❁ Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi | Editor: Mèo ❁
===========================
◎ “Đã tìm được nguyên nhân tử vong.”◎
Sáng sớm, bên cạnh cây tình nhân.
Thẩm Quân Từ lại ngồi xổm xuống xem xét kỹ lưỡng: “Răng đã bị nhổ hết, cách xử lý vô cùng sạch sẽ và chuyên nghiệp, chuyện này sẽ có chút khó đấy. Nói chung, chỉ cần là những người có kiến thức pháp y nhất định, đều biết răng có tầm quan trọng như thế nào đối với một xác chết.”
Trong pháp y, cũng có chuyên ngành nha khoa pháp y. Chuyên ngành này học về việc thông qua răng của người chết, để xác định danh tính, đánh giá chủng tộc, giới tính, tuổi tác, thói quen ăn uống của nạn nhân.
Và hiện tại, cái đầu của thi thể này đã bị nhổ sạch hết răng.
Thích Nhất An nhíu mày hỏi: “Hay là nói, người xử lí xác là người có kiến thức pháp y? Thầy ơi, vậy còn vết thương trên mặt thì xác định như thế nào ạ?”Thẩm Quân Từ nói: “Nước cường toan(1), có lẽ chỉ sử dụng một lượng nhỏ, nếu sử dụng lượng lớn, e là xương cũng chẳng còn một mẩu.”
(1): Nước cường toan (còn gọi là Cường toan thủy hay Vương thủy) (Hán Việt: 強酸水,強水; tên tiếng Latinh là aqua regia, tức “nước hoàng gia”) là chất ăn mòn mạnh, ở dạng lỏng, màu vàng, dễ bay hơi. Nó được tạo thành bằng cách trộn lẫn dung dịch axit nitric đậm đặc và dung dịch axít clohiđric đậm đặc, tối ưu là ở tỉ lệ mol 1:3. Nó là một trong số ít thuốc thử có khả năng hòa tan vàng và bạch kim. Nó có tên gọi “aqua regia” vì đặc tính có thể hòa tan được những kim loại “hoàng tộc” hoặc “quý tộc”, mặc dù tantali, iridi, và một vài kim loại cực kỳ thụ động khác không bị hòa tan trong nước cường toan. Nó được sử dụng trong việc khắc bằng axít và trong những thủ tục phân tích. Do có sự hình thành các chất dễ bay hơi là nitrozyl chloride (NOCl) và khí clo, nước cường toan sẽ nhanh chóng mất tác dụng cho nên nó chỉ được pha trộn khi cần sử dụng. (Nguồn: Wikipedia)
So với những vụ án thông thường, thi thể này được xử lý quá chuyên nghiệp.
Dường như người đứng sau đã sớm nghĩ đến việc nếu một ngày cảnh sát có phát hiện ra thi thể, có thể tiến hành điều tra như thế nào.
Nghe Thẩm Quân Từ nói, Cố Ngôn Sâm càng chắc chắn, đây có thể là dấu tích của Thanh Đạo Phu.
Nếu không có thi thể hoàn chỉnh, không có vết thương chí mạng, rất khó xác định cách thức tử vong và hung khí.
Chuỗi bằng chứng không đầy đủ, điều này có thể gây bất lợi lớn cho các cuộc điều tra và xét xử pháp lý sau này.
Thẩm Quân Từ nói tiếp: “Chúng tôi sẽ tiếp tục khám nghiệm tử thi để xem có thể xác định được nguyên nhân tử vong với danh tính nạn nhân hay không.”
Bạch Mộng ở một bên hỏi: “Đã thành ra vầy rồi, liệu còn tìm ra được manh mối gì chứ?”
Thẩm Quân Từ nói: “Thi thể này đã bị xử lý quá mức cần thiết, đây chính là sơ hở lớn nhất.”
Thích Nhất An nói: “Em hiểu chút nè, ông trời có mắt, mỗi một bước xử lý thi thể, chúng ta đều có thể thấy được nhiều dấu vết hơn một chút.”
