❁ Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi | Editor: Mèo ❁
===========================
◎ Y đã chịu đựng đủ cuộc sống nửa người nửa quỷ này rồi.◎
Buổi chiều, sau buổi nói chuyện.
Cảnh sát đã thu được rất nhiều thông tin quan trọng.
Bạch Mộng nhanh chóng tìm kiếm, thông tin cá nhân của Nghiêm Trì đã được gửi đến.
25 tuổi, sinh ra ở một thành phố nhỏ, tốt nghiệp khoa máy tính của một trường đại học, dáng người cao ráo, đẹp trai, nhìn không khác minh tinh là bao.
Đây rõ ràng chính là “mồi” để dụ dỗ những “con cá” kia.
Lúc đầu nhìn thấy hiện trường quỷ dị kia, Cố Ngôn Sâm đã cảm thấy tâm lý người ném xác rất khó giải thích.
Nhưng nếu người giết người, người xử lý hiện trường, và người tiến hành ném xác là ba người hoàn toàn khác nhau, hiện trường như vậy lại rất dễ giải thích và lý giải.
Nghiêm Trì với tư cách là người ném xác, hy vọng có người sẽ phát hiện ra thi thể của Hạ Thiên Ân.
Chỉ cần tìm được Nghiêm Trì, sẽ tìm được mấu chốt để phá án.
Cố Ngôn Sâm sắp xếp công việc: “Bạch Mộng, cô liên hệ với đội cảnh sát hình sự và cảnh sát mạng, nhanh chóng tìm vị trí của Nghiêm Trì.”
Bạch Mộng nói, “Tín hiệu bị đứt quãng liên tục, bọn tôi vẫn đang cố gắng định vị.”
Cố Ngôn Sâm nhíu mày, hắn nhớ tới cái gì, mở miệng hỏi: “Gần đây Dư Thâm vẫn theo dõi mấy chiếc xe đứng tên của Biệt thự Mười Ba với mấy công ty anh em đúng không, động thái của đối phương thế nào rồi?”
Bạch Mộng nói, “Để tôi hỏi…”
Sau đó, cô mở miệng: “Dư Thâm nói, những người đó tụ tập ở phía tây thành phố.”
Thợ săn sẽ đi theo dấu vết của con mồi.
Cố Ngôn Sâm nhanh chóng phán đoán: “Nghiêm Trì hẳn cũng ở phía tây thành phố, cô bảo Lục Anh, Dư Thâm tập kết đội điều tra hình sự, sẵn sàng xuất phát bất cứ lúc nào.”
Nói chuyện điện thoại xong với Bạch Mộng, Cố Ngôn Sâm quay sang nói với Lịch Trọng Nam và Thẩm Quân Từ: “Tôi sẽ quay về tập trung đội ngũ, còn nữa, nếu chúng ta có thể phát hiện ra mối liên hệ giữa Tạ Vũ Na và Nghiêm Trì, đối phương cũng có thể phát hiện ra chuyện này, hơn nữa đã xuất hiện chuyện có người muốn mang Tạ Vũ Na đi, tôi cho rằng nơi này có thể đã không còn an toàn.”
Mặc dù cuộc trò chuyện hôm nay sẽ không được ghi lại trong hồ sơ, nhưng Tạ Vũ Na vẫn là nhân chứng quan trọng đối với họ.
Tạ Vũ Na ngơ ngác ngẩng đầu: “Vậy phải làm sao bây giờ? Chuyển nhà nữa ư?”
Thẩm Quân Từ nói: “Hay là sắp xếp cho cô ấy ở chỗ chúng ta nhé?”
Cậu và Cố Ngôn Sâm ở chung một chỗ, căn đối diện hiện đang bỏ trống.
Cố Ngôn Sâm gật đầu: “Cũng được, trước mắt nơi đó khá an toàn.”
Lịch Trọng Nam nói: “Vậy để tôi và Thẩm Quân Từ dẫn Tạ Vũ Na qua đó, chúng ta sẽ gặp mặt sau.”
Hai bên chia nhau làm việc, Cố Ngôn Sâm lên xe, một đường đi về phía cục thành phố.
