Tuyệt Mệnh Pháp Y

quyển 7 - chương 123: chiến thắng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

❁ Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi | Editor: Mèo ❁

===========================

◎ Cái ác sẽ không bao giờ chiến thắng!◎

Phố Thiên Bến Viễn, tên đầy đủ là phố Thiên Phúc Long, được mệnh danh là thành phố không bao giờ ngủ.

Rạng sáng, là lúc các con phố khác vô cùng vắng vẻ.

Nhưng ở phố Thiên, lại là lúc náo nhiệt và nhộn nhịp nhất trong ngày.

Phố Thiên nằm ở trung tâm thành phố, nơi phân bố gần một nửa số quán bar trong thành phố, KTV, một số cửa hàng đêm, nhà hàng đêm và quán cà phê đêm.

Nơi này cực kỳ thân thiện với cú đêm, nếu bạn đột nhiên muốn uống bia và ăn đồ nướng với bạn bè vào sáng sớm, nếu tối nay có trận đấu bóng đá và bạn không muốn xem trận đấu một mình ở nhà, nếu bạn muốn tìm một quán bar để hẹn hò, thậm chí bạn muốn tìm một nơi yên tĩnh sáng đèn để uống cà phê và ôn bài thâu đêm mà sợ một mình thì phố Thiên chắc chắn là sự lựa chọn tốt nhất.

Phố Thiên về đêm vô cùng sống động.

Dù tĩnh hay động, hết thảy đều có ở đây.

Vì vậy, nó rất được lòng mọi người, đặc biệt là các bạn trẻ và học sinh, sinh viên.

Phố Thiên còn có vài cảnh quan đặc biệt, đó là có vô số màn hình quảng cáo cỡ lớn, những màn hình điện tử một ngày hai mươi bốn giờ không ngừng phát các loại quảng cáo và video quảng cáo.

Lúc này, hàng vạn người đang hoạt động trên phố Thiên đã sớm chú ý đến buổi livestream kỳ lạ tối nay, lấy chuyện này làm chủ đề trò chuyện.

Đúng lúc này, màn hình trực tiếp của Nghiêm Trì đột nhiên xuất hiện trên màn hình lớn nhất của phố Thiên.

Đây chính là tin tức lớn chấn động toàn thành phố.

Mọi người rất nhanh chú ý đến chuyện này, bước ra khỏi các quán bar và nhà hàng xung quanh để xem náo nhiệt.

Tất cả mọi người đều nhìn lên màn hình lớn, ngay cả taxi cũng bị kẹt bên đường.

Trên màn hình xuất hiện người thanh niên cố chấp kia, vẫn là một đoạn mở đầu quen thuộc: “Tôi tên là Nghiêm Trì, số chứng minh thư của tôi là…, hôm nay, tôi cam đoan tất cả những gì tôi nói đều là sự thật, tôi sẽ tiết lộ một tội ác…”

Nếu không có đệm trước đó, mọi người chỉ ngần ngại, ngạc nhiên và nghi ngờ.

Nhưng có những điềm bào trước, có những bức ảnh được chia sẻ liên tục kia.

Bây giờ, tất cả mọi người đều muốn nghe trực tiếp.

Người đi đường ngẩng đầu lên chăm chú lắng nghe, từng người một giơ điện thoại di động chụp lại cảnh tượng này.

Thậm chí còn có người vỗ tay, huýt sáo.

Đoạn lời khai này đã bị cắt đứt vô số lần, thay đổi phương thức phát sóng, lại càng khiến người ta sốc hơn.

❁❁❁

Sự thật tại ngã tư phố Thiên rất nhanh được đăng tải lên mạng.

“Cao tổng, livestream lại xuất hiện!”

Khuôn mặt Cao Thế Hiên trở nên vặn vẹo: “Lần này là trên nền tảng phát sóng trực tiếp nào?! Gỡ xuống, gỡ xuống toàn bộ cho tôi!”

“Lần này livestream là màn hình lớn 24 giờ ở phố Thiên Phủ Long trong trung tâm thành phố…”

Cao Thế Hiên nhíu mày, phất tay nói: “Liên hệ với tất cả các bên trên màn hình quảng cáo! Hoặc tìm người cắt điện!”