Thẩm Quân Từ gật đầu.
Chụp ảnh khám nghiệm hiện trường xong, Thích Nhất An lấy túi xác bỏ thi thể máu vào trong đó.
Cố Ngôn Sâm giúp bọn họ vận chuyển thi thể lên xe, xoay người nói với những người khác: “Lục soát hiện trường ném xác theo đường xoắn ốc để xem có tìm được thêm manh mối và dấu vết nào khác không.”
❁❁❁
Thẩm Quân Từ trở về cục thành phố, vận chuyển thi thể đến tòa pháp y.
Cậu đã thay đồng phục pháp y, đeo khẩu trang và găng tay, phun khử trùng rồi đi vào phòng giải phẫu.
Quạt thông gió khổng lồ dưới bàn giải phẫu kêu ù ù, ngoài tiếng đó ra thì phòng giải phẫu vô cùng yên tĩnh.
Thích Nhất An sau khi chụp ảnh thì đặt sang một bên, bắt đầu quan sát và đo lường cẩn thận.
Kích thước, chiều dài tóc, đặc điểm nhận dạng …
Mặc dù khuôn mặt đã bị hư hỏng nặng, nhưng cổ của thi thể vẫn còn nguyên vẹn, vết rạch dưới ngực rất bén.
Thẩm Quân Từ chỉ vào vài chỗ dấu vết bị phá hủy trên cổ thi thể nói: “Cậu nhìn mấy vết thương này xem có đặc điểm gì?”
Trên thi thể có một ít vết cháy, thoạt nhìn không có quy luật gì, nhưng khi nhìn kĩ sẽ thấy có vấn đề.
Vài vết sâu hơn là các chấm tròn, ở phần cổ bên trái và bên phải, mỗi bên có bốn hoặc năm vết, giống như được tạo thành từ việc sử dụng que thử thuốc hóa học. Ngoài ra còn có một số dấu vết, là những đường thẳng được vẽ theo một hướng.
Người xử lý thi thể rất cẩn thận, không bỏ qua bất kỳ vết thương hay dấu vết nào, nhưng phương thức xử lý này lại giống như đang chỉ đường cho bọn họ.
Thích Nhất An nhìn một chút: “Vị trí này… Có thể là do có chảy máu dưới da, làm chuyện này để che giấu vết siết ạ?!”
Cậu ta khoa tay múa chân, mở bàn tay, bóp lấy phần gáy thi thể, điểm đặt ngón tay đều rơi xuống những vị trí này.
Nguyên tắc này giống như có một người để lại dấu chân trên một vùng tuyết rộng lớn, nhưng có người muốn phá hủy những dấu chân này, nên đã in hình dạng khác trên đó, nhưng lại vô tình tiết lộ nơi này từng có người đi qua.
Thẩm Quân Từ gật đầu: “Có 4-5 vết ở mỗi bên cổ của nạn nhân, đây là dấu vết của việc dùng hai tay bóp cổ, tuy bề mặt đã bị phá hủy, nhưng cấu trúc sâu thì sẽ không bị phá hủy hoàn toàn. Hơn nữa kết mạc mắt và niêm mạc miệng có điểm xuất huyết, răng cắn vào lưỡi, rất có thể nạn nhân bị bóp cổ cho đến chết.”
“Hơn nữa từ vị trí vết bóp để lại, và mức độ nghiêm trọng của vết thương, có thể suy ra được độ dài gang bàn tay, chiều dài ngón tay, và sức lực của hung thủ. Phán đoán ban đầu cho thấy, khả năng cao hung thủ là nam giới.”
Sau đó, cậu cạy miệng thi thể, quan sát phần lưỡi: “Góc trên bên phải của sụn tuyến giáp bị gãy, gãy phần sừng lớn của xương móng(2). Niêm mạc lưỡi cũng bị chảy máu.”