Sau khi hắn đến, Bạch Mộng nói cho hắn biết một tin tức tốt: “Chúng tôi đã định vị được vị trí cụ thể của Nghiêm Trì, là ở một nhà kho ở phía tây thành phố, sau đó chúng tôi đã tiến hành kiểm tra tư liệu, cậu ta có một người đồng hương làm việc ở đây.”
Cố Ngôn Sâm nói: “Hẳn là ở đây, chúng ta chuẩn bị xuất phát.”
❁❁❁
Lúc này Nghiêm Trì đang trốn trong một tòa nhà ở phía tây Bến Thành.
Y vốn muốn rời khỏi Bến Thành, trốn về quê. Nhưng còn chưa ra khỏi thành phố, đã nhìn thấy ở gần trạm thu phí có xe của công quán, y bèn vội vàng quay đầu chạy về.
Sau đó y phát hiện, mình vẫn quá bốc đồng, chưa chuẩn bị kỹ càng, thẻ của y đã bị đóng băng, nên không thể đi rút tiền mặt được.
Hành vi lần này của y đã hoàn toàn chọc giận công quán.
Chỉ cần có một con đường ra khỏi thành phố mà y có thể nghĩ ra, công quán sẽ cử người đi tìm kiếm.
Những đồng nghiệp cũ, bây giờ quay lưng lại, tìm kiếm y ở khắp mọi nơi.
Tình hình còn nghiêm trọng hơn y tưởng tượng.
Nhưng Nghiêm Trì không hề hối hận vì đã làm những chuyện đó.
Y cứ trốn trước đã.
Đây là nơi làm việc của một người đồng hương của y, Tân Dục Ninh.
Tân Dục Ninh là một nhân viên bảo vệ kho, y đã mời Tân Dục Ninh ăn cơm vài lần. Mối quan hệ giữa hai người khá tốt. Hiện giờ xảy ra chuyện, y bèn đến nương tựa Tân Dục Ninh.
Tân Dục Ninh không hỏi nhiều đã bảo y cứ ở lại nơi này.
Đây là một nhà xưởng cũ đã bị bỏ hoang, bình thường sẽ không có nhiều người đến.
Tòa nhà này tổng cộng có bốn tầng, được cải tạo thành nhà kho, để chứa hàng hóa theo từng chủng loại.
Buổi chiều, Tân Dục Ninh nói giúp y ra ngoài xem tình hình.
Thế nhưng Tân Dục Ninh sau khi đi ra ngoài, lại không còn trở về nữa.
Trời bắt đầu tối dần.
Nghiêm Trì co ro trong nhà kho, cảm thấy hơi bất an.
Y chớp mắt, nhìn về phía bóng tối vô định, nghĩ về cuộc đời mình.
Y mới 25 tuổi.
Khi còn học đại học, y học chuyên ngành máy tính, học tất cả các loại ngôn ngữ lập trình, C ++, đại số tuyến tính, toán học rời rạc, sau khi tốt nghiệp, y trở thành một lập trình viên, mỗi ngày đều làm việc theo chế độ 996, cuộc sống rất khó khăn.
Đúng lúc này, mẹ y đột nhiên bị bệnh phải nhập viện, phải cắt bỏ 4/5 dạ dày. Nghe tiếng thở dài của bố mình trong điện thoại, y không nói hai lời, chuyển hết toàn bộ số tiền tiết kiệm của mình.
Sau ca mổ tốn rất nhiều chi phí điều trị, bố y nằm liệt giường không thể làm việc được, gánh nặng cuộc sống đè lên vai y.
Mỗi lần bố mở miệng, y đều không nỡ từ chối, y không ngừng gửi tiền về nhà, số tiền chi tiêu và số tiền nợ thẻ tín dụng ngày càng nhiều, y càng ngày càng lo lắng.
Khi đó, có một đàn anh y quen biết ở trường đại học đến tìm, cuộc sống của đàn anh kia vô cùng tốt, mỗi ngày đều mặc quần áo đẹp đẽ, còn nói anh ta biết cách kiếm được tiền nhanh chóng.
