là một giấc mơ.

Hắn cũng không biết, vì sao trong lúc hôn mê, trong đầu lại hiện ra cảnh tượng một người phụ nữ xa lạ có ý đồ bắt cóc mình.

Sau đó, cuối cùng hắn cũng tỉnh lại, mẹ ngồi bên giường, cha dượng đang trao đổi tình huống với bác sĩ trưởng khoa.

Bác sĩ nói ra lời an ủi, nói ca phẫu thuật rất thành công, hắn sẽ nhanh chóng hồi phục.

Hắn thật sự quá mệt mỏi, chỉ cùng bọn họ nói vài câu, rồi lại ngủ say.

Sau đó hắn cảm thấy, có một chiếc khăn mặt ấm áp lướt qua mặt mình, có người đang tỉ mỉ lau mặt và tay cho hắn…

Hắn nghe thấy giọng nói của Thẩm Quân Từ, như thể bị ngăn cách bởi một lớp nước: “Ngốc quá, mèo là vật quen nhà, sẽ tự biết tìm về.”

Vài giây sau, hắn mới nhận ra, Thẩm Quân Từ đang nhắc đến đề tài hôm qua hắn kể.

Đó là con mèo của hắn đã trở lại rồi.

Suy đoán cho đến nay đã được chứng minh.

Trái tim Cố Ngôn Sâm đập thình thịch, mở hai mắt ra…

❁ ❁ ❁

Buổi chiều, Thẩm Quân Từ bước vào phòng chăm sóc đặc biệt trên tầng sáu ngay khi khoa nội trú mở cửa.

Nghe nói con trai nhà viện trưởng bị thương, bệnh viện lập tức đưa Cố Ngôn Sâm vào phòng bệnh đặc biệt xa hoa nhất.

Đây là phòng bệnh có một phòng ngủ và một phòng khách, tủ lạnh, máy giặt, ghế sofa, TV đều vô cùng đầy đủ, thậm chí còn có một gian bếp nhỏ, có thể nấu một bữa đơn giản.

Mức độ an ninh ở tầng 6 cũng cao nhất, muốn thăm nom đều phải quẹt chứng minh thư, có camera giám sát, thiết bị báo động đặt ở bên ngoài.

Buổi sáng, cha mẹ Cố Ngôn Sâm đ ến bệnh viện thăm hắn, sau khi biết chuyện, thấy hắn được đồng nghiệp chăm sóc nên đã rời đi.

Lúc Thẩm Quân Từ đến, Dư Thâm cũng đang ở đây.

Cho dù cả đội hình sự có bận đến đâu cũng bị cục trưởng Đinh ra lệnh, phải đề phòng đối phương trả thù, thực hiện bảo vệ giám hộ Cố Ngôn Sâm 24/24.

Ca ngày giao cho Dư Thâm, ca đêm là do Lục Anh phụ trách, cũng may cơ sở vật chất trong phòng bệnh không tồi, cảnh sát trực ban có thể ngủ trên sô pha trong phòng chăm sóc.

Cố Ngôn Sâm phẫu thuật vào tối qua, phải cấp cứu đến rạng sáng hôm nay, vì có thuốc tê, nên phần lớn thời gian đều mê man.

Những lúc như thế này, ngủ nhiều một chút, mới thấy thoải mái.

Lúc Thẩm Quân Từ bước vào, Cố Ngôn Sâm vẫn đang nhắm mắt ngủ.

Thẩm Quân Từ hướng về phía Dư Thâm gật đầu, Dư Thâm bèn tự động đứng lên nói: “Tôi xuống dưới lầu hút một điếu thuốc. Cần cái gì thì gọi cho tôi.”

Thẩm Quân Từ bước đến, cắm một bó hoa vào bình hoa ở đầu giường. Là một bó mẫu đơn rất đẹp.

Vừa mới phẫu thuật xong thì phải nhịn ăn, cậu cũng chẳng thể nào mang theo các loại trái cây dinh dưỡng.

Pháp y Thẩm cảm thấy, đến thăm bệnh cũng cần phải có cảm giác nghi thức, bèn đi mua một bó hoa mang tới.

Cắm hoa xong, Cố Ngôn Sâm vẫn còn truyền dịch, Thẩm Quân Từ đi lấy chút nước nóng, lau mặt và tay cho hắn.

Cố Ngôn Sâm vẫn đang ngủ, hô hấp đều đặn.

Thẩm Quân Từ nhìn thấy vẫn chưa tới lúc đổi thuốc, bèn ngồi ở bên giường, rũ mắt nhìn Cố Ngôn Sâm.

Thẩm Quân Từ nghĩ, trong khoảng thời gian trước, khi Lâm Lạc rơi vào hôn mê, có phải Cố Ngôn Sâm cũng giống cậu, ngồi bên giường nhìn mình.