❁❁❁

Chưa đầy năm phút, màn hình quảng cáo tối đen.

Những người đứng trên đường không khỏi thất vọng, không hẹn mà đồng loạt thở dài.

Một nhân viên bảo vệ lớn tuổi của một nhà hàng gần đó vung tay, cố gắng giải tán đám đông: “Giải tán, giải tán, chắc chắn không được phát sóng đâu…”

Không cần ông ta nói, mọi người cũng di chuyển.

Xem ra, đêm nay được định sẵn là không nghe được kết cục.

Có người cảm khái nói: “Có thể giãy dụa lâu như vậy, cũng coi như là có bản lĩnh.”

Một sinh viên phẫn nộ: “Thế này mà bảo là có quyền tự do ngôn luận à? Người phát sóng trực tiếp cũng đâu có phạm pháp, mấy người phạm pháp còn đang tự do ngoài vòng pháp luật kia kìa.”

Nhưng chưa đi được mấy bước, màn hình quảng cáo 24 giờ trên phố Thiên lại tối sầm lại, cả con phố như đột nhiên bị trút bỏ lớp áo sặc sỡ chói mắt.

Sau đó, tất cả các màn hình sáng lên cùng một lúc.

Những màn hình quảng cáo bỗng đều phát cùng một nội dung.

Phía trên phản chiếu bóng dáng Nghiêm Trì.

Mọi người kinh ngạc đến mức không khép miệng lại được.

Nhìn từ xa, giống như một ngôi sao chiếu xuống toàn bộ con phố.

Đây là ánh sáng của công lý, là ánh sáng mang hy vọng, là ánh sáng bất diệt.

Lâu nay người ta hình như đã quen với nhiều thứ, chẳng hạn như người nào đó có đặc quyền, chẳng hạn như người bình thường thì phải học cách chấp nhận, chẳng hạn, có những việc sẽ không bao giờ có kết quả.

Thói quen không có nghĩa là chấp nhận, càng không có nghĩa là mọi người nghĩ rằng mọi thứ nên là như vậy, thế giới nên là như thế.

Lúc này, niềm mong đợi về sự bình đẳng và công bằng trong lòng mọi người lại một lần nữa được đánh thức.

Một trận hoan hô vang lên.

Thậm chí, có người đã bật khóc vì cảnh tượng trước mắt.

Sau đó tất cả bọn họ đều im lặng không tiếng động, đứng im trên đường phố, lắng nghe Nghiêm Trì trình bày.

Giọng nói của y giống như một dàn âm thanh tròn, vang vọng khắp đường phố.

❁❁❁

Trong khi đó.

Da đầu Cao Thế Hiên tê dại khi nhìn thấy cảnh này từ buổi phát sóng trực tiếp, lông tơ dựng thẳng lên.

Gã run rẩy hỏi: “Tại sao không dập được xuống?”

Mới hôm qua, gã còn cảm thấy tìm người đàn ông kia và bịt miệng cậu ta sẽ dễ như bóp ch ết một con kiến.

Gã cảm thấy các trang web được xây dựng ngầm sẽ vô cùng an toàn.

Nhưng bây giờ, những điều này lại trở thành một mối nguy hiểm lớn nhất trong lòng gã.

Cao Thế Hiên không hiểu, làm thế nào mà tên Nghiêm Trì này thoát khỏi lòng bàn tay của mình.

Cao Thế Hiên lại càng nghĩ không ra, vì sao trang web theo dõi lại đột nhiên bị cảnh sát điều tra ra.

Gã cho rằng mình là thợ săn truy đuổi con mồi, đã chặn đối phương vào đường cùng, nhưng lại tuyệt đối không ngờ, đối phương đột nhiên trở tay giáng cho gã một đòn đau như thế.

Còn Nghiêm Trì giống như là một con chuột đất chui xuống đất, không biết khi nào sẽ trồi lên, và trồi lên ở đâu.

Sau lưng đối phương nhất định có người!

Những người đó muốn bọn họ chết…

Đây là một cuộc chiến không khói thuốc, cấp dưới của Cao Thế Hiên và những người phụ trách của các công ty khác đang bận khóa tài khoản và xóa bài đăng.