Y động tâm tư, nhờ người đàn anh đó giới thiệu công việc cho y, hoặc có thể cho y vay chút tiền được không.
Nhưng Nghiêm Trì trăm triệu lần không ngờ tới, số tiền y vay của anh ta lại là vay với lãi suất cao.
Chẳng bao lâu, lãi mẹ đẻ lãi con. Sau nửa năm, thay vì trả hết nợ ban đầu, ngược lại y còn nợ hơn mười vạn, những người đó đánh đập, chụp ảnh đe dọa, tuyên bố nếu không trả tiền sẽ cắt ngón tay y.
Sau đó, có một người đàn ông xuất hiện, hỏi y, “Cậu có muốn làm việc cho chúng tôi không? Tiền lương của cậu có thể sử dụng cho việc trả nợ, chúng tôi cũng sẽ cung cấp tiền cho cậu, để cậu chữa bệnh cho mẹ, đồng thời còn cung cấp cả chỗ ở và xe để đi lại.”
Y vội vàng đồng ý.
Người đó chính là quản lý sau này của y, tên là Lý Nhất Dương, người đã đưa y đến Biệt thự Mười Ba.
Lúc đó, y không bao giờ tưởng tượng được rằng đây chính là điểm khởi đầu cho việc mình rơi vào cạm bẫy.
Những người đàn ông giàu có đó thực sự rất nhàn rỗi, công việc của y là theo đuổi mấy cô gái cho họ.
Có người cắt tóc, cạo râu, chải chuốt cho y, thay trang phục cho y, dạy y cách hành xử, một tuần sau, y không tài nào nhận ra bản thân ở trong gương.
Y vốn có nền tảng khá tốt, sau khi được cải tạo, càng trở nên anh tuấn.
Sau đó có người dạy cho y cách nói chuyện với các cô gái, tạo cho y một gia thế tốt, biên soạn một phần sự nghiệp, y luyện đến mức chỉ cần mở miệng là lời ngon tiếng ngọt.
Sau đó, y lái một chiếc xe hơi đời mới, thỉnh thoảng đến phòng tập thể dục để rèn luyện sức khỏe, đến các quán bar và nhà hàng khác nhau để giải trí.
Chẳng mấy chốc, y được các cô gái săn đón vì ngoại hình trẻ trung, đẹp trai. Dần dần, y càng ngày càng quen với cuộc sống như vậy, vừa vung tay là có thể quẹt các loại thẻ, trong túi có đủ các loại danh thiếp chức vị.
Sau khi đã gần như thành thục, y bèn theo đuổi một vài cô gái do ông chủ chỉ định.
Một tách cà phê, vài câu chuyện cười, một cuộc gặp gỡ tình cờ.
Y dần nhận ra, dưới lớp vỏ hoàn hảo, những cô gái đó không hề rụt rè như y tưởng.
Mỗi lần yêu đương của y đều nằm trong kế hoạch của công ty.
Họ cho y mục tiêu, nói với y phải làm thế nào để tiến bộ, và sẽ cung cấp cho y những món quà nhỏ để khiến cho các cô gái thấy hạnh phúc.
Cuộc sống vốn chật vật rốt cục cũng có chuyển biến, thân thể mẹ y cũng tốt hơn rất nhiều, cuộc sống dường như lại đi vào quỹ đạo.
“Mình không làm hại ai cả, tất cả chỉ là một trò chơi mà thôi. Mình cũng chỉ vì gia đình thôi, đợi đến khi kiếm đủ tiền, trả hết nợ, mình sẽ về quê.”
Y thậm chí còn nảy ra một ý tưởng tốt như thế.
Ngay khi y rất hài lòng với cuộc sống này, những người đó bắt đầu yêu cầu y thay đổi bạn gái.
Y kéo bạn gái cũ vào danh sách đen, theo đuổi những đối tượng mới. Y không biết, cũng không nghĩ tới, ông chủ dựa vào cái gì để kiếm được tiền.
Cho đến một lần, một đồng nghiệp nói với y sự thật.
Đồng nghiệp chỉ vào chiếc camera cách đó không xa, viết một dòng trên phần ghi chú của điện thoại di động: “Chúng ta và các cô gái kia đang bị theo dõi. Chúng ta đều là những diễn viên được ông chủ mời đến.”
Y thấy lạnh cả người, hóa ra sẽ có người thích tiêu tiền để rình mò cuộc sống của người khác đến vậy.
Càng đáng sợ hơn cả, tất cả những gì y và những cô bạn gái từng làm, ngay cả lúc ở trên giường, đều bị hàng ngàn người theo dõi.
Ngày hôm sau, y nhìn thấy một cô gái mà y từng hẹn hò ở trong câu lạc bộ.
Cô gái rõ ràng vừa mới bị đánh, trên váy vẫn còn dính vết máu, cô chật vật chạy ra khỏi một căn phòng, vừa đi được vài bước đã ngã xuống đất, giống như một con búp bê bị chơi hỏng.
Cô gái ngẩng đầu lên, nhìn thấy y, nhận ra y là bạn trai cũ của cô, người đã biến mất một cách bí ẩn.
Cô sực tỉnh, đôi mắt dán chặt vào y, nghiến răng nghiến lợi. Sau đó, cô bắt đầu lớn tiếng nguyền rủa y bằng tất cả các ngôn ngữ độc ác mà cô biết.
Nghiêm Trì ngây ngẩn cả người, cả người cứng đờ đứng ở hành lang, cho đến khi quản lý thúc giục y: “Còn không kéo cô ta vào!”
Lúc này y mới tỉnh lại, đồng nghiệp chạy tới kéo cô gái vào phòng.
Lúc này y mới nhận ra mình đang làm chuyện gì, cho nên trong giấc ngủ, y đều bị ác mộng đánh thức.
Nhưng sau đó, cô gái hình như cũng không báo cảnh sát, sự việc dường như cứ như vậy mà trôi qua.
Lần tiếp theo, y nhìn thấy một đoạn video quay lén từ điện thoại di động của một người bạn, mặc dù y không nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông từ góc độ đó, nhưng y nhận ra đó là chính mình.
Y cảm thấy mình đã thoái hóa thành một kẻ cặn bã vô vọng. Một con quỷ đội lốt người.
Cứ mỗi khi nghĩ đến chuyện mình đã làm, y lại cảm thấy ghê tởm.
Y muốn vùng ra khỏi đống bùn đất, nhưng y dường như đã rơi vào bẫy, nếu như phản kháng, những chuyện trong quá khứ sẽ bị phơi bày ra, nói không chừng y còn có thể sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Y cũng đã tự hỏi mình có nên báo cảnh sát không.
Nhưng… Báo cảnh sát?
Đàn anh Bùi Chính Hạo dẫn y vào dường như nhìn ra y có chỗ không ổn, hẹn y ra ăn cơm, dẫn y đến một gian phòng hẻo lánh không có tín hiệu.
Anh ta nói cho y biết, trong Biệt thự Mười Ba, người ra kẻ vào đều là con nhà quyền quý, được quan chức cấp cao che chở.
Nếu như báo cảnh sát thì cũng không có ai tin lời y nói, thậm chí người chết chính là y.
Cách tốt nhất là giả vờ không biết và tiếp tục làm mọi chuyện.
Một trong những mục tiêu của y tên là Tạ Vũ Na, là một cô gái xinh đẹp, thuần khiết, khi cười lên sẽ có lúm đồng tiền nhỏ, đôi mắt sẽ cong thành hình lưỡi liềm.
Tạ Vũ Na tốt nghiệp đại học được một năm, có tương lai vô cùng tốt đẹp, cô rất ỷ lại y.
Cô thích uống trà sữa, cứ vài ngày phải uống một cốc, vừa uống một cách hăng say lại vừa nói mình sợ béo.
Cô thích đến tất cả các chỗ có thể vui chơi, y đưa cô đến khu vui chơi, mua cho cô một cái cài tóc tai mèo.
Cô cũng mua một cây pháo bông nhỏ, xem từ lúc nó được thắp sáng cho đến khi bị dập tắt.
Cô thích ăn lẩu, rõ ràng không ăn được cay, nhưng vẫn muốn gọi lẩu cay, khóe mắt vừa ch ảy nước, miệng vẫn thổi vù vù, đưa thịt vào miệng.
Cô còn thích xem phim, xem đến đoạn cảm động sẽ lau nước mắt, xem đến chỗ sợ hãi sẽ trốn phía sau y.
Cô gái này quá xinh đẹp lại hoạt bát, tốt đến nỗi y không dám hy vọng xa vời.
Có mấy lần, y thậm chí còn vạ miệng, muốn kể hết tất cả mọi chuyện cho cô biết, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt xuống.
Tạ Vũ Na vẫn luôn muốn đến cây tình nhân, có một lần bọn họ đi gần đến nơi, y phát hiện ý đồ của cô, làm bộ tức giận quay trở về.
Tạ Vũ Na giữ chặt y lại: “Chỉ cần buộc một sợi dây thừng đỏ là được rồi, đều tới đây rồi, chẳng lẽ mấy lời thề non hẹn biển của anh đều là giả ư?”
Y bắt đầu cảm thấy lạnh lẽo từ lòng bàn chân lạnh lên, như thể y là một con quái vật có thể nhìn xuyên qua lớp da được người khác tô vẽ.
Đó là giả, tất cả mọi thứ đều là giả.
Y là một con quái vật đã sớm bán linh hồn cho quỷ dữ.
Người như y, căn bản không có tương lai.
Y không thể trả lời Tạ Vũ Na, càng không thể cho cô bất kỳ lời hứa gì.
Hôm đó là lần đầu tiên bọn họ cãi nhau, nhưng cãi cũng không quá lớn.
Trên đường trở về, y nói với Tạ Vũ Na: “Sở dĩ anh tức giận là bởi vì trước đó em không nói với anh, trong tâm niệm của anh, ở bên nhau cả đời là một lời hứa rất long trọng, đợi đến khi chúng ta đến bước đó, anh sẽ đưa em tới đây. Anh sẽ trao cho em chiếc nhẫn kim cương, và chúng ta sẽ thực hiện lời thề với nhau.”
Tạ Vũ Na chấp nhận lời giải thích này của y.
Tính khí của cô gái nhỏ đến nhanh, đi cũng nhanh, chẳng mấy chốc bọn họ lại hòa hợp như lúc ban đầu.
Nhanh đến mức y gần như quên mất mình chỉ là một mồi nhử, đang tiến hành một trò chơi tình cảm.
Hôm sinh nhật Tạ Vũ Na, y mua cho cô một cái bánh ngọt Gấu nhỏ mà cô thích, rõ ràng chỉ là một trò chơi, nhưng y lại sống rất vui vẻ.
Y phát hiện dường như mình có chút thích cô gái này.
Y, một người trở thành cầm thú, đã bị đánh thức một tia lương tâm cuối cùng.
Sau đó, Tạ Vũ Na bị quấy rối nơi làm việc, cô gái ngồi đối diện y khóc lóc, y biết nguyên nhân, nhưng miệng lại không thể nói nên lời.
Tạ Vũ Na bỗng nhiên nói, cô cảm thấy hình như mình bị theo dõi.
Y nhận ra mình không thể tiếp tục như vậy, như vậy sẽ làm hại cô gái trước mắt, còn có thể hại thêm càng nhiều người.
Y lấy hết can đảm, gõ một dòng trên điện thoại di động của mình: “Bây giờ, nói chia tay với anh.”
Tạ Vũ Na choáng đến ngơ người.
Y tiếp tục gõ.
“Em nói không sai, em đang bị theo dõi, trong điện thoại có cài nghe lén.”
“Anh cũng được những người đó phái tới, thân phận của anh là giả, những người đó tới để ghi lại quá trình chúng ta yêu đương.”
Y đã vi phạm mệnh lệnh của công ty, nếu như bị người khác phát hiện, y có thể sẽ rước tới họa sát thân, nhưng y vẫn muốn bất chấp mọi thứ. Y nhìn cô gái trước mắt, nói một câu dối lòng.
