❁ Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi | Editor: Mèo ❁
===========================
◎ “Để em thử xem.”◎
Đêm khuya, phía tây Bến Viễn.
Cố Ngôn Sâm đưa Thẩm Quân Từ lên taxi, kêu Thẩm Quân Từ dựa vào người hắn.
Hắn luôn để ý đến tình hình của Thẩm Quân Từ, đảm bảo thần trí của cậu luôn thanh tỉnh.
Bên phía Dư Thâm rất nhanh đã truyền đến tin tức, bọn họ tìm được súng trên người Khách Như Thân, đồng thời cũng phát hiện hung khí dính máu. Những người này bị bắt với lý do đánh nhau và tàng trữ súng trái phép.
Thẩm Quân Từ vừa rồi còn căng thẳng, lúc này mới thả lỏng, cậu cuộn người lại, miệng vết thương càng ngày càng đau, cộng thêm việc đã lâu không đánh nhau, trái tim đập có chút lạc nhịp.
Nhưng tâm trí cậu lại vô cùng tỉnh táo, nhỏ giọng nói với Cố Ngôn Sâm: “Anh gọi Thích Nhất An đến nhà đi, bảo cậu ấy cầm theo kim chỉ khâu và kìm cầm máu.”
Cố Ngôn Sâm nghe vậy thì kinh hãi: “Không phải em định để cậu ấy giúp chứ?”
Thẩm Quân Từ không ngạc nhiên: “Đội trưởng Cố, cấu trúc cơ thể của người sống và người chết hoàn toàn giống nhau, đó là lý do tại sao các bác sĩ mới bắt đầu hành nghề đều phải học từ khám nghiệm tử thi.”
Cố Ngôn Sâm suy nghĩ một lát nói với Thẩm Quân Từ: “Em đừng cố chấp nữa, nếu như đâm trúng vào nội tạng, tuyệt đối không phải là trò đùa, đến lúc đó cho dù là bắt taxi đến Lâm Thành, anh cũng phải đưa em đến được bệnh viện.”
Thẩm Quân Từ nói: “Em biết chứ, nếu vết thương nghiêm trọng có thể gây nhiễm trùng ổ bụng, vấn đề sẽ rất nghiêm trọng, tuyệt đối không thể xử lý ở nhà. Bây giờ, em đoán, vết thương của mình không nghiêm trọng đến mức như vậy đâu.”
Lúc xuống xe, Cố Ngôn Sâm đưa cho tài xế thêm 200 nhân dân tệ coi như phí dọn dẹp.
Hắn trực tiếp ôm Thẩm Quân Từ vào thang máy, sau đó đi lên lầu.
Sau khi vào nhà, Thẩm Quân Từ dựa vào ghế sô pha, cởi bỏ quần áo bị máu thấm ướt, vết thương cuối cùng cũng lộ ra.
Cũng may con dao kia không dài, lại cách một lớp quần áo, nên chỉ có nửa đầu mũi dao đâm vào, chiều dài vết thương ước chừng sáu cm.
Cố Ngôn Sâm lấy khăn sạch đưa cho cậu đè vết thương, mãi đến lúc này, máu mới chảy chậm lại.
Cũng may lúc trước bởi vì Cố Ngôn Sâm bị thương, đồ đạc sơ cứu trong nhà đều có đủ, cũng bởi vì hắn còn xuất viện sớm, bác sĩ kê cho một ít thuốc chống viêm và gây tê cục bộ, lúc này đều có thể dùng được.
Không lâu sau, Thích Nhất An đã đến, cậu ta xách theo một cái hòm điều tra, vẫn đinh ninh là xảy ra án mạng. Kết quả đến nơi, nhìn thấy Thẩm Quân Từ bị thương, đứa nhỏ này sợ tới mức lui về phía sau: “Chuyện này em không làm được đâu thầy…”
Ngược lại, Thẩm Quân Từ an ủi cậu ta: “Hẳn là không tổn thương đến nội tạng, cậu hỗ trợ tôi là được.”
Tự mình khâu vết thương cho mình, việc này người thường không làm được. Nhưng Thẩm Quân Từ lại không chỉ một lần, lần trước bị xước cánh tay, cũng là một mình cậu tự khâu lại.