Bọn họ muốn giảm thiểu tối đa ảnh hưởng của chuyện này, nhưng trải qua quá trình lên men trước đó, sự chú ý của công chúng đối với chuyện này đã lên đến đỉnh điểm, muốn áp chế cũng không ép xuống được hết.

Quá nhiều tài khoản đang thảo luận về vấn đề này cùng một lúc, quá nhiều người nhìn thấy cảnh tượng trên phố thiên, ngay cả khóa cũng không khóa được hết.

Đối mặt với loạt tin tức che trời rợp đất, phòng tuyến của bọn họ nhanh chóng bị đánh bại, thậm chí một số nền tảng đã từ bỏ khả năng kháng cự.

Trong đêm không ngủ này, tin tức từ khắp nơi ùn ùn kéo đến.

Khuôn mặt Cao Thế Hiên méo xệch, nhưng lại chẳng thể làm gì được.

Lý Nhất Dương cầm di động đứng một bên, không biết gọi cho ai.

Thanh âm của Nghiêm Trì từ trong màn hình truyền ra.

“…… Nơi tôi đang làm, bề ngoài trông giống như một câu lạc bộ tư nhân cao cấp, nhưng sau lưng, bọn họ từ lâu đã cung cấp dịch vụ tư nhân cho những người giàu có. Chỉ vài ngày trước, trong biệt thự, có một vị khách VIP đã sát hại một cô gái tên Hạ Thiên Ân, bọn họ đã xử lý hiện trường, và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra …”

Vụ án mạng cuối cùng cũng được tiết lộ.

Giống như tia sáng lạnh lẽo từ thanh kiếm sắc bén đâm ra, khiến mọi người sợ hãi.

“Trong tay tôi có một số bức ảnh liên quan làm bằng chứng, có thể chứng minh rằng nhiều người nổi tiếng đã từng đến đây. Mới hôm nay, cảnh sát Bến Viễn cũng đã trấn áp một trong những công ty trực tuyến của họ. Một số thiết bị dùng để kiếm lợi bất hợp pháp đã bị thu giữ, trong đó có hàng trăm triệu megabyte video theo dõi.”

Nói tới đây, Nghiêm Trì ngẩng đầu, nhìn thẳng vào màn hình.

“Đây đã trở thành một dây chuyền công nghiệp đen, ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống bình thường của mọi người. Vì những cô gái ngây thơ bị theo dõi, vì những phụ nữ bị c**ng bức, và vì những hồn ma đã chết vô ích, tôi đứng lên và nói ra hết sự thật mà mình biết! Tôi nghĩ phải có người đứng ra trả giá cho tất cả điều này.”

Ánh mắt Nghiêm Trì sáng quắc.

“Nơi tôi làm việc gọi là Biệt Thự Mười Ba, cũng chính là Công quán Sử gia trước đây. Sản nghiệp của biệt thự thuộc về Thịnh Thiên Thành, quản lý phụ trách tên là Lý Nhất Dương, ông chủ hợp đồng kinh doanh là cháu ngoại Cao Thế Hiên của Thịnh Thiên Thành.”

“Sau này tôi sẽ đến cục cảnh sát đầu thú, hy vọng cảnh sát có thể tiến hành điều tra nghiêm ngặt vụ án này! Tôi mong các tầng lớp xã hội, báo chí và dư luận sẽ theo dõi vụ việc này. Mong tội ác bị trừng trị! Tôi tin rằng cái ác sẽ không bao giờ chiến thắng!”

Đoạn livestream này cuối cùng cũng được phát sóng đầy đủ.

Phố Thiên nhất thời sôi trào, có người hoan hô vỗ tay, có người hô to ủng hộ,tiếng vỗ tay như thủy triều kéo dài thật lâu.

Nhưng vẫn chưa kết thúc, sau đó video bắt đầu cuộn để đảm bảo rằng tất cả mọi người biết tất cả sự thật.

Nhìn thấy một màn này, Cao Thế Hiên chỉ cảm thấy trong đầu mình ong ong.

Kết thúc rồi, lần này kết thúc thật rồi!

Cao Thế Hiên vươn tay lật ngược bàn trà trước mặt.

