❁ Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi | Editor: Mèo ❁
===========================
◎ “Anh nghĩ, ông ta đang muốn che giấu thứ gì đó.”◎
Sáng sớm hôm sau, khi Thẩm Quân Từ tỉnh lại, thấy đã qua chín giờ sáng, Cố Ngôn Sâm là người bị thương thì không có ở trên giường.
Hôm nay cả hai đều xin nghỉ phép.
Cục trưởng Đinh cũng bảo họ nghỉ ngơi vài ngày.
Thẩm Quân Từ dụi mắt đứng dậy, phát hiện Cố Ngôn Sâm đã dắt chó đi dạo, rồi nấu một bữa sáng thịnh soạn.
Thấy cậu dậy, Cố Ngôn Sâm nói: “Mau đi rửa mặt đi, rồi còn ăn sáng.”
Thẩm Quân Từ hỏi: “Sao anh dậy sớm thế?”
Cố Ngôn Sâm nhìn về phía thủ phạm: “Bị mất ngủ, nửa đêm tỉnh dậy thì không ngủ được nữa.”
Thẩm Quân Từ nhất thời không biết mình tới chăm sóc người bị thương, hay là được người bị thương chăm sóc.
Cậu đi đánh răng rửa mặt xong ngồi vào bàn, Cố Ngôn Sâm nghiêng người hôn lên mặt cậu một cái: “Hôn chào buổi sáng.”
Thẩm Quân Từ hỏi Cố Ngôn Sâm: “Vết thương còn đau không?”
“Chỉ đau xíu thôi, không ảnh hưởng đến công việc.” Cố Ngôn Sâm nhìn Thẩm Quân Từ nói: “Hôm nay anh có chuyện muốn nói cho em biết.”
Thẩm Quân Từ im lặng một lúc rồi nói: “Em cũng có chuyện muốn nói với anh.”
Khoảng thời gian trước, bọn họ được coi là chiến đấu riêng lẻ, nhưng sau một thời gian chiến đấu, cục diện đã thay đổi.
Bây giờ, mọi thứ đã khác một chút.
Lúc này, bọn họ dường như được đả thông, nhất định phải trao đổi tin tức, kề vai sát cánh, để có thể chuẩn bị cho mọi thứ trong tương lai.
Thẩm Quân Từ vội vàng ăn xong bữa sáng, dọn dẹp qua loa bát đũa.
Cố Ngôn Sâm thì kéo một tấm bảng trắng đặt trong phòng khách.
Bảng trắng kia có hơi nặng nề, Thẩm Quân Từ muốn hỗ trợ, Cố Ngôn Sâm lại khoát tay, ý bảo cậu cứ ngồi xuống sô pha đi.
Vô Lượng cũng nhảy lên sofa, nằm bên cạnh Thẩm Quân Từ.
Pháp y Thẩm dùng tay vuốt v e chú chó.
Tấm bảng này được Cố Ngôn Sâm mua để hỗ trợ sửa sang lại manh mối vụ án, hắn đã lau sạch hồ sơ vụ án cũ trên đó.
Sau đó Cố Ngôn Sâm mở chiếc tủ khóa trong phòng khách, lấy ra một xấp tài liệu dày.
Thẩm Quân Từ đã biết hắn định nói gì.
Cố Ngôn Sâm sửa sang lại tài liệu một chút, như thường ngày chủ trì hội nghị mở miệng nói: “Muốn thắng lợi nhất định phải hiểu rõ đối thủ của chúng ta, cũng phải hiểu rõ thế cục hiện tại. Bây giờ cục diện của Bến Viễn được hình thành như sau, phải bắt đầu từ sáu năm trước, khi đó, Cục trưởng Cục Công an thành phố Bến Viễn Lâm Hướng Lam vẫn còn tại vị.”
Thẩm Quân Từ ừ một tiếng, nghe hắn nói tiếp.