Thẩm Quân Từ bảo Thích Nhất An đi nấu nước sôi, chuẩn bị một ít dụng cụ khử trùng, thuốc men, chuẩn bị khử trùng vết thương.
Sau đó cậu nghiêng đầu nói với Cố Ngôn Sâm: “Bên ta đã tìm được người, chắc chắn bên Biệt thự Mười Ba sẽ không từ bỏ ý đồ, không thể kéo dài quá lâu, anh mau về cục đi.”
Cố Ngôn Sâm biết Thẩm Quân Từ một là quan tâm đ ến vụ án, một là không muốn để cho hắn nhìn thấy bản thân cậu chật vật.
Hắn thấy sắc mặt Thẩm Quân Từ tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi, ngón tay vẫn ấn vết thương, vừa lo lắng cho cậu, vừa đau lòng, không nỡ rời đi.
Thẩm Quân Từ lại thúc giục: “Đi đi, nhanh chóng điều tra rõ ràng vụ án, những người đó mới có thể an toàn. Em chịu nhát dao này mới thấy không uổng.”
Trong lòng Cố Ngôn Sâm không muốn rời đi, nhưng lý trí lại nói cho hắn biết, hắn không được hành động theo cảm tính. Hắn khom lưng, dang tay ôm Thẩm Quân Từ một chút.
Thẩm Quân Từ vỗ vỗ lưng hắn. Sau đó cậu nh ỏ giọng nói: “Em sẽ nói chuyện này với bên Sở, bao gồm cả chuyện em bị thương, còn có chuyện của Nghiêm Trì nữa, trước tiên anh cứ giấu diếm bên cục thành phố đi.”
Cố Ngôn Sâm gật đầu, hắn xoay người dặn dò Thích Nhất An, nếu có bất kỳ tình huống nào nhất định phải liên lạc với hắn, lúc này mới đi rửa tay, thay quần áo ra cửa.
Hắn ghé nhà đối diện xem tình huống một chút, Lịch Trọng Nam đã dẫn Nghiêm Trì và Tạ Vũ Na sắp xếp ở trong hai phòng ngủ. Anh ta cũng đang xử lý vết thương cho Nghiêm Trì.
Cố Ngôn Sâm vội vàng gặp bọn họ, đưa chiếc camera giám sát mình đã mua trước đó cho họ, lại để lại điện thoại di động dự phòng mới cho bọn Nghiêm Trì, bảo bọn họ đặt camera giám sát ở hành lang, chú ý người lên xuống lầu.
Sau đó, hắn lái xe đến cục thành phố.
❁❁❁
Ban đêm, cục thành phố Bến Viễn.
Cố Ngôn Sâm không khách khí với Khách Như Hải, trực tiếp kéo hai người kia vào phòng thẩm vấn.
Bạch Mộng bật thiết bị theo dõi ở bên cạnh, đeo tai nghe vào.
Lục Anh chủ thẩm Khách Như Hải, Dư Thâm phụ trách Khách Như Thân, cả hai đã trao đổi qua với Cố Ngôn Sâm trước khi vào phòng thẩm vấn.
Lục Anh hỏi: “Đội trưởng Cố, chúng ta phải hỏi những gì?”
Vẻ mặt Cố Ngôn Sâm cực kỳ nghiêm túc: “Bất kể là chuyện tối nay hay là chuyện quá khứ có thể tra ra. Hỏi từng tội một, kết án được càng nhiều tội càng tốt!” Hắn dừng lại nói thêm, “Nhớ chú ý kĩ năng thẩm vấn, bọn họ không mở miệng, hoặc trả lời không đúng trọng tâm, chúng tôi vẫn có thể dựa vào đó để biết thêm thông tin. Điều tra ngược lại dựa trên thông tin bọn chúng cung cấp là được.”
Sau khi sắp xếp xong, Cố Ngôn Sâm ngồi trong phòng quan sát.
Vở kịch tối nay không chỉ diễn ra trong phòng thẩm vấn mà còn diễn ra bên ngoài cục thành phố.
Lý do bắt Khách Như Hải và Khách Như Thân là cản trở người thi hành công vụ và tàng trữ súng trái phép. Trên tay cảnh sát không có bằng chứng thực chất liên quan đến vụ án của Biệt thự Mười Ba.
Nhưng việc không có bằng chứng không có nghĩa là bọn chúng không liên quan gì đến những người đó, cũng không có nghĩa là bọn chúng không có tội.