“Là anh lừa em, anh không thích em.”
Tạ Vũ Na khóc rống lên, vô cùng bi thương.
Nghiêm Trì ngồi đối diện cô, lúc này y mới biết, hoa ra chia tay là một chuyện khiến người ta đau lòng như vậy. Nhưng y đã làm tổn thương rất nhiều cô gái vô tội, đó là quả báo của y.
Y nhìn người con gái mình yêu cuối cùng cũng thoát khỏi nanh vuốt, trong lòng có chút nhẹ nhõm.
Kể từ đó, y bắt đầu liên tục hẹn hò với các cô gái, liên tục chia tay.
Anh mượn đồng hương một chiếc điện thoại dự phòng, lén liên lạc với thế giới bên ngoài.
Y nhịn không được, lại gọi điện thoại cho Tạ Vũ Na, nói rõ hết thảy.
Tình trạng của mẹ y ngày càng xấu đi rồi đột ngột rời đi, công ty lại không cho phép y rời đi. Biết được những chuyện này, y dần mất hết hy vọng, mất đi phương hướng.
Y vốn là vì mẹ bị bệnh mới mượn tiền, nhưng hiện tại y lại biến thành công cụ của người có tiền, giống như một cái xác chết không hồn.
Đúng lúc này, có một người đàn ông tên Lịch Trọng Nam tìm được y, hỏi y chuyện trong công quán. Người đàn ông đó rất thông minh, tìm ra được rất nhiều thứ.
Lịch Trọng Nam hỏi y một câu: “Cậu định sống như vậy cả đời sao?”
Y không muốn.
Kể từ đó, trong lòng Nghiêm Trì đã gieo một hạt giống, y muốn chạy trốn, y không muốn giúp đỡ kẻ xấu, sống cả đời như vậy nữa.
Chỉ vài ngày trước, có chuyện xảy ra trong công quán.
Khi y đi ngang qua hành lang, cánh cửa của một phòng VIP đột nhiên mở ra, một người đàn ông lau máu trên tay rồi đi ra ngoài.
Y nhìn vào bên trong, thấy một cô gái nằm trên mặt đất, đã không còn hơi thở.
Giống như một chậu nước lạnh dội lên đầu.
Cô gái kia y đã gặp qua, là bạn gái trước kia của đàn anh, bây giờ cô bị người ta đẩy vào địa ngục, hóa thành một cỗ thi thể.
Y sợ tới mức run rẩy cả người, nhưng những người khác lại tỏ ra bình thường.
Lý Nhất Dương gọi người tới.
Vài giờ sau, thi thể đã được xử lý một cách nhanh gọn, công quán tiếp tục hoạt động bình thường.
Đêm đó y được giao nhiệm vụ chôn xác, cái túi có hơi nặng. Y sờ một chút đồ vật đặt trong túi, có một bộ phận hình tròn, là đầu của cô gái, đã bị biến đổi hoàn toàn, máu tươi đầm đìa.
Y cùng đàn anh Bùi Chính Hạo lái xe đến chỗ núi hoang phía bắc thành, bọn họ lên núi đào hố, chuẩn bị chôn.
Đêm tối gió lạnh, một mảng tối đen.
Thứ duy nhất đi cùng họ là tiếng côn trùng.
Bùi Chính Hạo đã quen đường, sau khi chọn vị trí, bọn họ lấy ra hai cái xẻng từ trong cốp xe.
Trong quá trình đào hố, tay y vẫn run rẩy, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, dinh dính, anh không dám cúi đầu nhìn, cảm giác cả người đều nhuốm máu của cô gái.
Bùi Chính Hạo lại rất thuần thục, ngậm một điếu thuốc nói: “Đây là người thứ ba trong năm nay bị chơi đến chết.”
Y run rẩy nói, “Cô ấy không phải bạn gái anh sao?”
“Chính là diễn kịch mà thôi. Anh không có tình cảm gì với cô ấy. Hơn nữa người cũng không phải do anh giết. “Bùi Chính Hạo nhìn chiếc túi trên mặt đất nói, “Những cô gái này, đều đáng đời, muốn thuê nhà cao cấp lại đòi giá rẻ, lại nghĩ đến chuyện từ trên trời rơi xuống một người bạn trai anh tuấn, trên thế giới này sao có chuyện tốt như vậy được?”
Y cắn răng, im lặng đào hố, cho dù những cô gái kia có chút ngây thơ dễ lừa, nhưng đây cũng không phải là nguyên nhân khiến bọn họ phải chết.
Họ không làm gì sai cả.
Giống như Tạ Vũ Na, cô chỉ thuê nhà và tìm một người bạn trai.
Y hỏi, “Cảnh sát sẽ không điều tra ra chứ?”
Bùi Chính Hạo nói: “Chú không biết công quán nhét bao nhiêu tiền mỗi năm cho chi cục à? Hơn nữa sẽ có Thanh Đạo Phu quét dọn sạch sẽ tất cả mọi dấu vết, cái chết của mấy cô gái đó sẽ chỉ bị coi là mất tích, chú có biết trong thành phố này một năm sẽ mất tích bao nhiêu người không? Chẳng bao lâu mọi người sẽ dần lãng quên những cô gái này.”
Y lấy tay lau mắt.
Bùi Chính Hạo trào phúng: “Ha ha, có thế thôi mà chú cũng khóc? Chú tưởng làm vậy chú sẽ không sợ chắc?”
Y cúi đầu, tiếp tục đào hố mà không nói gì.
Bùi Chính Hạo nói: “Cả mồi câu và cá, đều nằm trong tay người câu cá.”
Y dừng động tác, nhìn về phía người đã dẫn mình vào địa ngục.
Y đã không còn nhận ra hình dạng con người của anh ta, dường như trước mắt y là một con quỷ.
Trong nháy mắt, y thậm chí muốn giế t chết anh ta.
Bùi Chính Hạo quay đầu nhìn về phía y: “Nhìn gì mà nhìn? Đào hố đi! Nếu lúc trước chú không cầu xin anh giới thiệu công việc cho chú, để anh giúp chú vay tiền, cũng không đến bước này. Một khi đã vào cửa này, chính là chuyện cả đời, chú sẽ không mơ tưởng đến việc ra ngoài đấy chứ?”
Y nói với anh ta: “Trước kia anh không phải như thế này.”
Y còn nhớ rõ người đàn anh này trước đây hoạt động trong hội sinh viên của trường, thường xuyên vì chuyện của sinh viên mà chạy đông chạy tây, gia cảnh của anh ta cũng không tốt, mỗi ngày ăn cơm chỉ gọi mấy đồng đồ chay, anh ta thích mặc áo sơ mi trắng, chơi bóng rổ rất giỏi, rất nhiều cô gái thích anh ta.
Ngôi biệt thự này đã biến anh ta thành một người hoàn toàn khác.
Bùi Chính Hạo tự từ bỏ mình, anh ta cười lạnh: “Anh nhát gan, anh rất sợ chết. Rác rưởi như chúng ta, có thể tìm được công việc như vậy, có thể kéo dài được hơi tàn để sống, đã là phúc phận mấy đời rồi.”
Y nghe đến đây.
Đột nhiên bừng tỉnh.
Đáng chết không phải những cô gái này.
Đáng chết là những kẻ hèn nhát và hèn hạ tiếp tay, đáng chết là những tên khốn nạn hi3p d@m các cô gái, đáng chết là ông chủ sau lưng lợi dụng những cô gái này để kiếm tiền, đáng chết là những kẻ rình mò núp sau màn hình!
Y nảy ra một ý tưởng trong đầu.
Y đã chịu đựng đủ cuộc sống nửa người nửa quỷ này rồi.
Sau khi chôn xác, y đã đánh dấu lại địa điểm.
Hai ngày sau, vào một đêm mưa, nhân lúc không có người chú ý, y trèo tường ra ngoài, lái xe của công ty, đào xác cô gái ra ngoài.
Có người muốn chôn vùi hết thảy, y phải để cho tất cả những chuyện này cho tất cả mọi người nhìn thấy…