“Cục trưởng Lâm từ trước đến nay vẫn luôn tận tụy với trị an ở thành phố Bến Viễn, ông ấy từng quét sạch tổ chức tội phạm lớn nhất Bến Viễn, cũng chính là Hoàng đế Ám Dạ của thành phố Bến Viễn – Hứa Thừa Hoàng. Vào thời điểm đó, sòng bạc ở Bến Viễn bị điều tra, một vài địa điểm vui chơi giải trí đóng cửa, cảnh sát thu giữ hàng tấn m@ túy, và một lượng lớn súng ống bất hợp pháp. Nhưng sau đó, cục trưởng Lâm lại phát hiện ra một vấn đề…”
Thẩm Quân Từ nghiêm túc hỏi: “Vấn đề gì?”
Cố Ngôn Sâm xoay người, vẽ lên bảng đen: “Trong thành phố này, vốn có hai màu đen trắng, cảnh sát chúng ta, viện kiểm sát, tòa án, tập thể lấy chính nghĩa, pháp luật làm đại biểu, chính là trắng.”
Nói đến đây, hắn vẽ một vòng tròn rồi viết một từ cảnh sát.
“Còn chợ đen, sòng bạc, buôn bán m@ túy, những hành vi vi phạm pháp luật, làm loạn kỉ cương phép nước, chính là đen.”
Một vòng tròn khác xuất hiện trên bảng, Cố Ngôn Sâm ở bên cạnh viết một chữ đen, đại biểu cho thế lực ngầm trước đây của Hứa Thừa Hoàng.
“Nhưng tất cả mọi thứ không chỉ đơn giản như vậy, giữa đen và trắng, có rất nhiều khoảng trống, có một số người dựa vào tiền bạc và quyền lực, lang thang bên bờ vực của tội phạm, tìm mọi cách để thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật. Nhìn bề ngoài, bọn họ có vẻ trong sạch, nhưng thật ra sau lưng có mánh khóe giết người vượt trội, những người này, thuộc loại màu xám. Ít nhất là bề ngoài, bọn họ không thuộc về bất kỳ bên nào trong hai bên.”
Lúc đang giải thích, Cố Ngôn Sâm đặt một số dấu gạch chéo vào khoảng trống.
Thẩm Quân Từ gật đầu.
Cố Ngôn Sâm chỉ vào bảng tiếp tục nói.
“Vốn dĩ, quan hệ giữa ba thế lực Đen – Trắng – Xám là Đen – Trắng đối lập, màu xám ẩn giấu từ bên ngoài, nhưng sau khi vùng màu đen bị đánh sạch, thế lực màu xám cắn nuốt một ít sản nghiệp, nhân mạch và địa bàn do Hứa Thừa Hoàng để lại, nhanh chóng khuếch trương. Cả thành phố nhìn thì có vẻ bình an, nhưng thật ra, những thế lực màu xám kia ngày một lớn mạnh, thậm chí còn vượt trội hơn cả Trắng.”
Vừa nói, Cố Ngôn Sâm vừa lau sạch chỗ màu đen vốn có kia, quả cầu trắng tượng trưng cho chính nghĩa, biến mất vào một vùng xám.
Ánh nắng sớm mai từ ban công chiếu vào phòng, hắt ra vài tia sáng.
Vẻ mặt Cố Ngôn Sâm vô cùng nghiêm túc.
“Sau đó, màu sắc của những khu vực xám này cũng bắt đầu tối đi.”
“Cục trưởng Lâm nghiệp đã từng nói, mình đánh bại Hứa Thừa Hoàng nhưng lại không xử lý tốt hậu hoạn, dẫn đến có người ngư ông đắc lợi.”
“Lúc cục trưởng Lâm muốn quay đầu đối phó với những người ẩn nấp phía sau, nhưng những người đó lại giảo hoạt hơn Hứa Thừa Hoàng rất nhiều, muốn túm được nhược điểm của bọn họ, hoặc thăm dò rõ ràng quan hệ giữa bọn họ, cũng không phải là chuyện dễ dàng.”
“Những người đó, bởi vì có tiền, có thủ đoạn, lợi dụng th@m nhũng và đe dọa, bắt đầu ăn mòn một số người Trắng.”
Cố Ngôn Sâm nói tới đây, xoay người tựa vào bàn bên cạnh, hắn tiếp tục nói với Thẩm Quân Từ.
“Cục trưởng lâm bắt đầu điều tra, ông ấy hy vọng có thể tập hợp lực lượng cảnh sát, chính trị và pháp luật để chống lại nó.”
Bây giờ những điều hắn nói ra, chỉ là một câu đơn giản, nhưng năm đó thì lại không phải là một chuyện dễ dàng như thế.
Màu đen thì còn dễ nhận biết, chứ màu xám thì lại khó phân biệt vô cùng, hơn nữa khi tiến hành xử lý, sẽ chạm vào lợi ích của rất nhiều người.
Một cuộc đối đầu như vậy, chẳng khác nào đang tuyên chiến.
Đây là một điều rất vĩ đại, nhưng cũng vô cùng khó khăn.
Năm đó Lâm Hướng Lam ngã xuống tại nơi này.
Ngôi mộ cô độc mà ông để lại đã trở thành dấu hiệu hướng mọi người đi tìm kiếm sự thật và công lý.
Giọng Cố Ngôn Sâm trầm xuống: “Vào lúc này, đối phương cũng đã phát hiện ra ý đồ của cục trưởng Lâm, lựa chọn xuống tay trước.”
Thẩm Quân Từ nghe đến đây, mí mắt rũ xuống, cậu nói ra sự thật hai người đều đã chắc chắn: “Cục trưởng Lâm bị người ta mưu sát.”
“Vì ngăn cản điều tra, những người đó rất điên. Cục trưởng Lâm từng để lại di ngôn cho anh, bảo anh không được truy tìm nguyên nhân cái chết của ông ấy. Lúc ấy, anh cũng đã nói chuyện này với Lâm Lạc.” Cố Ngôn Sâm nói tới đây dừng một lúc rồi mới tiếp tục, “Lúc cục trưởng Lâm qua đời, chỉ có anh ở bên cạnh, ông ấy đã để lại di ngôn cho anh.”
Thẩm Quân Từ chớp mắt, ngước mắt lên nhìn hắn: “Cục trưởng Lâm đã nói gì? ”
Cậu biết những lời di ngôn này vô cùng quan trọng.
Năm đó, cậu không phải người trong giới cảnh sát, cho dù là thân thích trực hệ duy nhất của Lâm Hướng Lam, Cố Ngôn Sâm cũng không nói cho cậu biết.
Sau nhiều năm, cuối cùng cậu cũng đã được ngồi đối diện với hắn, thảo luận điều này với hắn.
Những câu di ngôn này rất quan trọng và có thể là chìa khóa để giải quyết tình hình.
Cố Ngôn Sâm hơi hạ thấp giọng: “Cục trưởng lâm nói cho anh biết sự tồn tại của Thương hội Hà Đồ. Sau đó nói với anh rằng có một số bằng chứng ở núi Lộc Minh.”
“Núi Lộc Minh?” Lông mày Thẩm Quân Từ nhíu lại. Thương hội Hà Đồ thì cậu cũng đã sớm tra ra được, nhưng núi Lộc Minh thì đây là lần đầu tiên cậu nghe nói.
Sau đó Cố Ngôn Sâm xoay người lại, lau sạch chữ trên bảng, hắn lấy ra một ít nam châm, bắt đầu dán các loại tài liệu lên trên.
“Cục trưởng Lâm trước khi chết đã nhắc tới địa danh núi Lộc Minh, đây là một ngọn núi nằm ở phía bắc Bến Viễn, sau khi cục trưởng Lâm qua đời, anh đã bắt đầu âm thầm điều tra, những năm gần đây, anh sẽ leo lên Lộc Minh một đến hai lần một tuần. Nhưng đến nay, thành thật mà nói, thu hoạch không có nhiều. Anh vẫn chưa tìm thấy những bằng chứng mà Cục trưởng Lâm nói, cái đáng được gọi là bằng chứng tội phạm.”
Cố Ngôn Sâm nói xong thì dán ảnh của núi Lộc Minh cùng với các loại tin tức, thông tin liên quan lên bảng.
Việc sắp xếp các tài liệu này không phải là một sớm một chiều có thể hoàn thành được.
Thẩm Quân Từ nhìn nội dung trên bảng, nhất thời cảm thấy trong lòng, một dòng nước ấm đang bắt đầu được khởi động.
Nhiều năm như vậy, Cố Ngôn Sâm đều cố gắng tìm ra sự thật, hắn chưa bao giờ từ bỏ.
“Về núi Lộc Minh, anh vẫn chưa tra được nhiều manh mối, chỉ có thể điều tra sau lưng Thương hội Hà Đồ. Mấy năm nay, những chuyện về Thương hội Hà Đồ, anh cũng thu thập được một ít thông tin.” Cố Ngôn Sâm bắt đầu vẽ một sơ đồ hình cây.
“Thương hội về cơ bản được chia thành bốn tầng từ trên xuống dưới, tầng thứ nhất, là hội trưởng, tầng thứ hai, là thành viên cốt cán, tầng thứ ba, là thành viên cao cấp, tầng thứ tư, thành viên ngoại vi bình thường.”
Sau đó, hắn dán những người tương ứng lên.
“Giống như một vài người chúng ta đã tiếp xúc trong mấy vụ án trước, ví dụ như Chung Chí Thuần, chính là một thành viên ngoại vi bình thường, mà Diêu Lâm, là thành viên cao cấp, về phần Hàn Thanh Dật dùng quỹ để vơ vét tiền, chính là thành viên cốt cán.”
“Trong số các thành viên cốt cán, còn có Thịnh Thiên Thành được xưng là có nửa tòa thành, cùng với một người phụ nữ tên là Hoắc Lôi.”
Trên bảng trắng, đã triển khai thành một cái sơ đồ, những người này chính là đối thủ của bọn họ, rất nhiều người trong số đó không giàu thì quý, quan hệ lại rắc rối vô cùng.
“Bên ngoài thương hội, còn tồn tại một vài tổ chức, để Thương hội sử dụng, ví dụ như công ty vệ sinh của ông chủ. Trong công ty vệ sinh, có người lập kế hoạch giống như Mộng Sư, Đinh Quân Nhiễm, Bố Cảnh Sư giống như Chó săn, và cả Thanh Đạo Phu phụ trách dọn dẹp hiện trường và dấu vết.”
Thẩm Quân Từ gật đầu, tài liệu Cố Ngôn Sâm thu thập vô cùng tường tận.
“Anh vốn không rõ núi Lộc Minh cùng thương hội có quan hệ gì, cho đến khi vụ án này xảy ra, tra ra quan hệ giữa quỹ tài chính và thương hội Hà Đồ, anh lại phát hiện ra một ít liên hệ.” Nói tới đây, Cố Ngôn Sâm đưa một phần tài liệu cho Thẩm Quân Từ.
Thẩm Quân Từ nhìn tài liệu trước mắt, cậu cũng phát hiện ra một ít manh mối: “Chân Gia Húc, người sáng lập Quỹ Bến Ái, đã từng quyên góp mấy trăm triệu nhân dân tệ trong việc trồng cây xanh ở núi Lộc Minh, còn mua một lượng lớn cây giống, tiến hành trồng trọt… Như vậy, Chân Gia Húc có thể là hội trưởng của thương hội Hà Đồ hay không?”
“Rất có thể.” Cố Ngôn Sâm gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, “Anh nghĩ, ông ta đang muốn che giấu thứ gì đó.”
Với số tiền lớn như vậy, những cánh rừng xanh rộng lớn đã được trồng với danh nghĩa phủ xanh, chống xói mòn đất, đó là điều tốt cho người dân Bến Viễn.
Nhưng ẩn sau đó liệu có phải có nguyên nhân khác mà bọn họ không biết hay không?
Cái mà họ không biết.