Ánh sáng mặt trời nhẹ nhàng chiếu qua một lớp rèm cửa màu trắng.

Cố Ngôn Sâm nhắm hai mắt lại, lông mi ở dưới mắt tạo thành một quầng tối, sống mũi hắn cao thẳng, môi rất mỏng, khuôn mặt vốn tuấn tú, hiện giờ mất đi huyết sắc, lông mày lại đen nhanh,có cảm giác khác xa với vẻ mạnh mẽ thường ngày.

Thẩm Quân Từ nghĩ, nếu hôm qua không phải Cố Ngôn Sâm bảo vệ cậu, có thể người bị thương nằm trên giường bây giờ chính là cậu.

Cậu ngơ ngác nhìn Cố Ngôn Sâm một hồi, chợt nhớ tới câu chuyện về con mèo mà hắn nói hôm qua.

Thẩm Quân Từ không khỏi vươn tay vun góc chăn cho Cố Ngôn Sâm, nhẹ giọng nói: “Ngốc quá, mèo là vật quen nhà, sẽ tự biết tìm về.”

Sau đó, cậu lại nghĩ về nụ hôn đêm đó.

Khuôn mặt Thẩm Quân Từ nóng lên.

Cậu nhìn khóe môi Cố Ngôn Sâm có hơi khô, phát hiện bên cạnh có máy lọc nước tự động, bèn tìm một túi tăm bông dùng một lần sạch sẽ ở bên cạnh, muốn làm ẩm môi cho hắn

Thẩm Quân Từ quay lưng lại, dùng ly giấy dùng một lần lấy nước, muốn thử nhiệt độ nước bèn cúi đầu uống một ngụm.

Lúc cậu xoay người lại, bỗng nhiên nhìn thấy ánh mắt Cố Ngôn Sâm mở ra, con ngươi đen như mực, nằm trên giường sững sờ nhìn cậu.

Trong phòng bệnh nhất thời vô cùng yên tĩnh.

Thẩm Quân Từ nghĩ đến lời mình vừa nói, phun ra một ngụm nước.

Cậu bị sặc, quay đầu che miệng ho khan, tận đến khi mặt cũng đỏ bừng lên.

Cố Ngôn Sâm im lặng nhìn cậu, vươn tay rút khăn giấy ra từ đầu giường.

Thẩm Quân Từ nhận khăn giấy, lau khóe miệng, bình tĩnh hỏi: “Tỉnh lúc nào?”

Cố Ngôn Sâm: “Vừa tỉnh.”

Thẩm Quân Từ làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, ngồi xuống hỏi: “Còn đau không?”

Cố Ngôn Sâm không trả lời cậu, mở miệng hỏi: “Vết thương trên chân em có sao không.”

Thẩm Quân Từ lắc đầu: “Vết thương không lớn, khâu hai mũi là xong.”

Ngoại trừ lúc đi bộ hơi khó chịu, thì cũng không ảnh hưởng mấy.

Cố Ngôn Sâm phát hiện khóe mắt Thẩm Quân Từ có hơi đỏ lên, hỏi cậu: “Ngủ ngon không?”

Thẩm Quân Từ không hề che giấu: “Lo cho anh.”

Lúc này Cố Ngôn Sâm mới nói: “Vết thương của tôi không đau nữa, chỉ là có cảm giác hơi rát thôi.”

Thẩm Quân Từ nói: “Vết thương do súng thấy hơi nóng rát là chuyện bình thường.” Sau đó, cậu nói thêm, “Chó đang ở với tôi, không cần lo.”

Nói xong, Thẩm Quân Từ đưa điện thoại di động của Cố Ngôn Sâm qua: “Tôi mang điện thoại di động của anh tới, đã sạc đầy pin rồi.”

Sau đêm qua, mối quan hệ giữa hai người đã tiến thêm một bước.

Cố Ngôn Sâm nhận lấy điện thoại, hắn cố ý hỏi: “Mèo thì sao?”

Thẩm Quân Từ cúi đầu, chột dạ không dám nhìn hắn: “Mèo… Tuần sau tôi mới đến nhận.”

Lúc này Cố Ngôn Sâm mới à một tiếng, nhìn cậu, cười khẽ.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Pháp y Thẩm ôm chặt áo giáp nhỏ trong suốt của mình.

Buổi chiều tôi phải ra ngoài một chuyến, không kịp viết chương mới đâu, nên không cần chờ

Chúc mừng năm mới!

Chương tiếp theo, Mộng Sư xuất hiện (không phải phụ nữ), người phụ nữ có quan hệ với thân thế của đội trưởng Cố.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio