❁ Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi | Editor: Mèo ❁
===========================
◎ “Con rất nhớ bố.”◎
Buổi tối, ở nhà.
Trên mặt Thẩm Quân Từ nóng lên, buông Cố Ngôn Sâm ra, nóng lòng muốn ngồi dậy, lại hơi đụng đến vết thương ở bụng dưới, vội vàng khom người xuống che miệng giả ho.
Cố Ngôn Sâm bật đèn, hắn hoàn toàn không biết Thẩm Quân Từ đang nghĩ gì, thấy sắc mặt cậu đỏ bừng, lấy một chiếc nhiệt kế từ tủ đầu giường, áp lên trán cậu.
Nhiệt kế bíp một tiếng, nhảy ra một con số.
Cố Ngôn Sâm nhìn thoáng qua: “36,5°C, không sốt.”
Thẩm Quân Từ vẫn cảm thấy hơi xấu hổ, không muốn nhắc tới chuyện vừa rồi trong mơ: “Chúng ta đi uống canh gà đi.”
Cố Ngôn Sâm kéo cậu một cái.
Thẩm Quân Từ đứng dậy khỏi giường.
Mèo và chó bị nhốt ngoài ban công, Tuyết Nha nhảy lên giá cào móng dành cho mèo.
Canh gà đã được đặt trên bàn, màu vàng ươm, bốc khói nghi ngút.
Thẩm Quân Từ ngồi xuống, cúi đầu cầm thìa khuấy lên, bên trong không có gì cả.
Cố Ngôn Sâm cũng múc một chén.
Thẩm Quân Từ nhấp một ngụm, hương vị của canh gà rất thuần khiết, chỉ thêm gừng thái lát và muối, thực sự rất ngon. Nó thậm chí còn đặc hơn món cậu làm lần trước.
Đây quả thực là món canh gà hoàn mỹ trong tưởng tượng của cậu.
Cậu uống vài ngụm, nhưng vẫn cảm thấy trong hương vị kia hình như thiếu gì đó.
Tay Thẩm Quân Từ dừng lại, tự hỏi vấn đề nằm ở đâu.
Thật như một đứa trẻ đột nhiên nhận được một món đồ chơi mà nó không thể quên được, nhưng lại phát hiện ra rằng món đồ chơi đó hoàn toàn khác với những gì nó nghĩ. Cậu dường như không thích món canh đó nhiều như cậu vốn tưởng.
Thấy cậu dừng lại, Cố Ngôn Sâm hỏi: “Sao vậy? Không ngon sao?”
“Không… Rất ngon…” Thẩm Quân Từ cụp mi xuống nói: “Chỉ là em bỗng nhiên cảm thấy, hình như thêm vào chút táo tàu cũng không tệ.”
Cố Ngôn Sâm nấu canh gà nguyên vị cho cậu, nhưng cậu hơi nhớ món canh gà có mùi vị kỳ quái mà Lâm Hướng Lam làm…
Bởi vì giấc mơ vừa rồi, hốc mắt cậu lại bắt đầu nóng lên, nhịn xuống nước mắt, không để nó chảy ra.
Thấy mắt và mũi của cậu có hơi đỏ, Cố Ngôn Sâm còn tưởng cậu bị bỏng nên nhắc nhở: “Món canh gà này vừa mới tắt lửa, em thổi qua đi rồi hẵng uống. Đừng uống quá nhanh.”
Thẩm Quân Từ “Ừ” một tiếng, cúi đầu uống cạn, cậu hỏi Cố Ngôn Sâm: “Ngày mai anh có về nhà không?”
Cố Ngôn Sâm nói: “Anh nói với mẹ rồi, gần đây công việc rất bận, vì vậy buổi chiều hoặc tối anh sẽ mua một hộp bánh trung thu rồi gửi qua, không chắc sẽ qua ăn cơm được.”
Thẩm Quân Từ cảm thấy hắn đang bận tâm đ ến tâm tình của mình: “Lâu rồi anh không về nhà, về với gia đình đi, em ở một mình cũng không sao”.
Cố Ngôn Sâm nói: “Em cũng là gia đình của anh.”
Những lời này khiến trong lòng Thẩm Quân Từ cảm thấy rất ấm áp.
Cố Ngôn Sâm bưng canh gà nói: “Với lại, ba dượng, mẹ, và em gái anh, bọn họ mới là một nhà có quan hệ huyết thống hoàn chỉnh.”
Thẩm Quân Từ thốt lên: “Dù sao đó cũng là mẹ anh…”
Cố Ngôn Sâm lại nói: “Anh không phải con ruột của bà ấy.”
Rất khó để hắn giải thích tình huống này với Thẩm Quân Từ, tuy Mạc Tuyết Tình đối xử với hắn rất tốt, hắn cũng coi bà ấy như mẹ mình.
Nhưng DNA không nói dối.
Vì vậy, nghiêm túc mà nói, hắn và Thẩm Quân Từ mới là người nhà, bọn họ chỉ có nhau.
Thẩm Quân Từ cúi đầu, bỗng nhiên nhớ tới Mộng Sư, gã và Cố Ngôn Sâm sinh cùng một ngày, gã cũng không phải con ruột của bố mẹ gã.
Ngày 25 tháng 9, ba mươi năm trước đã xảy ra chuyện gì?
Cố Ngôn Sâm không biết trong đầu mình đang nghĩ gì, lại nói: “Nhưng chuyện này cũng không có gì to tát, bọn họ đối với anh có ân dưỡng dục, cũng luôn đối xử tốt với anh. Sau này có cơ hội thích hợp, anh sẽ giới thiệu em với họ.”
Hai người trò chuyện vài câu, Cố Ngôn Sâm cảm giác được nút thắt của Thẩm Quân Từ có thể là nút thắt trong lòng, nghĩ đến ngày mai chính là trung thu, là ngày đoàn tụ. Hắn thăm dò: “Lúc em ngủ có nói mê, em nhớ nhà à?”
Trầm mặc một lát, Thẩm Quân Từ mới thừa nhận: “Trước kia, bố mà nấu canh gà cho em, bên trong cho rất nhiều dược liệu, cái gì cũng có, kỷ tử, táo tàu, hương vị rất kỳ lạ, lúc ấy em ghét lắm, bây giờ lại thấy hơi nhơ nhớ.”
Cố Ngôn Sâm nói: “Nếu em muốn, anh nấu cho em là được.”
Thẩm Quân Từ nhàn nhạt lắc đầu: “Em cũng không biết ông ấy cho những gì vào, ông chỉ nói đó là bí quyết độc quyền của ông. Em chợt nghĩ, mình sẽ chẳng bao giờ còn được uống bát canh gà như thế nữa.”
Có những thứ, khi có được thì không trân trọng, mất đi rồi mới thấy tiếc.
Người nói vô tâm, người nghe có ý.
Cố Ngôn Sâm ngẩng đầu lên nói: “Loại canh gà mà anh nói, hình như anh cũng từng uống qua, trước đây có một lần bị thương, cục trưởng Lâm xách canh gà đi thăm anh, còn bắt anh uống hết một phần canh gà, bát canh gà kia vừa đắng vừa ngọt, có hơi khó uống, ông ấy cũng nói đó là bí quyết độc quyền.”
Hắn nói đến đây đặt thìa xuống, nhìn về phía Thẩm Quân Từ, cẩn thận thăm dò: “Công thức canh gà của bố em có thể anh không biết, nhưng nếu là công thức của cục trưởng Lâm, có lẽ anh tìm được đấy.”
Thẩm Quân Từ trước đó mê man một thời gian, cả người còn hơi mơ hồ, lúc mới bắt đầu, cậu không phát hiện bên trong có ý thăm dò, cũng không nhận ra, trong lời nói của Cố Ngôn Sâm hoàn toàn coi Lâm Hướng Lam là bố của cậu.
Sau khi nghe xong, cậu nhận ra có điều gì đó không ổn, nhưng lại quá háo hức với món canh gà nên nhẹ nhàng hỏi: “Tìm bằng cách nào?”
Cố Ngôn Sâm ôm quyển sổ tay bên cạnh: “Thật ra lúc trước cục trưởng Lâm có để lại mật khẩu một tài khoản cho anh.”
Hắn nhìn xuống màn hình, tải về một phần mềm trò chuyện, cài đặt rồi bắt đầu đăng nhập.
Thẩm Quân Từ hỏi: “Cục trưởng Lâm giấu công thức nấu ăn ở đây sao?”
Cố Ngôn Sâm “Ừ” một tiếng: “Trước kia cục trưởng Lâm có một tài khoản.”
Chờ Cố Ngôn Sâm mở ra giao diện quen thuộc, Thẩm Quân Từ bỗng nhiên ý thức được cái gì…
Cậu nhớ lại, vào sinh nhật lần thứ 12 của mình, Lâm Hướng Lam nói với mình: “Con trai, bố biết con lúc con lớn, sẽ có rất nhiều bất mãn với bố, bố cũng có rất nhiều không muốn nói thẳng với con. Nhưng chúng ta vẫn cần phải giao tiếp với nhau. Vì vậy, chúng ta nên đổi sang cách giao tiếp giữa những người trưởng thành với nhau. Con có thể để lại tin nhắn trực tuyến cho bố, nói tất cả những gì con muốn nói, bố sẽ đăng nhập vào rồi xem.”
Lão Lâm giúp cậu, đăng ký một tài khoản, sau đó tự mình cũng đăng ký một cái.
Tài khoản đó là một tài khoản nhỏ, họ chỉ add lẫn nhau.
Kể từ đó, cậu lấy hết can đảm của mình, đăng nhập vào rồi để lại tin nhắn cho lão Lâm.
Lúc đầu, cậu còn cảm thấy Lâm Hướng Lam sẽ đọc, rồi trả lời tin nhắn của mình. Nhưng sau đó cậu phát hiện, cậu chưa bao giờ nhận được hồi âm của Lâm Hướng Lam. Dường như Lâm Hướng Lam đã sớm quên mất chuyện này.
Ông ấy dường như chưa bao giờ đăng nhập vào tài khoản đó, ảnh đại diện của tài khoản đó vẫn luôn là màu xám.
Vì vậy, cậu đã coi phần mềm này là cái hốc cây tên Lâm Hướng Lam.
Đây là nơi cậu có thể giãi bày trái tim mình.
Bình thường muốn oán giận Lâm Hướng Lam, hay muốn biểu đạt tình yêu, hay sự tiếc nuối và không cam lòng, tất cả mọi chuyện cầu đều gửi ở trong đó.
Dần dần, việc này trở thành thói quen.
Cho dù Lâm Hướng Lam chết, cậu cũng sẽ thỉnh thoảng mở phần mềm, gửi đôi ba câu.
Chừng nào cái hốc cây còn đó, cậu vẫn cảm thấy, Lâm Hướng Lam còn sống, hết thảy đều không thay đổi.
Cố Ngôn Sâm tự mình nói: “Cục trưởng Lâm có một acc nhỏ, mỗi ngày đều đăng nhập xem một chút, ông ấy có nói với anh, ông ấy dùng không gian bên trong như một phần mềm ghi chú để sử dụng. Lâm Lạc thích ăn đồ gì, có thói quen gì, đều sẽ ghi lại trong đó.”
Thẩm Quân Từ đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó giống như nổ tung trong đầu, cậu kinh ngạc mở miệng: “Gì cơ?!”
Đăng nhập mỗi ngày?
Nói cách khác, tất cả những gì cậu gửi, thật ra Lâm Hướng Lam đều nhìn thấy?!
“Mật khẩu có một lần lão Lâm nói cho anh biết, sau đó không lâu, ông ấy qua đời. Anh nghĩ ông ấy có linh cảm, nên mới nói cho anh biết mật khẩu. Cục trưởng Lâm lúc ấy nói với anh, nếu như Lâm Lạc tốt nghiệp đại học, có thể để cho cậu ấy xem những thứ trong đó. Đêm Lâm Lạc tốt nghiệp, anh muốn hẹn cậu ấy đi ăn cơm tối, tiện thể nói chuyện này cho cậu ấy biết.”
Đáng tiếc lại xảy ra chuyện, ngày đó lúc bọn họ gặp nhau, cả người Lâm Lạc đầy máu, ngã vào trong ngực hắn.
Thậm chí họ còn chẳng thể nói được một câu tạm biệt đàng hoàng.
Dưới ánh đèn, trong căn phòng yên tĩnh, ánh mắt Cố Ngôn Sâm sâu thẳm.
Thẩm Quân Từ phản ứng lại, hắn cố ý nói những lời này cho cậu.
Cố Ngôn Sâm có thể đã sớm phát hiện ra, cậu chính là Lâm Lạc.
Hắn cũng có thể cảm giác được, Lâm Hướng Lam là khúc mắc của cậu.
Cậu giống như đột nhiên, nhận được một khoản tiền đến từ di sản của Lâm Hướng Lam.
Thẩm Quân Từ cúi đầu im lặng một lúc, phản ứng vừa rồi của cậu, về cơ bản cũng đã bại lộ tất cả bí mật.
Cuối cùng cậu cũng lên tiếng: “Thực ra anh đã phát hiện ra điều này từ lâu rồi phải không?”
Thẩm Quân Từ run giọng trả lời: “Em chính là Lâm Lạc.”
Cố Ngôn Sâm ừ một tiếng, hắn là một đội trưởng cảnh sát hình sự, đương nhiên hiểu rõ.
Từ lần đầu tiên gặp được cậu, hắn đã có cảm giác như quen biết từ lâu, sau đó xác nhận khẩu vị và một số thói quen của cậu, đều giống hệt Lâm Lạc.
Từ biểu hiện không tự nhiên của cậu khi nhìn thấy đồng xu, đến câu chuyện về chuyến tàu nhỏ mà cậu nói và cả những trải nghiệm của Thẩm Quân Từ đều có những sai lầm rất nhỏ.
Từ sự thay đổi biểu cảm khi hắn nhắc tới Lâm Hướng Lam, đến phản ứng của cậu khi biết được vụ án của Lâm Lạc.
Từ sự quen thuộc không thể giải thích được của Vô Lượng với cậu, đến quan hệ thân thiết giữa cậu và Lịch Trọng Nam.
Tất cả các loại dấu vết, tất cả đều chỉ vào cùng một sự thật.
Lần đó Thẩm Quân Từ nói cho Cố Ngôn Sâm biết chuyện phẫu thuật thay tim, khiến hắn càng thêm rõ chuyện này.
Cố Ngôn Sâm đã sớm nghĩ tới khả năng này, với manh mối trước đây, hắn càng ngày càng chắc chắn suy đoán của mình, nhưng chỉ đến lúc này mới được xác nhận thực sự.
Cậu chính là Lâm Lạc.
Cố Ngôn Sâm nhịn không được ôm lấy người trước mắt, ôm chặt vào lòng.
Đây chính là một loại may mắn, mất đi rồi lại có được.
Sau đó hắn chuyển máy tính cho Thẩm Quân Từ: “Em là Lâm Lạc, em cũng có quyền được thấy nội dung bên trong, em có thể mở tài khoản này, cũng có thể lựa chọn quên nó đi.”
Thẩm Quân Từ đối mặt với tài khoản kia, cậu chần chờ hồi lâu, rốt cục hít sâu một hơi, nhấn phím Enter.
Giống như một chiếc hộp đột ngột mở ra.
Tài khoản đã nhiều năm không đăng nhập hiện ra vô số tin nhắn cậu gửi cho Lâm Hướng Lam.
“Con có nhớ ra được một vài chuyện, cũng nhớ được tài khoản này, rất khó để con có thể giải thích tình huống trước mắt, giống như con đổi lấy một thân thể còn sống vậy.”
“Bố, con đã làm theo nguyện vọng của bố khi đó, đi học pháp y, hình như con thật sự rất am hiểu những chuyện này. Đáng tiếc, ba không thể thấy được.”
“Gần đây, con gặp lại Lịch Trọng Nam, anh ấy bị những người đó bắt được khi đang điều tra tình hình của công ty vệ sinh, người của đối phương nhốt anh ấy lại, bởi vì sợ bị cảnh sát phát hiện, những người đó luôn thay đổi vị trí. Trong một lần di chuyển, anh ấy trốn được, bị những người đó bắn rồi rơi xuống biển, may được mấy ngư dân gần đó cứu. Anh ấy cũng đang điều tra cái chết của bố. Con nói với anh ấy con là Lâm Lạc rồi, anh ấy cũng kể cho con biết về nội bộ của công ty vệ sinh. Trên con đường này, cuối cùng con cũng cảm thấy mình không còn cô đơn nữa.”
“Bố, hôm nay con có mổ xẻ một thi thể, tìm được nguyên nhân tử vong chính xác, khi kỹ năng của con ngày càng thuần thục, con càng ngày càng yêu thích công việc này. Hóa ra trừng trị cái ác, khuyến khích cái thiện, tìm ra được hung thủ, sẽ mang đến cho người ta cảm giác thành tựu. Con đã hiểu một chút về sự cống hiến và tình yêu của bố dành cho công việc rồi.”
“Con nhớ bố từng nói, lúc trước bố từng gặp sở trưởng Hạ, bố nói ông ấy chính là một chính nhân quân tử, sở trưởng Hạ muốn quản lý Bến Viễn, con có nói chuyện vài lần với ông ấy, ông ấy quả thật là một lãnh đạo tốt.”
“Bố, hôm nay con đến cục thành phố báo cáo, mọi việc đều suôn sẻ, con được vào Đội Hình sự Đặc biệt, con sẽ bắt đầu công việc chính thức vào ngày mai.”
“Cố Ngôn Sâm hiện là đội trưởng của Đội hình sự đặc biệt, con thuê nhà của anh ấy, anh ấy sẽ chăm sóc con, bố yên tâm nhé.”
“Gần đây bọn con đang chấp hành nhiệm vụ mới, con tin bọn con sẽ tìm được bí mật phía sau Thương hội Hà Đồ nhanh thôi.”
“Bố, con rất nhớ bố.”
Sau đó cậu lại mở không gian tài khoản, bên trong chính là nhật ký lâm Hướng Lam viết.
Nó đã được viết trong nhiều năm.
“Đứa nhỏ lớn rồi, có bí mật nhỏ của mình rồi, mình đã thiết lập ẩn đăng nhập cho acc này, bảo nó để lại tin nhắn cho mình, như vậy nó nhất định sẽ tưởng mình quên mất chuyện này. Mình có thể thấy được những lời nó đánh giá về mình, mình thật nhanh trí.”
“Hôm nay Lâm Lạc lại oán giận chuyện mình về nhà quá muộn, nhưng hôm nay, mình đã cứu được một cặp mẹ con suýt bị chồng cũ sát hại. Lúc mình về, nó đã ngủ rồi, mình ngồi bên cạnh giường nó rất lâu.”
“Mình phát hiện ra Lâm Lạc giả bệnh, tên nhóc thối này nghĩ gì không biết? Bố nó đường đường xuất thân là đội trưởng đội điều tra hình sự, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, muốn lừa mình ư, còn non và xanh lắm.”
“Mình đoán ra rồi, nó giả bệnh là để mình quan tâm đ ến nó nhiều hơn. Ở nơi mình không thấy, con trai mình đang lặng lẽ lớn lên rồi trưởng thành. Từ giờ trở đi, tôi phải về nhà sớm hơn, ít nhất hai lần một tuần và ăn tối với nó.”
“Mình đã tặng huân chương của mình cho Lâm Lạc, huy chương này được Bộ khen tặng huân chương cán bộ. Mình đã hứa nó có thể dùng huy chương để đổi lấy một cơ hội đến khu vui chơi. Nó cất huy chương rồi nói mình là tên lừa đảo, lúc nào cũng nói dối nó. Ai nói mình là tên lừa đảo chứ? Mình đã viết ra tất cả những phần thưởng trao đổi ở đây, để tránh sau này mình nhớ lầm, mình thật nhanh trí.”
“Mình suýt quên hôm nay là Tết Trung thu, may mà lúc tan tầm mình mở acc này ra, thấy tin nhắn của nó. Nó nói nó cô đơn, cần có người bạn đồng hành. Lúc mình đi ngang qua đội cảnh sát lại phát hiện bên đội cảnh khuyển có một con cần tìm người nhận nuôi, mình lập tức quyết định bế nó về nhà. Quà tặng đã có, mình đúng là thông minh.”
“Hôm nay Lâm Lạc ốm thật rồi, nhưng mình lại không thể ở bên cạnh nó được. Nó tự uống thuốc, cơn sốt cũng hạ rồi. Lâm Lạc, xin lỗi, là con trai bố, con chịu thiệt nhiều rồi, là bố có lỗi với con.”
“Lâm Lạc khỏi bệnh rồi, gầy đi nhiều lắm, mình muốn nấu canh gà cho con trai ăn. Hôm nay mình nhìn thấy một công thức nấu canh gà, thử nấu, rồi thêm một vài thứ, như vậy, dinh dưỡng sẽ nhiều hơn, hương vị cũng có cảm giác đẳng cấp hơn. Đáng tiếc lúc mình làm thử lại cho nhiều hoàng kì quá, vị quá đắng. Lạc Lạc chắc chắn không thích uống. Để không lãng phí, mình đã xách nồi canh gà dùng để thí nghiệm này đến cho Cố Ngôn Sâm bị thương gần đây trong đội cảnh sát, lấy danh nghĩa thăm hỏi người bị thương, bắt cậu ta phải uống hết. Không được lãng phí, mình thật thông minh.”
“Lâm Lạc không thích cho táo tàu vào canh gà, nhưng táo tàu bổ huyết, đó mới là linh hồn của món canh gà này! Tên nhóc thối, miệng thì nói không thích, thế mà uống đến mấy bát.”
“Mấy ngày nay Lâm Lạc thi đại học, tối hôm qua mình đi thẩm vấn một tên phạm nhân bắt cóc con tin, đến giữa trưa, có lẽ là bởi vì hôm qua thức khuya, bệnh tim của mình lại tái phát, may mà uống thuốc kịp thời. Đang lúc quan trọng như vậy, thân là cục trưởng, mình không thể ngã xuống được, nếu vậy toàn bộ mọi thứ sẽ bị hủy hoại, không tìm được địa điểm của con tim, đồng bọn có thể sẽ giết con tin.”
“Lâm Lạc gọi điện thoại tới, mình cố gắng nói với nó vài câu rồi cúp máy, lại đành bảo Cố Ngôn Sâm buổi chiều đến thăm nó thôi.”
“May quá, cuối cùng cũng cứu được con tin. Lâm Lạc đã thi xong. Chắc nó đang giận lắm, mấy ngày nay không thèm nói chuyện với mình nữa rồi.”
“Bác sĩ bảo mình nên nằm viện, trong cái rủi có cái may, Lâm Lạc không rảnh để giận mình.”
“Lâm Lạc lựa chọn chuyên ngành truyền thông, nhưng mình biết nó thích pháp y. Mình thường nhìn thấy nó ở phòng pháp y, lén đọc sách giải phẫu của mấy người pháp y cũ. Mình cảm thấy chắc nó đang dỗi mình, mà không làm cảnh sát cũng tốt, nếu cả hai bố con chúng ta đều bận rộn, sẽ không có thời gian để chăm sóc cho gia đình này, sau đó nó cũng không có thời gian để tìm người yêu.”
“Đứa nhỏ Cố Ngôn Sâm này quả thực là người phát ngôn đáng tin cậy. Mình cho cậu ta một đồng xu, hứa với cậu ta nếu vụ án của Hứa Thừa Húc thành công, mình có thể đáp ứng cậu ta một yêu cầu. Nếu Lạc Lạc là con gái thì tốt rồi, giao nó cho cậu ta thì mình yên tâm hẳn.”
“Mình cảm thấy làm bố còn khó hơn làm cục trưởng. Công việc thì có thể cố gắng, nhưng việc làm bố này, nợ là nợ, chứ chẳng bao giờ bù đắp được.”
“……”
Có vài bản ghi chú rất dài, nhưng có bản ghi chú lại rất ngắn, thỉnh thoảng ghi vài công thức nấu ăn, còn lại thì là về những điều nhỏ nhặt của cuộc sống.
Thẩm Quân Từ đọc từng dòng một, thì ra những gì cậu nhìn thấy, cho tới bây giờ cũng không phải là sự thật.
Lâm Hướng Lam có lẽ không phải là một người bố tốt, nhưng thật ra ông vẫn luôn cố gắng.
Cuối cùng, là một lá thư.
“Con trai, nếu con nhìn thấy lá thư này, bố có thể không còn ở đây nữa, bố đã nói mật khẩu và tài khoản cho Cố Ngôn Sâm, nhờ cậu ấy sau khi con tốt nghiệp đại học thì nói cho con biết, khi đó con đã trưởng thành, cũng có thể bình tĩnh tiếp nhận rất nhiều chuyện.”
“Con không cần phải báo thù cho bố, cũng đừng nhúng tay vào, đây là tâm nguyện cuối cùng của bố, cũng là yêu cầu cuối cùng của bố đối với con, con nhất định phải nghe lời.”
“Gần đây bố đang điều tra một vụ án lớn, vụ án này càng điều tra, lại càng khiến bố sợ hãi. Nói ra thì thật nực cười, bố làm công an đã mấy chục năm, nhưng lần này, bố lại sợ. Không phải bố sợ chết, mà bố sợ, bố chết rồi, con chỉ còn lại một mình.”
“Mẹ của con qua đời sớm, phần lớn thời gian chỉ có hai chúng ta nương tựa lẫn nhau, bố còn nhớ lúc con sinh ra, nhỏ xíu à, con không thích khóc, bi ba bi bô nói chuyện từ rất sớm. Chỉ cần uống no sữa, con sẽ luôn tươi cười với mọi người.”
“Bố nhìn con từng chút một cao lớn, rất thông minh, rất tự chủ, rất dũng cảm, thỉnh thoảng con giả bệnh để thu hút sự chú ý của bố, mỗi lần đánh nhau đều là vì người khác bắt nạt con. Trong lòng bố rất thương con, nhưng lại không biết nên thể hiện ra như thế nào. Bố hy vọng con sẽ luôn luôn khỏe mạnh và hạnh phúc.”
“Bố cũng không muốn chết, bố cũng rất ích kỷ, bố còn muốn nhìn thấy con nhiều hơn, bố muốn nhìn thấy lúc con trưởng thành thật sự. Bố muốn nhìn thấy lúc con trưởng thành rồi tìm được một người yêu thương mình. Nếu lúc đó, bố còn sống, bố sẽ nghỉ hưu, như vậy thì bố có thể nấu ăn cho con mỗi ngày, nấu canh gà cho con, hoặc giúp con trông con của con. Con không muốn có con cũng không sao, chúng ta có thể đón Vô Lượng về, giúp con dắt cho đi dạo, có một chú chó đồng hành cũng tốt.”
“Bố nói nhiều như vậy, là cảm thấy, nếu có một ngày, bố chết thật thì con đừng đau buồn quá, con nên tự hào về bố. Nghề này chính là như vậy, có rất nhiều người hy sinh, có rất nhiều người làm việc chăm chỉ. Tre già măng mọc. Chỉ khi đó những người bình thường mới có thể sống một cuộc sống bình thường.”
“Bố không đơn độc trên con đường này, Cố Ngôn Sâm, Lịch Trọng Nam, và rất nhiều người trẻ tuổi có năng lực trong thành phố, bọn họ đứng ở phía sau bố, bố truyền ngọn đuốc trong tay xuống, sẽ có người tiếp tục đi trên con đường này.”
“Cuối cùng bố muốn nói một câu hơi giả tạo một chút, bố yêu con. Con là món quà tốt nhất mà Chúa đã ban tặng cho bố, cảm ơn con đã có thể cùng bố đi hết quãng đời dài như vậy.”
“Cuối cùng, con trai, hãy nhớ lấy, trên đời này đen thì không bao giờ thắng trắng.”
Đọc đến đây, nước mắt Thẩm Quân Từ lăn dài. Cậu bịt miệng, cố gắng không để mình khóc thành tiếng, nhưng nước mắt lại không kìm được.
Cậu chợt nhận ra, không phải là hương vị canh gà thiếu cái gì, mà là bên bàn thiếu đi Lâm Hướng Lam.
Sẽ thật tuyệt nếu ba người có thể ngồi đây cùng nhau.
Cố Ngôn Sâm biết Thẩm Quân Từ đang nghĩ cái gì, hắn ôm lấy Thẩm Quân Từ: “Em thực sự đã làm rất tốt rồi, nếu cục trưởng Lâm còn sống, ông ấy sẽ rất tự hào về em.”
Thẩm Quân Từ dựa vào vai Cố Ngôn Sâm, nước mắt thấm đẫm cổ áo.
Cố Ngôn Sâm nhẹ nhàng vuốt v e lưng cậu: “Anh đã hứa với ông ấy, anh sẽ chăm sóc em thật tốt cả đời.”
Tác giả có chuyện muốn nói:
Áo giáp rơi xuống, ngày mai sẽ an ủi trên giường sau, thời khắc kiểm tra xem có được hay không được đã đến…