Bắt được hai người này, đêm nay giam giữ ở cục thành phố, đối với toàn bộ cục diện mà nói, vô cùng trọng yếu.
Công ty bảo vệ đã thành lập được năm năm ở Bến Viễn, hai ông chủ đã tham gia vào rất nhiều hoạt động bất hợp pháp, nuôi nhiều côn đồ như vậy, chỉ cần tưởng tượng cũng biết công ty này không hề trong sạch.
Nhưng người trong công ty bọn họ chưa bao giờ bước vào cổng Cục thành phố, thậm chí còn không có cả tiền án phạm tội gì, điều này hiển nhiên không bình thường.
Việc giam giữ bọn chúng lần này chính là một tín hiệu, báo cho những người đằng sau màn biết.
Không cần biết trước đây như thế nào, từ bây giờ, bọn họ đã bị theo dõi.
Đây là một bước quan trọng trong việc gõ núi dọa hổ(1).
Câu gốc: 敲山震虎, có nghĩa là: một sự phô trương sức mạnh có chủ ý như một lời cảnh báo
Quả nhiên, những người này vừa đến cục thành phố mới hơn một giờ đồng hồ, điện thoại của cục trưởng Đinh đã gọi tới: “Đội trưởng Cố, bên chú đã nhận được ba cuộc điện thoại cầu tình. Chỗ phân cục 4 chú sẽ thử một phen, lát nữa chú cũng sẽ xem lại những người cầu tình, tìm hiểu tin tức sắp xếp lại thành danh sách. Cháu cứ giam giữ bọn họ đi, một khi tìm được chứng cứ thì cứ đưa thẳng đến trại tạm giam, tuyệt đối không được thả người, ngược lại chú muốn nhìn xem, phía sau có con cá lớn nào mắc câu.”
Cố Ngôn Sâm nghe lời pháp y Thẩm, không đem chuyện Thẩm Quân Từ bị thương và chuyện bọn họ tìm được Nghiêm Trì nói cho cục trưởng Đinh, chỉ nói đối phương không bắt được Nghiêm Trì, có thể đã chạy thoát được rồi.
Cục trưởng Đinh dặn dò hắn mau chóng từ chỗ anh em Khách Như Hải moi móc xem có được manh mối hữu ích gì không.
Cố Ngôn Sâm và cục trưởng Đinh nói chuyện điện thoại xong, quay đầu nhìn vào phòng thẩm vấn, nơi hai anh em đang bị thẩm vấn.
Lục Anh ở trong phòng thẩm vấn hỏi rất cẩn thận.
Trong hai anh em, Khách Như Hải ngồi trên ghế thẩm vấn, chiếc ghế chật hẹp khó có thể chứa được dáng người của gã.
“Chúng ta hôm nay có buổi teambuilding, với tư cách là công ty bảo vệ, chúng tôi lúc nào mà chả phải đưa anh em ra ngoài huấn luyện. Khi đi ngang qua ngã tư đó, một chiếc ô tô chạy quá tốc độ đã tông vào đuôi ô tô bên cạnh. Chúng tôi đã báo cảnh sát, chờ cảnh sát giao thông đến xử lý, mọi thứ đều vô cùng tuân thủ pháp luật. Nhưng tại xe của bên tôi nhiều quá, dừng ở bên cạnh hiện trường, nên mới gây tắc nghẽn.”
“Về phần gây sự với cảnh sát, hoàn toàn là hiểu lầm thôi, tôi thật sự không muốn động thủ.”
“Không có, tuyệt đối không có người thuê bọn tôi.”
“Nếu bọn tôi biết cảnh sát các anh có hành động, sao có thể cố ý ngăn trở chứ?”
Cố Ngôn Sâm nghe được vài câu, quay đầu nhìn quá trình thẩm vấn ở bên kia.
Câu trả lời của em trai Khách Như Thân giống hệt lời Khách Như Hải nói.
Cặp song sinh này dường như tâm linh tương thông, ngay cả ngữ điệu trả lời cũng không khác nhau là mấy.
Nhưng người em trai này rõ ràng nói nhiều hơn so với anh trai mình một chút.
Cố Ngôn Sâm nghe một hồi, phát hiện ra một chi tiết, Khách Như Thân khi trả lời một số câu hỏi, sẽ dừng lại một chút, cau mày, rồi lại cười.
Nụ cười này không hề đẹp, cũng không được tự nhiên, giống như một nụ cười giả tạo, một nụ cười gượng gạo.
Giống như đeo một chiếc mặt nạ giả tạo trên khuôn mặt mập mạp của Khách Như Thân.
Thậm chí Cố Ngôn Sâm còn cảm thấy, Khách Như Thân dường như cũng không phát hiện ra mình đang cười.
Tiếp tục nghe, Cố Ngôn Sâm càng xác nhận, nụ cười này có liên quan đến việc gã ta nói dối.
Đây có thể là thói quen Khách Như Thân đã hình thành trong nhiều năm.
Gã ta sẽ cười mỗi khi nói dối.
Sau đó, Cố Ngôn Sâm lấy một xấp tài liệu do Bạch Mộng sửa sang lại, đi vào phòng thẩm vấn, ngồi bên cạnh Dư Thâm.
Cố Ngôn Sâm hỏi thẳng vào vấn đề: “Khách Như Thân, công ty bảo vệ của hai người đã mở được bao nhiêu năm rồi?”
Khách Như Thân trả lời: “Năm năm trước, mặc dù chúng tôi tham gia vào một số hoạt động kinh doanh có liên quan trước đó, nhưng về cơ bản là dựa vào công ty của người khác, chính thức khai trương là năm năm trước.”
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Anh và anh trai mình là anh em sinh đôi?”
Câu này đương nhiên sẽ nhận được câu trả lời khẳng định.
Cố Ngôn Sâm lại hỏi: “Cổ phần của hai người là bao nhiêu?”
Khách Như Thân nói: “Mỗi người chiếm 50%.”
Cố Ngôn Sâm lại hỏi nơi sinh của bọn họ, và cả thông tin liên quan đến trường tiểu học, trung học cơ sở.
Khi hỏi những câu hỏi bình thường này, nụ cười giả tạo trên khuôn mặt của Khách Như Thân biến mất.
Đại khái hỏi được khoảng mười phút, Cố Ngôn Sâm ngẩng đầu nhìn Khách Như Thân, hỏi gã: “Vết thương trên cổ anh là sao vậy?”
Nụ cười trên mặt Khách Như Thân lại xuất hiện, gã cười một chút, kéo cổ áo lên trên, che lại vết thương: “Mấy hôm trước tôi cùng các anh em luyện tập, không cẩn thận bị xước. Chuyện này không liên quan gì đến chuyện tối nay.”
Đây rõ ràng là một lời nói dối, Cố Ngôn Sâm không biết gã ta bị thương như thế nào trong lúc đánh nhau, nhưng chân tướng nhất định không phải như gã nói, vết thương kia hẳn là bị Thẩm Quân Từ làm bị thương.
Ngồi đối diện hắn chính là hung thủ khiến cho Thẩm Quân Từ bị thương.
Cố Ngôn Sâm không chút lưu tình vạch trần: “Vết thương cũ và vết thương mới có sự khác nhau. Bác sĩ pháp y của chúng tôi sẽ đến kiểm tra vết thương sau.”
Khách Như Thân giả vờ không hiểu: “Chúng tôi làm công tác bảo vệ, bị thương ngoài da là chuyện bình thường.”
Cố Ngôn Sâm lại tiếp tục hỏi: “Năm ngoái thu nhập đăng ký của công ty anh là 3,18 triệu, nhưng lương cơ bản của nhân viên trong công ty và chi phí cố định của tòa nhà văn phòng lên tới 3,5 triệu. Công ty của anh có đi làm từ thiện hay gì không?”
Khách Như Thân lại cười: “Cảnh sát, chuyện làm ăn có lời có lỗ là chuyện thường tình mà… Năm ngoái, công việc kinh doanh không được tốt cho lắm.”
Nhìn biểu cảm của gã, Cố Ngôn Sâm xác định, công ty bảo vệ này nhất định có một phần thu nhập đen không được ghi chép trong sổ sách cũng chưa được nộp thuế.
Hắn lại cùng Khách Như Thân nói đôi ba câu, lấy ra viên đạn đựng trong túi vật chứng.
“Tối nay, cảnh sát thu được một vỏ đạn trong nhà kho, trùng khớp với loại súng tìm thấy trên người anh. Chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra đường đạn và kiểm tra dư lượng thuốc súng.”
Nụ cười trên mặt Khách Như Thân cứng lại, sau đó gã nhếch khóe miệng cười nịnh nọt: “Chuyện này… Buổi chiều trước khi đến đây, tôi đã tập bắn ở trường bắn, đến bây giờ tay vẫn chưa kịp rửa. Coi như là tìm thấy cặn, cũng đâu có nghĩa là do tôi nổ sung chứ.”
Gã vừa nói, vừa dùng tay lau mồ hôi trên trán.
Cố Ngôn Sâm quan sát được kha khá điểm, bỗng nhiên nghiêm túc: “Súng là hàng cấm, căn cứ điều 128 của Bộ luật Hình sự, với tình tiết đặc biệt nghiêm trọng, bị phạt tù hơn ba năm, cộng thêm hành vi đánh nhau ẩu đả, sẽ cộng gộp để xử phạt.”
Nghe thấy mình có khả năng bị kết án, Khách Như Thân rõ ràng hơi hoảng sợ.
Cố Ngôn Sâm tiếp tục trầm giọng hỏi: “Người thuê hai người tối nay là Biệt Thự Mười Ba?”
Khách Như Thân đã bị câu hỏi trước đó hù dọa, gã không biết Cố Ngôn Sâm còn biết được những gì, nắm giữ được bao nhiêu phần tài liệu. Rõ ràng là gã đang nghĩ cách bịa ra một lời nói dối để làm sáng tỏ các mối liên hệ và trốn tránh trách nhiệm.
Người đàn ông trước mắt theo bản năng khẽ mím môi, nhướng mày, sau đó khóe miệng gã giật giật, lại nở nụ cười: “Cảnh sát cậu nói gì vậy, tôi nghe không hiểu gì hết, tôi nào có biết Biệt thự gì gì đó đâu…”
Cố Ngôn Sâm trong phần hỏi thăm trước đó đã xác định, đây là biểu cảm của Khách Như Thân trước khi bịa đặt lời nói dối.
Biểu hiện này lặp đi lặp lại khi hắn hỏi về vết thương, và cả việc nổ súng.
Các chi tiết trong cuộc thẩm vấn này không đủ để làm bằng chứng, nhưng rất có lợi cho các cuộc điều tra sau này.
Cố Ngôn Sâm ấn tấm ảnh của Nghiêm Trì lên mặt bàn, đẩy về phía trước: “Bọn họ bảo anh tìm người này phải không?”
Khách Như Thân cảm thấy bức ảnh kia nóng đến bỏng tay, đẩy trả lại cho Cố Ngôn Sâm, vừa cười vừa lắc đầu: “Tôi không biết người này.”
Trong mắt Cố Ngôn Sâm, biểu tình này không khác gì thú nhận, hắn đã nhận được đáp án mình muốn.
Sau đó Cố Ngôn Sâm lại lật ra phía sau tư liệu, đây là do hắn bảo Bạch Mộng tìm kiếm, tất cả các khách hàng liên quan đến Khách Như Hải và Khách Như Thân.
Trong quá khứ, những báo cáo kiểu này không nhận được sự chú ý, nhiều người trong số họ đã mất. Còn có người bị xóa bỏ, Bạch Mộng khôi phục số liệu mãi mới tìm ra.
“Bốn năm trước, anh làm một gia đình trong hộ phá dỡ bị trọng thương.”
“Hai năm trước, bởi vì giục trả nợ online, anh dẫn người đánh một nữ sinh trọng thương.”
“Vào ngày 11 tháng 5 năm ngoái, nhân viên công ty của anh đã đẩy một người phụ nữ và con của cô ấy xuống sông. Khiến người phụ nữ đó hôn mê, đứa trẻ tử vong vì chồng cô ấy đi kiểm tra môi trường, bị mắc kẹt trong việc xây dựng một nhà máy gần đó. Mà người của công ty anh sau đó đưa ra một tờ giám định tâm thần, đến nay vẫn còn tiêu dao ngoài vòng pháp luật.”
“……”
Từng tội ác đều được nêu ra.
Cười, cười, cười, chiếc mặt này dường như được Khách Như Thân khắc trên mặt.