Rầm một tiếng, thủy tinh vỡ vụn, mảnh vụn bắn tung tóe, đám cấp dưới không ai dám nói chuyện, ngay cả Lý Nhất Dương cũng mặt như tro tàn đứng ở một bên.

Cao Thế Hiên tức giận đến toàn thân run rẩy, nổi trận lôi đình, không kiềm chế nổi.

Gã càng ngày càng chắc chắn, mọi thứ tối nay là một cái bẫy.

Đối phương thật ra có thể trong lần đầu tiên phát sóng trực tiếp, nói ra cái tên Biệt thự Mười Ba và tên của gã, nhưng đối phương lại không hề nhắc đến, cứ bình tình đọc lại bản thảo trong tay từ đầu.

Cứ như đang đánh từng lá bài ra.

Gã cứ ở mãi sau mông đối phương dọn dẹp, nhưng lại có vẻ như đang giúp đối phương, cùng nhau dàn dựng một vở hài kịch mà quần chúng yêu thích.

Livestream nhiều lần bị chặn đã đẩy sự kỳ vọng và tò mò của công chúng lên cao nhất.

Chờ cho đến khi ánh mắt của mọi người đổ dồn vào buổi phát sóng trực tiếp, rồi tung đòn cuối cùng, hạ lá bài K cơ.

Ván này gã thua, thua ngay từ đầu!

Gã bị buộc phải lùi bước, cuối cùng cũng đi đến vách đá.

Qua đêm nay, tất cả mọi thứ trong Biệt thự Mười Ba sẽ không còn là bí mật nữa.

Cao Thế Hiên cảm thấy một sức mạnh vô hình, giống như một cơn đại hồng thủy nhấn chìm gã.

Trên điện thoại di động của gã, vô số tin nhắn tràn vào, có người chất vấn gã chuyện gì đang xảy ra, có người chỉ trích gã nói rồi mà không tin, có người sợ mình bị liên lụy nhắn hỏi thăm tình hình.

Cao Thế Hiên không dám trả lời tin nhắn của bất cứ ai.

Gã cảm thấy cái chết của cô gái ban đầu giống như một quả bóng tuyết rơi từ trên núi tuyết xuống, vốn ban đầu mới chỉ là một quả bóng nho nhỏ.

Nhưng gã không ngờ rằng, quả bóng tuyết này khi rơi xuống thì càng lăn càng lớn, dần dần hóa thành một trận tuyết lở…

Gã và những người giàu có thường ngày tác oai tác quái đều sẽ bị trận tuyết lở này chôn vùi.

Lý Nhất Dương nhìn tin tức mới nhất trên điện thoại di động, mở miệng nói: “Tôi đã tìm người nghe ngóng, những màn hình lớn này đã ký thỏa thuận với một công ty truyền thông, là công ty truyền thông kia tiến hành phát sóng trực tiếp.”

Cao Thế Hiên đỏ mắt hỏi: “Là công ty truyền thông nào?!”

Lý Nhất Dương nói: “Công ty đó…Là một công ty truyền thông bán chính thức trực thuộc sở tỉnh.”

Thế cho nên mặc kệ bọn họ tìm đủ loại người đều không thể tắt livestream được, công ty tư nhân không dám phát sóng, nhưng công ty bên chính phủ thì lại khác.

Trong Biệt thự Mười Ba, có một khoảnh khắc im lặng.

Không khí dường như đóng băng.

Sau một hồi trầm mặc, Cao Thế Hiên cúi đầu nói: “Trận này, chúng ta thua rồi. Mọi người chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, ngày mai cảnh sát có thể sẽ đến biệt thự lục soát.”

Gã mất bình tĩnh đứng lên nói: “Tôi muốn nói chuyện với luật sư, mau tìm luật sư giỏi nhất đến đây.”

Chuyện cho tới bây giờ, gã cũng chẳng còn cách nào xoay chuyển, chỉ có thể chờ đợi sự phán xét của số phận.

App video bị lộ, Nghiêm Trì livestream vạch trần, đến giờ gã chỉ có thể hy vọng biệt thự này được quét dọn sạch sẽ, để cho cảnh sát không tìm được chứng cứ.

Chỉ cần không dính dáng đến án mạng, có thể có một chút hy vọng.

❁❁❁

Bây giờ đã quá nửa đêm, thành phố có vẻ yên tĩnh, nhưng trên mạng lại bùng nổ, tất cả mọi người đang thảo luận sôi nổi, thảo luận về Biệt thự Mười Ba.

Trước kia cũng có vài người từng tiết lộ chuyện xảy ra trong biệt thự, nhưng bài viết của những người đó đều bị xóa rất nhanh.

Internet có bộ nhớ, có vài người đã lưu ảnh lại, có người đã đi đăng ký tài khoản mới, đăng lại toàn bộ mọi thứ.

Thông tin bị rò rỉ từng lớp từng lớp một, và có thêm rất nhiều thông tin được đăng lên mạng.

Sự xấu xí trong cuộc sống thối nát của những người nổi tiếng đó lần lượt bị phơi bày, nhiều vụ việc khuất tất đã bị phanh phui.

Biệt thự Mười Ba không chỉ tham gia kinh doanh video theo dõi trong thời gian dài, thậm chí nơi này còn có liên quan đến một hai trường hợp mất tích.

Nó đã vượt qua điểm giới hạn của cái ác, nhưng lại vẫn luôn tồn tại trong thành phố này.

“Má ơi, đây là ổ chất độc à?”

“Ghê tởm thật đấy, không ngờ nó có thể tồn tại lâu như vậy.”

“Phải nghiêm trị! Những người như vậy nên xuống địa ngục.”

Giờ đây, các chủ đề liên quan đã trở thành tìm kiếm nóng số một.

Sau khi vụ việc đêm nay lên men, tất cả những chuyện này sẽ trở thành tiêu đề chính của tin tức vào ngày mai.

Kết quả này đã được biết trước.

Nghiêm Trì trong phòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, y tự đặt mình vào bờ vực sinh tử, hiện tại cuối cùng cũng cho mọi người thấy được bóng tối.

Mấy năm nay, y ngày đêm bị lương tâm lên án, giờ sắp phải đối mặt với sự xét xử của pháp luật, trong lòng lại cảm thấy rất bình tĩnh và thoải mái.

Tạ Vũ Na, người đã theo dõi toàn bộ quá trình từ một bên, giơ ngón tay cái lên: “Anh làm tốt lắm! Vừa rồi anh đẹp trai lắm luôn!”

Khi nghe được lời khen ngợi này, Nghiêm Trì nhìn về phía Lịch Trọng Nam bên cạnh và cả Thẩm Quân Từ.

“Nếu như không phải lúc trước anh Lịch tìm thấy anh, anh sẽ không quyết định trốn thoát khỏi đó, nếu không phải được họ cứu, có lẽ anh đã sớm chết rồi. Hơn nữa, nếu như không có pháp y Thẩm ở đây nói cho anh biết làm thế nào, lần livestream này sẽ không thành công như vậy…”

Tạ Vũ Na nói: “Dù sao đi nữa, các anh đều là những người vô cùng tốt, tất cả mọi người đều đã vất vả rồi.”

Cô gái lau nước mắt, “Em từng cảm thấy mình rất xui xẻo, bởi vì bản thân gặp phải rất nhiều điều khủng khiếp, ghê tởm, gặp phải rất nhiều người xấu. Nhưng khi gặp được các anh, em mới biết, hóa ra trên đời này vẫn còn có nhiều người tốt như thế.”

Thẩm Quân Từ đang ngồi trước máy tính nhẹ nhàng đóng laptop lại, cậu đứng lên, khiến cho miệng vết thương nứt ra, truyền đến một trận đau đớn.

Thẩm Quân Từ nhịn đau nói: “Hai người chuẩn bị đồ đạc đi, xe của sở tỉnh sắp đến rồi.”

Nghiêm Trì cùng Tạ Vũ Na vẫn đang rất hưng phấn, vừa tán gẫu, vừa thu dọn đồ đạc, mặc quần áo xong xuôi, chuẩn bị xuống lầu.

Thẩm Quân Từ cúi đầu nhìn điện thoại di động, hiệu quả còn tốt hơn cả mong đợi của cậu

Nghiêm Trì livestream, là kế hoạch đã sớm được định sẵn.

Ngay từ đầu cậu đã lấy được phương thức liên lạc của người phụ trách công ty truyền thông từ sở trưởng Hạ, nhưng cậu không trực tiếp dùng kênh bên đó.

Chặn, thay đổi nền tảng, tiết lộ tin tức từng chút một, rồi đẩy mọi thứ lên cao trào, đây là chuyện cậu đã sớm lên kế hoạch.

Internet và công chúng không nên là những con rối để những kẻ tà ác điều khiển, nếu được sử dụng đúng cách, cũng có thể trở thành vũ khí của những người chính trực.

Đây là cuộc đấu tranh giữa quyền lực và dư luận.

Bóng tối cuối cùng lại bị xé toạc một lần nữa.

Bằng cách này, cảnh sát sẽ có lý do để điều tra kỹ lưỡng Biệt thự Mười Ba, tổ giám sát cũng sẽ được xuống Bến Viễn.

Cậu đã cố gắng hết sức để mở đường cho cảnh sát vào Biệt thự Mười Ba, tiêu diệt Thương hội Hà Đồ.

Một giờ sáng, sở tỉnh phái xe và người đến đón Nghiêm Trì và Tạ Vũ Na.

Lịch Trọng Nam đỡ Thẩm Quân Từ đi xuống lầu, cùng nhau đưa hai vị nhân chứng trọng yếu kia lên xe.

Trước khi phát sóng trực tiếp, tình hình của bọn họ rất nguy hiểm.

Nhưng sau khi phát sóng trực tiếp, bọn họ đã bình an vô sự.

Bây giờ có rất nhiều người đang theo dõi vụ án, sở tỉnh chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ sự an toàn của họ.

Nếu như lúc này lại xảy ra chuyện, thể diện của sở tỉnh để ở chỗ nào?

Hơn nữa bây giờ những người đó tự lo mình còn không xong, hoàn toàn không thể làm hại họ được.

Đêm đã khuya, hơi se lạnh.

Vì hai người sẽ ở riêng nên có thể đây là lần cuối cùng họ gặp nhau trước khi lên xe.

Hai người yêu cũ, nói lời tạm biệt.

Tạ Vũ Na nhìn Nghiêm Trì vóc dáng cao cao, đôi mắt cô gái lóe lên.

Nửa năm nay cô đã trải qua quá nhiều chuyện, cũng thay đổi quá nhiều, cô đối mặt với Nghiêm Trì: “Tôi đã từng rất thích anh, cũng từng hận anh, nhưng sau này, tôi lại cảm thấy rất thoải mái, bởi vì anh đã nói cho tôi biết sự tồn tại của những người đó, cũng là anh đứng lên vạch trần những chuyện đó. Anh không phải là người xấu, chỉ là một người đáng thương bị lợi dụng mà thôi.”

Nghiêm Trì giúp cô sửa sang lại cổ áo, đây là động tác mà y thường xuyên làm khi đóng vai bạn trai cô, y đã làm động tác thân mật này với không chỉ một người. Nhưng trước đây y làm vậy là vì muốn chiếm được những cô gái đó, hiện tại y làm vậy là vì trong lòng y vẫn còn yêu cô gái trước mặt.

Nghiêm Trì đem tình yêu của mình đè lại nơi đáy lòng.

Y nói với Tạ Vũ Na: “Em là một cô gái tốt. sau này, em nhất định sẽ gặp được người tốt hơn, sống một cuộc sống tốt hơn.”

Trong lòng y biết rất rõ, cho dù y thành khẩn khai báo, chuyển thành người cung cấp thông tin cho cảnh sát, cũng có khả năng bị kết án, đó là cái giá y phải trả. Y có thể không có cơ hội ở bên cô gái này.

Nhưng y cũng rất may mắn, y đã tìm thấy công chúa của mình trên tòa tháp cao và cứu được cô.

“Trước đây em tốt nghiệp đại học rồi ở lại thành phố này, sau đó vì cãi nhau với gia đình nên mới không muốn về nhà, nhưng hiện tại mọi thứ đã qua. Sau này, có thể em sẽ tìm một nơi nào đó gần nhà, rồi bắt đầu lại từ đầu.” Tạ Vũ Na nói tới đây, vươn tay, chủ động ôm Nghiêm Trì, “Em đã từng thích anh, phần tình cảm này sẽ luôn tồn tại trong lòng em, Có lẽ một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại nhau.”