(2): Xương móng (tiếng Latin os hyoideum) là một khúc xương hình móng ngựa nằm trên đường giữa mặt trước cổ ở giữa cằm và sụn giáp. Ở tư thế nghỉ, xương móng nhằm tại mức nền, xương hàm dưới ở phía trước và đốt sống cổ thứ ba ở phía sau.(Nguồn: Wikipedia)
Thích Nhất An ghi chép lại, Thẩm Quân Từ nói tiếp: “Mức độ thối rữa của thi thể không khớp với thời gian tử vong, tôi đoán, cái xác này có khả năng đã bị chôn trước đó.”
Thích Nhất An nói: “Nhưng trên thi thể không dính bùn đất.”
Thẩm Quân Từ giải thích: “Để trong túi rồi mới chôn, sau đó bị người ta đào ra.”
Túi nhựa kín có thể đặt thi thể trong môi trường không có oxy, nên mức độ phân hủy sẽ chậm hơn nhiều so với tiếp xúc với không khí.
Bước tiếp theo, Thẩm Quân Từ bắt đầu cạo sạch tóc trên đầu, dao cạo phát ra tiếng vang rất nhỏ, rất nhanh, tóc nữ thi bị loại bỏ hoàn toàn.
Cậu hạ dao phần sau tai nạn nhân, khéo léo cắt một nhát.
Sau khi da đầu được mở, hộp sọ của người phụ nữ cũng lộ ra.
Thẩm Quân Từ nhận lấy cưa điện để cưa hộp sọ mà Thích Nhất An đưa tới, cẩn thận cắt hộp sọ ra.
“Mô não không có tổn thương rõ ràng, xuất hiện phù nề và tụ máu ở màng não và nhu mô não(3), xuất huyết nhỏ ở phần xương thái dương.”
(3): Nhu mô não gồm chất trắng và chất xám, trong đó thành phần của chất trắng là các sợi thần kinh và sợi trục, còn thành phần của chất xám chủ yếu là các nơron, tập trung ở vỏ não và một số nhân sâu.
Đây cũng là những đặc điểm của tình trạng chết vì ngạt thở.
Thẩm Quân Từ lại trích xuất thủy dịch(4) trong đôi mắt còn nguyên vẹn, rút một lượng máu nhỏ, để Thích Nhất An tiến hành thêm các xét nghiệm trong phòng thí nghiệm.
(4): Thủy dịch là một chất lỏng luôn dịch chuyển trong khi dịch kính là một khối chất keo được giữ bằng hệ mạng lưới sợi nhỏ mịn, chủ yếu là các phân tử proteoglycan dài.
Sau khi xử lý xong xuôi, pháp y Thẩm cho quét xương đầu, nhập vào máy tính để tái tạo khuôn mặt.
Giải phẫu đầu mất khoảng nửa giờ và quét xương để tái tạo mặt mất khoảng một giờ.
Đợi đến khi bọn họ bận rộn xong, Cố Ngôn Sâm cũng xử lý xong hiện trường, trở về cục thành phố.
Sau khi đội trưởng Cố lưu trữ vật chứng, giao cho phòng thí nghiệm, việc làm đầu tiên chính là đi tới phòng giải phẫu pháp y bên cạnh, xem xét tình huống.
Thẩm Quân Từ hỏi: “Hiện trường có manh mối mới gì không?”
Cố Ngôn Sâm nói: “Tổ vật chứng phát hiện thêm được ít vết máu, nhưng đã bị nước mưa làm ô nhiễm, vừa mới đưa đến phòng thí nghiệm. Anh cũng không biết liệu có kiểm tra ra được gì hay không.”
Thẩm Quân Từ vẫn hơi lo lắng cho hắn: “Anh vừa về đã bận rộn vụ án như vậy, thân thể vẫn ổn chứ?”
“Tất nhiên rồi, lúc nào về sẽ để em kiểm tra.” Cố Ngôn Sâm thấy khám nghiệm tử thi đã hoàn tất, hắn mở miệng hỏi: “Đã tìm ra nguyên nhân tử vong chưa?”
Thẩm Quân Từ ngẩng đầu, tháo khẩu trang xuống, nhìn hắn dưới ánh đèn mổ: “Bóp cổ.”
Nhìn nửa thi thể, trong đầu Thích Nhất An hiện lên hình ảnh, cô gái trẻ bị người ta dùng hai tay bóp cổ, trợn mắt không tin, không ngừng giãy dụa, trong cổ họng phát ra âm thanh ư ử. Đối phương vẫn tiếp tục dùng sức cho đến khi cô tắt thở.
Cậu ta nghĩ đến cảnh tượng tàn nhẫn này, không khỏi run rẩy.
Cố Ngôn Sâm lại hỏi: “Có thể suy ra được thời gian tử vong không?”
“Hơn hai ngày. Có lẽ đã chết vào khoảng nửa đêm hôm trước. Sau đó, thi thể được xử lý, chôn trong túi, đêm qua được đào lên. Ngoài ra, em đã quét đầu, sẽ sớm khôi phục được diện mạo nạn nhân thôi.”
Kỹ thuật này Thẩm Quân Từ đã sử dụng trong vụ án của Từ Nhã Bồi trước đó.
Bây giờ, máy tính đang tiến hành tính toán, từng lớp từng lớp, thêm máu thịt vào xương cốt, sau đó đắp thêm một lớp da.
Hình dạng của xương mày, hốc mắt, sống mũi, môi, hàm…
Hình ảnh cô gái trên máy tính dần dần hình thành, Thẩm Quân Từ vừa quan sát thi thể đẫm máu đặt ở một bên, vừa điều chỉnh, đến cuối cùng, chân dung của người phụ nữ cũng được hoàn thành.
Bận rộn xong xuôi, Thích Nhất An đem thi thể đi cất.
Sau đó bọn họ cùng nhau đến tòa điều tra hình sự họp.
Tìm kiếm tại hiện trường không tìm thấy nhiều thông tin, tất cả mọi người đều đặt hy vọng vào kết quả khám nghiệm tử thi.
Mà Thẩm Quân Từ cũng không làm mọi người thất vọng.
Cậu phóng to hình ảnh khuôn mặt sau khi khôi phục rồi dán nó lên bảng trắng.
Mọi người nhìn vào bức ảnh, có thể thấy nạn nhân là một cô gái trẻ trông rất thanh tú.
Thẩm Quân Từ nói thông tin thu được: “Tuổi của nạn nhân dự đoán khoảng 20 tuổi, giới tính nữ, nếu dựa theo hộp sọ và xương cổ, thì nạn nhân cao khoảng 1m65, dáng người gầy gò, cân nặng khoảng 47.5kg, thời gian tử vong là ngày hôm kia, cổ thi thể có vết thương. Tổng hợp từ việc khám nghiệm xương lưỡi và ứ máu ở xương thái dương, nguyên nhân tử vong là do bóp cổ.”
“Răng của thi thể bị nhổ hoàn toàn, mặt bị nước cường toan làm tổn thương, tất cả dấu vết cũng bị nước cường toan phá hủy, phân chia thi thể chính là dùng phương pháp cưa xương.”
“Thi thể từng bị chôn lấp, sau đó thì bị đào ra rồi mới ném xác.”
“Có thể dựa trên thông tin từ thi thể đưa ra một số kết luận tham khảo như sau, nạn nhân bị cận thị nhẹ, tóc được chăm sóc khá tốt, từ phần da còn sót lại trên trán và da cổ, thì nạn nhân có làn da trắng, không bị bắt nắng quá nhiều. Không có nhiều cơ bắp nên có lẽ không tập thể dục thường xuyên. Dấu vân tay mặc dù đã bị phá hủy, nhưng bàn tay mảnh mai, móng tay còn nguyên vẹn, trong kẽ móng có vết màu nước, ở chỗ cầm bút có vết chai.”
Sau đó, cậu nói thêm: “Từ những điều trên, tôi đề nghị nên điều tra từ những sinh viên đại học trọ bên ngoài trường, đặc biệt là các sinh viên liên quan đến nghệ thuật.”
Cố Ngôn Sâm bắt đầu phân nhiệm vụ, hắn nói với Bạch Mộng: “Gửi ảnh phục chế đến các chi cục, xem xem có ai báo mất tích không.”
“Lục Anh, cậu dẫn theo Dư Thâm lấy dữ liệu giám sát ở Skynet, so sánh dấu vết bánh xe ở hiện trường với camera giám sát ở ngoại tối hôm qua, xem có thể tìm được xe nào vứt xác hay không.”
❁❁❁
Cục thành phố Bến Viễn, buổi chiều, sau khi nghỉ ngơi, cả đội đặc nhiệm đều bắt đầu bận rộn, vì để tăng nhanh hiệu suất, bọn họ còn điều thêm vài người cảnh sát viên từ đội 3 tới.
Lục Anh bắt đầu so sánh những chiếc xe đi qua gần đó vào tối hôm qua, độ khoanh vùng rất lớn, chỉ dựa vào dấu bánh xe của lốp xe, chỉ có thể xác định là một chiếc xe Nissan, sàng lọc sơ bộ đã sàng ra hơn trăm chiếc, thông tin còn có thể không chính xác.
Dư Thâm đang tiến hành kiểm tra đường cao tốc, cậu ta phát hiện ra tối hôm qua tuy trời mưa to, nhưng lưu lượng xe cộ ở các ngã tư lớn trong thành phố lại không ít.
Dư Thâm báo cáo phát hiện này cho Cố Ngôn Sâm.
Cố Ngôn Sâm nói: “Cậu thống kê lại, sau đó quan sát những chiếc xe này ở trong thành phố, xem xem chủ yếu là lái xe từ đâu ra.”
Đêm mưa ngày hôm qua, đột nhiên xuất hiện nhiều xe như vậy là không bình thường, có lẽ những người đó nhận được tin tức, nên mới đi tìm kiếm xác chết bị mất.
Lập bản đồ đường đi ô tô là một công trình không nhỏ, nhưng Cố Ngôn Sâm cảm thấy việc đuổi theo manh mối này rất đáng để thử.
Bạch Mộng ở đó liên lạc với các chi cục, một lát sau, cô mở miệng nói: “Đội trưởng Cố! Tìm được rồi, ảnh chụp pháp y Thẩm đưa cho quả thực tuyệt vời!”
Cố Ngôn Sâm tiến lại gần xem.
Bạch Mộng đã tìm ra được hồ sơ mất tích tương ứng.
Hồ sơ báo án là ngày hôm qua, cô gái mất tích tên là Hạ Thiên Ân.
Bạch Mộng mở tư liệu ra, bên trong có ảnh chứng minh thư và mấy tấm ảnh do người nhà cung cấp, sau đó cô lại nhìn ảnh phục chế: “Rất giống với ảnh pháp y Thẩm đưa, tuổi tác, chiều cao, hình dáng thân thể cũng rất khớp.”
Cô gái trong ảnh vô cùng trẻ trung xinh đẹp, ngoại hình lại ưa nhìn.
Hạ Thiên Ân năm nay 20 tuổi, là sinh viên đại học Bến Viễn, chuyên ngành quảng cáo, bởi vì ghét ở ký túc xá sau đại học ồn ào, nên đã nộp đơn với giáo viên, từ thuê nhà sống bên ngoài trường.
Hôm kia là ngày nộp luận văn, chỉ có mình cô là không nộp, bạn cùng lớp gửi tin nhắn, cô gái cũng không trả lời, gọi điện thoại qua thì tắt máy, loại chuyện này chưa từng xảy ra.
Cô sống ở bên ngoài trường, vài người bạn không liên lạc được với cô, nên đến mở cửa phòng mới phát hiện ra cô không có ở nhà, cha mẹ biết tin cũng nóng lòng, vội vàng chạy đến.
Vì vậy, bạn cùng lớp và giáo viên đã đến chi cục gần đó để báo mất tích.
Đáng tiếc, xét nghiệm DNA và nhóm máu vẫn chưa có, nên không thể được xác nhận có đúng hay không.
Cố Ngôn Sâm nói: “Mau liên lạc với người nhà, gọi bạn thân của cô ấy tới tìm hiểu tình hình một chút.”
Cuối cùng cũng tìm được người nghi ngờ là nạn nhân, Bạch Mộng và Lục Anh bận rộn, liên lạc với chi cục tiến hành xác minh, đến ba giờ chiều, rốt cục có thể xác nhận nạn nhân chính là người tên Hạ Thiên Ân này.
Nhưng bây giờ, vấn đề mới lại xuất hiện, một nữ sinh bình thường, quan hệ xã hội đơn giản, vì sao sau khi bị người ta phân xác lại đặt một bộ phận thi thể ở dưới gốc cây tình nhân?
Sau khi nhận được thông báo, giáo viên chủ nhiệm của Hạ Thiên Ân và bạn thân của cô đến cục thành phố.
Cố Ngôn Sâm tự mình tiếp đón bọn họ, Thẩm Quân Từ xong chuyện bên pháp y cũng tới nghe.
Cố Ngôn Sâm trò chuyện với giáo viên vài câu, xác nhận cô biết không nhiều thông tin, bạn học của Hạ Thiên Ân vẫn luôn cúi đầu, một vẻ muốn nói lại thôi.
Cố Ngôn Sâm bảo cô bạn thân vào trong phòng họp.
Bạch Mộng và Thẩm Quân Từ cũng tiến vào phòng.
Cô gái lấy chứng minh thư từ trong túi ra nói: “Tôi tên là Đặng An Lộ, là bạn cùng lớp của Hạ Thiên Ân, cũng là bạn cùng phòng trước đây của cô ấy…”
Đặng An Lộ để tóc dài qua vai, dáng người nhỏ nhắn, xinh xắn, trên người vẫn còn khí chất của học sinh, thoạt nhìn vừa trong sáng lại đáng yêu. Lúc này sắc mặt cô trắng bệch, nước mắt ngập lưng tròng: “Hạ Thiên Ân thật sự xảy ra chuyện ạ?”
Cố Ngôn Sâm nhìn Đặng An Lộ, thấy trên tay cô bé nổi một lớp da gà.
Trực giác của hắn mách bảo, chắc chắn Đặng An Lộ biết chuyện gì đó, mở miệng hỏi cô: “Em biết chuyện gì sao?”
Đặng An Lộ vẫn đang bàng hoàng, đôi mắt đọng một tầng hơi nước, thoạt nhìn có thể bật khóc bất cứ khi nào: “Em và cậu ấy ở chung với nhau chưa đầy ba tháng, nhưng em cảm thấy có chuyện chẳng lành. Nên sau đó đã chuyển đi, không ngờ … không ngờ tới…”
Thẩm Quân Từ nghe thấy cô bé nói vậy, khẽ nhíu mày.
Cố Ngôn Sâm bảo Bạch Mộng rót nước cho Đặng An Lộ, cô bé uống hai ngụm, tâm tình mới ổn định lại: “Chỗ bọn em ở có thể có vấn đề, xung quanh chỗ đó luôn xuất hiện đủ loại chuyện đáng sợ, còn có những người rất kì quái.”
“Hôm nay em biết mình tới đây nên có mang theo đồ tới.” Cô gái nói xong lục lọi cặp sách, sau đó lấy ra một tờ giấy được gấp lại, “Tờ giấy này là lúc trước khi dọn đi, em thấy nó ở dưới khe cửa.”
Cố Ngôn Sâm sợ làm hỏng vật chứng, đeo găng tay rồi mới mở tờ giấy ra, bên trong có mấy chữ được viết bằng tay trái: “Rời khỏi đây!”