Chuyện trong báo cáo, ít nhất hơn một nửa là thật, cho dù phán có án chung thân, cũng xem như là nhẹ.
Cố Ngôn Sâm vừa chất vấn vừa nghi ngờ, vì sao những chuyện này lại tồn tại được lâu như vậy ở trong thành phố của hắn, nhưng hắn ở đội điều tra hình sự của cục thành phố vẫn không hề hay biết?
Sau Hứa Thừa Hoàng, tội ác không hề biến mất, mà đã thay đổi hình thức, một công ty bảo vệ bề ngoài bình thường nhưng đã có bao nhiêu người vẫn sống dưới bóng của những người này?
Cố Ngôn Sâm đặt ra câu hỏi cuối cùng: “Suốt những năm qua, những chuyện này, các anh được Thương hội Hà Đồ thuê làm đúng không?”
Nụ cười giả tạo của Khách Như Thân cứng đờ, đôi môi run rẩy, trên trán đổ mồ hôi lạnh. Gã mỉm cười nói, “Tôi không biết gì về Thương hội hết.”
Trái tim Khách Như Thân đã nguội lạnh.
Hỏi đến bước này, chứng tỏ cảnh sát đã biết sự tồn tại của Thương hội Hà Đồ, cũng biết mối liên hệ giữa bọn họ và thương hội.
Cho dù có nói hay không, bọn họ đều xem như xong rồi.
Những chuyện này rất nhiều chuyện là làm giúp thương hội, nếu thú nhận, thương hội sẽ giết bọn họ để diệt khẩu, không nói, cũng sẽ bị thương hội hoài nghi.
Lúc Hàn Thanh Dật qua đời, hai anh em bọn họ còn cảm thấy do gã ta sơ suất, xử lý sự tình không sạch sẽ, bị người ta bắt được thóp, mình tuyệt đối sẽ không đi tới bước đó.
Bọn họ vốn tưởng rằng đêm nay truy bắt Nghiêm Trì sẽ không lưu lại chứng cứ thực tế gì, thương hội nhất định sẽ nghĩ biện pháp bảo vệ bọn họ đi ra.
Không ngờ lần này khác với mọi khi, bọn họ đá vào tấm ván sắt.
Cố Ngôn Sâm trong lòng đã có đáp án, hắn cười lạnh một tiếng, quay đầu nói với Dư Thâm: “Cậu tiếp tục hỏi đi, tối nay, tiếp đãi ông chủ Khách cho tốt.”
Tòa nhà điều tra tội phạm của Cục thành phố Bến Viễn dần trở nên yên tĩnh hơn khi màn đêm buông xuống.
Cố Ngôn Sâm ra khỏi phòng quan sát, trong lòng hắn nhớ thương Thẩm Quân Từ, gửi tin nhắn cho cậu.
Một lát sau, Thẩm Quân Từ nhắn lại: “Khâu xong rồi, ở đây mọi thứ đều ổn.”
Cố Ngôn Sâm nghe đến đây mới hơi yên tâm, hắn đi mua một lon cà phê trên máy bán hàng của cục thành phố, vặn cà phê uống một ngụm, trong lòng yên lặng xem lại vụ án.
Bây giờ bắt được người của công ty bảo vệ, vụ án đã tiến thêm một bước.
Đúng lúc này, Bạch Mộng mở cửa nói: “Đội trưởng Cố, có tin tốt, chúng tôi đã mở khóa được điện thoại di động của Khách Như Hải, trên điện thoại di động của gã có cài đặt phần mềm giám sát những người đánh cá kia, hơn nữa của gã còn là tài khoản VIP. Trong hồ sơ mua hàng, chúng tôi tìm thấy dịch vụ khách hàng cung cấp cho gã ta một vài địa chỉ, chúng tôi lần theo manh mối đã tìm ra được một số nạn nhân nữ mới.”
❁❁❁
Đêm, ở nhà.
Lúc này Thẩm Quân Từ đã băng bó xong vết thương, nửa dựa vào giường.
Vừa rồi vết thương cậu chỉ gây tê một chút, từ đầu đến cuối vẫn tỉnh táo, vết thương tuy sâu nhưng cũng may không đâm trúng nội tạng.
Cho đến khi khâu xong mười mũi, băng bó vết thương mới hoàn tất.
Thẩm Quân Từ uống thuốc, vẫn còn hơi chóng mặt, một là do mất máu quá nhiều, hai là do hơi sốt.
Sau khi Thích Nhất An thu dọn đồ đạc, cậu bảo cậu ta về nhà trước. Lịch Trọng Nam ở lại với cậu.
Thẩm Quân Từ mơ mơ màng màng ngủ, đến gần mười hai giờ mới tỉnh lại. Cậu cố gắng phân tán sự chú ý, cùng Lịch Trọng Nam nói chuyện.
Lịch Trọng Nam hỏi: “Cố Ngôn Sâm có biết chuyện của cậu không?”
Thẩm Quân Từ nói: “Chuyện này em chưa từng nói cho anh ấy biết, nhưng em có cảm giác, anh ấy hình như có biết.”
Lịch Trọng Nam lại hỏi cậu: “Tiếp theo cậu định làm gì? Khi nào thì giao Nghiêm Trì cho cảnh sát?”
Sắc mặt Thẩm Quân Từ tái nhợt, cậu mở miệng nói: “Chờ một chút, còn chưa đến lúc, hiện tại cảnh sát không thể bảo vệ cậu ta.” Cậu rũ mắt lại nói, “Hơn nữa, thời gian mất tích càng lâu, Biệt thự Mười Ba lại càng sốt ruột.”
Thân phận của Nghiêm Trì đặc thù, y tham gia vào quá trình phạm tội, trước mắt cũng là nhân chứng duy nhất trên tay bọn họ. Một khi Nghiêm Trì tiến vào cục thành phố, không có khả năng ở dưới mí mắt của bọn họ. Nếu có người muốn giết người diệt khẩu, ngược lại sẽ thành mục tiêu.
Cục thành phố vừa hành động, phân cục 4 đã bắt đầu phối hợp chặn đường. Ngay sau khi người của công ty bảo vệ bị bắt, có người gọi điện cầu tình. Nó giống như trò chơi ma sói, họ không thể biết có bao nhiêu con sói xung quanh mình.
Cách sử dụng quân cờ Nghiêm Trì này rất quan trọng.
Mãi cho đến hơn mười hai giờ đêm, Cố Ngôn Sâm mới về đến nhà.
Lịch Trọng Nam đứng lên nói: “Tôi về trước, liên lạc sau.”
Cố Ngôn Sâm tiễn Lịch Trọng Nam đi.
Mùi máu tươi trong phòng phai nhạt một chút, thay vào đó là mùi thuốc và hương trầm Tây Tạng.
Hắn ngồi xuống bên giường hỏi Thẩm Quân Từ: “Còn đau không?”
Thẩm Quân Từ nhìn hắn, sắc mặt tái nhợt, lông mày đen như mực. Cậu lắc đầu. Trên thực tế, thuốc mê sắp hết tác dụng.
Mỗi lần hít thở, vết thương đều đau, lồ ng ngực ngột ngạt, mấy ngày nay nhất định sẽ không dễ chịu, nhưng cậu không muốn Cố Ngôn Sâm lo lắng.
Cố Ngôn Sâm tiến lại gần, nhẹ nhàng hôn Thẩm Quân Từ.
Hắn tiếp tục nói: “Anh xin phép cho em nghỉ mấy ngày, em vẫn nên nghỉ ngơi thật tốt, nếu cảm thấy không khỏe thì vẫn phải đi bệnh viện, thật sự không được nữa, anh sẽ thương lượng với dượng, xem xem có thể nhờ bác sĩ đến đây khám được không.”
“Bây giờ vẫn ổn, nếu sau này em không chịu nổi, em sẽ cân nhắc.” Thẩm Quân Từ lấy lại tinh thần, hỏi Cố Ngôn Sâm, “Tiến triển thế nào rồi?”
Cố Ngôn Sâm mở miệng nói: “Chúng ta đã phát hiện ra phần mềm câu cá trên điện thoại di động của Khách Như Hải, lại tìm được nạn nhân mới, buổi tối vừa họp xong với cảnh sát mạng. Bọn họ nói chỉ biết vị trí của căn phòng, rất khó để xác định vị trí máy chủ.”
Thẩm Quân Từ suy nghĩ một lát nói: “Để em thử xem.”
Cậu thoạt nhìn vô cùng suy yếu, nhưng biểu hiện lại dường như là một vẻ mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.