Tạ Vũ Na nở nụ cười, một lúm đồng tiền nhỏ xuất hiện trên khóe miệng: “Anh phải cố lên, nhất định phải đến tòa án làm chứng, để cho những kẻ xấu kia bị pháp luật trừng phạt!”

Nghiêm Trì vuốt tóc cô gái nói: “Em cũng cố lên!”

Sau cuộc chia tay ngắn ngủi, Tạ Vũ Na lên xe trước, cô vẫy tay chào mọi người.

Sau đó Nghiêm Trì cũng xoay người nói: “Cám ơn anh Lịch, cám ơn pháp y Thẩm. Hai người nhớ thay tôi cảm ơn đội trưởng Cố.”

Y cúi đầu thật sâu, chân thành cảm ơn những người trước mắt mình.

Cửa xe đóng lại, hai chiếc xe một trước một sau chạy ra khỏi khu dân cư.

Lịch Trọng Nam nhìn bọn họ rời đi, quay đầu nói với Thẩm Quân Từ: “Lại tiến thêm được một bước”

Sắc mặt Thẩm Quân Từ tái nhợt nhưng vô cùng kiên định: “Chúng ta sẽ cùng nhau đi đến đích.”

Trên con đường tìm kiếm công lý này, cậu không đơn độc.

Bên này vừa xử lý xong, xe của Cố Ngôn Sâm chạy tới, hắn tăng ca, lúc này mới bận rộn xong việc trong cục thành phố.

Cố Ngôn Sâm dừng xe lại hỏi: “Nghiêm Trì và Tạ Vũ Na bị đón đi rồi à?”

Lịch Trọng Nam gật đầu: “Vừa đi xong. Nếu cậu đến sớm hơn một chút, cậu có thể nói lời tạm biệt với họ.”

Cố Ngôn Sâm nói: “Bọn họ an toàn là tốt rồi.”

Thần kinh căng thẳng của hắn rốt cục cũng thả lỏng.

Lịch Trọng Nam chủ động nói: “Vậy tôi đi trước đây, sau này cần gì thì liên lạc.”

Cố Ngôn Sâm khoát tay với Lịch Trọng Nam, hắn quay đầu lại hỏi Thẩm Quân Từ: “Em cảm thấy khá hơn chưa?”

Thẩm Quân Từ cúi đầu suy nghĩ: “Có lẽ tốt hơn chút rồi.”

Trước đây anh ấy đã ở trong trạng thái hưng phấn, bây giờ nghe Cố Ngôn Sâm hỏi vậy, cảm thấy xây xẩm mặt mày.

Cố Ngôn Sâm sờ lên trán cậu, nóng rẫy: “Pháp y Thẩm, em bị sốt rồi.”

Mí mắt Thẩm Quân Từ rũ xuống: “Bây giờ em buồn ngủ quá, muốn về ngủ một giấc.”

Lần này Cố Ngôn Sâm không nhân nhượng cậu: “Không được, đừng có mà lười, phải đến bệnh viện, thuận tiện kiểm tra tình trạng vết thương.”

Thẩm Quân Từ nói: “Em uống thuốc rồi.”

Cố Ngôn Sâm nhìn về phía cậu: “Vậy em không muốn tham gia lục soát Biệt thự Mười Ba à?”

Thẩm Quân Từ nhấc mi mắt lên, đôi mắt sáng quắc: “Muốn!”

“Cục trưởng Đinh nói, viện kiểm sát bật đèn xanh, đẩy mạnh quy trình xét duyệt đặc biệt, nếu muốn tham gia, hiện tại phải nghe theo ý kiến ​​của lãnh đạo.” Cố Ngôn Sâm nói tới đây, không nói một lời đã ôm lấy Thẩm Quân Từ, sau đó nhét vào trong xe.

Còn hắn thì lên lầu lấy thẻ bảo hiểm y tế và đồ đạc, lái xe đến bệnh viện.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio