❁ Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi | Editor: Mèo ❁
===========================
◎”Về rồi sờ.”◎
Buổi sáng, phía đông thành phố Bến Viễn.
Đúng lúc này, một cuộc phỏng vấn đặc biệt đang diễn ra..
Trong một biệt thự, thư ký mở cửa phòng và đưa một cô gái trẻ vào.
Cô gái bước vào từ cổng vẫn luôn bị cơn gió se lạnh mùa thu quấn quanh người, nên vừa vào phòng đã cảm nhận được sự ấm áp.
Hoắc Lôi đứng trong phòng, hôm nay cô mặc một bộ sườn xám màu xanh đậm, bộ quần áo ôm lấy dáng người tinh xảo của cô, tách biệt hoàn toàn với cô gái.
Cô xoay người, ánh mắt đảo qua cô gái từ trên xuống dưới: “Tôi tên là Hoắc Lôi, ở đây không lạnh lắm, cởi áo khoác ra, để tôi nhìn kỹ một chút.”
Cô gái hơi nhíu mày với yêu cầu kỳ lạ này của người phỏng vấn, nhưng vẫn ngoan ngoãn cởi áo khoác ra, để lộ bộ quần áo đang mặc bên trong, một chiếc áo hoodie cũ rộng rãi, cô gái hơi xấu hổ, ngón tay nắm chặt góc áo.
Hoắc Lôi ở một bên híp mắt nhìn cô gái, thậm chí cô còn vươn tay chạm vào eo và ngực của cô gái, giống như đang định giá.
Cô gái sợ hãi nhìn Hoắc Lôi, tuy người phụ nữ trước mặt rất hòa nhã, nhưng cô gái vẫn thấy có chút sợ.
Hoắc Lôi cũng cẩn thận quan sát cô gái, cô gái có đôi mắt to, sạch sẽ, giống như một con nai ngây thơ.
Nhưng Hoắc Lôi biết đó chỉ là vẻ bề ngoài, cô gái này đã trải qua rất nhiều chuyện. Cô đối với thế giới này rất thất vọng, chỉ cần những đối xử tốt một chút với những người như vậy, bọn họ sẽ chủ động làm những chuyện không có giới hạn.
Hoắc Lôi mỉm cười kéo tay cô gái: “Cô tên Điền Tuyết phải không?”
Cô gái gật đầu.
“Tôi biết chuyện của cô, bố mẹ cô đã ly hôn, cả hai đều không cần cô, từ nhỏ cô đã sống với bà. Hồi học tiểu học, gặp phải một giáo viên nam không tốt, cô là một trong những nạn nhân xấu số đó.”
Vẻ mặt của Điền Tuyết trở nên mất tự nhiên, đó là cơn ác mộng đời này của cô gái, tên giáo viên nam kia gọi học sinh nữ trong lớp đến văn phòng, làm một vài chuyện mất nhân tính.
Lúc ấy, cô gái còn nhỏ, rất ngây thờ, hoàn toàn không hiểu những chuyện đó, cho đến khi tên giáo viên kia bị kỷ luật.
Lúc ấy cô gái mới nhận ra, cô hận tên đó thấu xương, cảm thấy chính tên đó đã hủy hoại đời mình. Nhưng cho dù tên giáo viên kia có đi tù, trinh tiết của những cô gái ấy cũng không thể lấy lại được.
Hoắc Lôi chậm rãi nói tiếp: “Mẹ của cô sinh thêm một đứa con trai, cha dượng muốn bắt nạt cô, cho nên cô mới bỏ nhà đi. Cô cũng từng có một người bạn trai, nhưng anh ta lại giấu cô, lên giường cùng với bạn thân của cô.”
Nhắc đến những chuyện này, trên mặt Điền Tuyết lộ ra vẻ trưởng thành hơn so với tuổi, cô gái nghiến răng nghiến lợi nói: “Những người đàn ông đó, không có ai tốt cả.”
“Cô muốn tìm một công việc tốt, nhưng lại không có nhiều kỹ năng, cô hát rất hay, nên muốn trở thành người nổi tiếng. Số tiền cô kiếm được đều nhờ người đưa cho bà. Nhưng bây giờ bà của cô bị bệnh, cô cần nhiều tiền hơn.”
Tiếp theo, Hoắc Lôi yêu cầu Điền Tuyết hát một đoạn.
Điền Tuyết mở miệng, giọng hát của cô gái rất êm dịu, tiết tấu và âm luật đều hoàn mỹ. Có vài người rất có thiên phú, có thể không thầy mà giỏi.
Hoắc Lôi kéo Điền Tuyết ngồi xuống trước một tấm gương lớn, để cô gái nhìn mình trong gương. Cô dùng ngón tay sơn màu đỏ, gợi lên mái tóc đen dày của Điền Tuyết, Hoắc Lôi từ đáy lòng thốt ra, “Đẹp thật.”
Điền Tuyết mím môi, nhìn mình trong gương, cô gái nhỏ giọng nói: “Nhưng tôi… Tôi cảm thấy mình vẫn chưa đủ đẹp…”
Cô gái có xuất thân không tốt, có hơi tự ti, cho nên bình thường khi hát, cô gái sẽ che mặt.
Bây giờ cô gái không trang điểm, đầu tóc bù xù, mặc một chiếc váy cũ nhàu nát.
Trên khuôn mặt mộc mạc của cô gái có chút ửng hồng, đứng bên cạnh Hoắc Lôi trang điểm tinh xảo, trông cô gái giống như một cô bé nhà quê, lời nói và hành động đều vô cùng quê mùa.
Ánh mắt Hoắc Lôi dường như có thể nhìn thấu tất cả, thấy rõ bản chất của cô gái, nhìn về tương lai của cô gái.
Cô nắm lấy khuôn mặt đầy đặn của cô gái nhỏ: “Đó là bởi vì cô không có tiền trang điểm, không có cơ hội mua quần áo đẹp, cô có rất nhiều lợi thế, khuôn mặt của cô chỉ cần trang điểm một chút, nhất định sẽ rất đẹp, vóc dáng của cô rất tốt, quan trọng nhất là, cô hát thực sự rất dễ nghe, và, cô còn trẻ.”
Điền Tuyết im lặng lắng nghe.
Hoắc Lôi rót cho mình một ly nước nóng, cô tự mình uống mà không đưa cho cô gái.
“Trước khi đến đây, cô có biết đây là chỗ nào không? Cô cũng nên biết tôi không phải là người tốt. Nhưng đều là phụ nữ với nhau, tôi chưa bao giờ lừa gạt phụ nữ, cũng sẽ không để cho cô làm những chuyện cô không muốn làm. Bởi vì tôi biết phụ nữ chúng ta muốn có sức mạnh thì phải đoàn kết. Tiền đề của sự đoàn kết là tôi sẽ giúp cô, và tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương cô. Sau khi xây dựng lòng tin theo cách này, tôi hy vọng cô sẽ tin tưởng tôi.”
Cô đang tìm kiếm những cô gái từng bị tổn thương bởi đàn ông.
Không giống như những người đàn ông trong Biệt thự Mười Ba, những người sẽ sử dụng vũ lực và ép buộc để huấn luyện mồi nhử, cô luôn để những cô gái này được tự do.
Họ dựa dẫm vào cô, ngày càng trở nên xinh đẹp và giàu có hơn, vì vậy họ luôn sẵn sàng cung phụng cô.
Tính tình Hoắc Lôi không tốt, cô sẽ đánh những người đàn ông cấp dưới không nghe lời, ví dụ như thư ký Dương Tự Nghiệp của cô, nhưng cô sẽ không đánh những cô gái này, cô đối với những cô gái này có lòng thương hại trời sinh.
“Chúng ta giống như nước, đàn ông giống như đá, chúng ta muốn đi qua năm tháng dài, thì sức mạnh của một người sẽ không đủ, chúng ta phải sát cánh bên nhau.”
Hoắc Lôi vừa nói, vừa nghịch móng tay của mình.
“Tôi không thích đàn ông, tôi biết một vài trong số họ là những tên ngu ngốc, dơ bẩn, xấu xa, là những kẻ ngu tự phụ, là những con thú chưa tiến hóa xong. Nhưng tôi sẽ phụ thuộc vào họ, chinh phục họ, lấy tiền từ họ, để có được quyền lực. Cô cũng có thể làm được điều đó nếu cô muốn.”
Điền Tuyết mím môi, cảm thấy lời nói của cô ta có chút cực đoan, tuy rằng rất nhiều đàn ông đều có vấn đề, cô cũng rất chán ghét bọn họ, nhưng cũng không ít người là người tốt. Mặc dù ông nội đã qua đời, nhưng lúc còn sống, ông đối xử với cô rất tốt. Lúc trước bắt nạt cô là một tên giáo viên nam, nhưng người phát hiện mọi chuyện, bảo vệ cô, vạch trần mọi chuyện, khuyên nhủ cô, cũng là một người giáo viên nam.
Một ví dụ khác là cảnh sát, bộ đội, lính cứu hỏa, cô cảm thấy mình chỉ là không gặp được người tốt, người tốt hay xấu không liên quan gì đến việc họ nam hay nữ. Cô tin rằng chỉ có hai loại người trên trái đất, nam và nữ, nếu con người còn sống, không phân biệt được giữa phần con và phần người của một người, bản thân có thể rơi vào tình trạng cực đoan, không cảm thấy hạnh phúc.
Cô gái nhìn Hoắc Lôi trước mắt, không thể phán đoán rốt cuộc cô ta là người tốt hay người xấu.
“Tôi rất thích tiềm năng trên người cô, cô thông minh, có suy nghĩ của riêng mình, sẽ không chạy theo đám đông.”
Nói đến đây, Hoắc Lôi hỏi: “Trên đời nỳ, có một đạo lý đơn giản, gọi là trao đổi tương đương. Cô từng nghe chuyện Nàng tiên cá chưa?”
“Nghe rồi.” Điền Tuyết nhỏ giọng nói.
“Nàng tiên cá ngu ngốc vì hoàng tử biến thành bong bóng. Nhưng có một sự thật trong đó. Muốn có đôi chân thì phải đánh đổi giọng hát. Phải trả giá mới có được những gì mình muốn.”
Hoắc Lôi nói không nhanh không chậm: “Muốn thay đổi chính mình, cô phải chấp nhận trả giá. Ví dụ, trinh tiết, tình yêu, cơ thể của cô, cô cần phải ngủ với họ, cũng có thể phải hiến tặng tử c ung của mình để sinh con cho họ.”
Điền Tuyết nắm chặt tay: “Lần đầu tiên tôi bị mất trinh tiết là khi tôi mười tuổi, tôi không để ý đến chuyện này. Điều kiện tiên quyết là tôi có thể sống cuộc sống mà tôi muốn.”
Hoắc Lôi gật đầu: “Vậy thì tốt.”
Cô rất hài lòng với con chim hoàng yến hôm nay, chỉ cần dạy dỗ một chút là có thể trở thành một quân cờ tuyệt vời. Cô nói với cô gái rất nhiều chuyện, giống như tiền bối đang truyền đạt kinh nghiệm cho hậu bối.
Điền Tuyết thả lỏng một chút, cô hỏi: “Sau này tôi cần làm gì? Ngủ với những thương gia giàu có đó?”
Hoắc Lôi nói, “Cô không cần vội, trước tiên làm quen với vài đồng nghiệp của mình trước, sau đó thì cứ từ từ, khi có người thích hợp với cô, tôi sẽ lập kế hoạch chi tiết cho cô, có lẽ hai người sẽ phát sinh quan hệ, đàn ông sẽ chủ động đề phòng, nhưng chuyện đó cũng vô dụng.”
Điền Tuyết chớp chớp mắt: “Chúng ta sẽ chọc lỗ trên bao cao su à?”
Đó là những gì cô đã làm trong một bộ phim truyền hình.
Hoắc Lôi ngả người ra sau cười, giống như đang giễu cợt tính trẻ con của cô gái: “Đương nhiên không phải, bao cao su tôi đưa cho cô là loại được xử lý đặc biệt, bên trong bao cao su bình thường sẽ có chất diệt t1nh trùng, nhưng bao cao su tôi đưa cho cô lại có thể giữ t1nh trùng sống vài ngày. Đông lạnh xong là có thể dùng mãi mãi.”
Điền Tuyết nhịn không được hỏi: “Lấy được rồi là có thể mang thai đứa sao?”
Hoắc Lôi vỗ vỗ cô gái: “Cô gái nhỏ, có một kỹ thuật gọi là thụ tinh nhân tạo.”
Cô dùng những thủ đoạn như vậy, không chỉ để cho một phú thương rơi vào bẫy của mình, đàn ông không quản được th@n dưới của mình, chỉ cần có người trẻ tuổi chủ động dựa vào, sẽ không kiểm soát được, có đôi khi còn chả quan tâm đ ến đối phương xinh hay xấu.
Nói đến đây, Điền Tuyết đột nhiên chú ý đến trong phòng có một con mèo rối vải, con mèo rất xinh đẹp, nhưng lúc đi hơi khập khiễng, cô gái có chút tò mò: “Con mèo này…”
Hoắc Lôi thờ ơ liếc nhìn con mèo, mở miệng nói: “Nó dùng móng vuốt cào tôi, cho nên tôi chặt một móng của nó đi, đối với những đứa nhỏ không nghe lời, thì phải chịu trừng phạt.”
Cô đặt ly nước xuống: “Tôi từng nuôi một cô gái xinh đẹp, ban đầu cô ấy cũng rất nghe lời tôi, nhưng sau đó, lại có tính toán riêng.”
Điền Tuyết hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra với cô ấy?”
“Cô ấy đã giết người, gần đây bị kết án tử hình, đang kháng cáo,” Hoắc Lôi nói. “Sẽ không ai giúp cô ấy.”
Điền Tuyết nhớ đã nhìn thấy một hot search trên Internet ngày hôm nay: nữ minh tinh Lam Khiết bị kết án tử hình. Chẳng lẽ người phụ nữ trước mắt đang nhắc tới cô ấy à?
Hoắc Lôi ngồi trên sô pha nói: “Cô ấy suýt chút nữa đã phá hỏng chuyện tốt của tôi. Sau đó, tôi chỉ có thể tìm em họ của cô ấy để tiếp tục kế hoạch của mình. Cô gái đó ngoan ngoãn nghe lời hơn rất nhiều, hiện giờ cô em họ đó đã sinh được một đứa con, thu về gia sản trăm tỷ. Có bốn bảo mẫu đang chăm sóc cô ấy, vì vậy đứa nào ngoan sẽ được cho kẹo, còn đứa không vâng lời sẽ bị trừng phạt.”
Cùng với vụ án giết người đó còn có vụ án di sản của Phương Chính Vinh.
Phương Chính Vinh vừa chết, em họ Lam Khiết sinh con trai, trải qua giám định ADN, trở thành người thừa kế hợp pháp của di sản.
Chung Chí Thuần vào tù, Phương Gia Vinh và Lam Khiết bị kết án tử hình. Những gia sản kia sẽ vào tú Hoắc Lôi một phần, đồng thời cô cũng sẽ nắm quyền kiểm soát Công ty Nước Phương Vinh.
Lúc trước em họ của Lam Khiết, vốn là một quân cờ cô buông xuống.
Nếu Chung Chí Thuần mà biết chuyện này, chỉ sợ hận đến nghiến răng.
Đây chính là bọ ngựa bắt ve, trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.
Nói đến đây, khóe miệng Hoắc Lôi cong lên, cô hỏi Điền Tuyết trước mặt: “Cô cũng là một đứa trẻ ngoan ngoãn nhỉ?”
Điền Tuyết rùng mình một cái, sau đó lấy hết dũng khí nói: “Tôi rất ngoan ngoãn. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì.”
Mặc kệ trước mặt có phải là phù thủy muốn cô bán linh hồn hay không, cô cũng không muốn trở lại cuộc sống cũ.
❁❁❁
Vào buổi sáng, một vài xe cảnh sát đậu bên ngoài kho đông lạnh.
Chủ sở hữu của kho lạnh cũng được gọi đến đây, người đàn ông tên là Trương Vân Vĩ.
Vừa quệt mồ hôi trên trán, anh ta vừa trả lời câu hỏi của cảnh sát: “Đây vốn là một nhà kho của nhà nước, nhưng do làm ăn thua lỗ nên bố tôi đã tiếp quản, một phần cải tạo thành kho lạnh, đã tồn tại được bốn mươi năm. Tôi thực sự không biết ai đã đặt xác ở đây.”
Cố Ngôn Sâm và Thẩm Quân Từ xuống xe, Thích Nhất An xách vali điều tra chờ bọn họ.
Bọn họ lấy quần áo, mặc quần áo bảo hộ nặng, đi giày và găng tay. Các pháp y lại khoác thêm một cái áo cách ly bên ngoài, trang bị đầy đủ mới tiến vào.
Lục Anh dẫn người đi vào, đã đứng ở góc kho lạnh, đang chụp ảnh và ghi lại năm sản phẩm bên cạnh.
Ở đây giống như một vương quốc băng tuyết, trên mặt đất và trên vách tường khắp nơi đều là băng trắng.
Một môi trường như vậy rất khó tìm được manh mối và dấu vết.
Cố Ngôn Sâm đi qua hỏi: “Có thể căn cứ vào hoàn cảnh mà phán đoán năm tử vong không?”
Lục Anh lắc đầu: “Chỉ có thể xác định đại khái là khoảng hơn mười năm.”
Trong kho lạnh, mọi người thở ra khói trắng.
Thẩm Quân Từ đi tới phía trước, nhìn thi thể trong thùng, thùng sắt được niêm phong, giúp bảo quản độ ẩm trong xác chết tốt hơn, sự biến dạng và mất nước của thi thể nữ không đặc biệt nghiêm trọng, nếu không đây sẽ trở thành một xác ướp đông lạnh.
Trên thi thể cũng kết thành một lớp băng dày màu trắng, có chút nhìn không rõ mặt mũi.
Pháp y Thẩm cúi đầu, cẩn thận quan sát một lúc rồi đưa ra kết luận: “Thi thể này chắc đã được đông lạnh ít nhất hai mươi năm.”
Thích Nhất An kinh ngạc: “Lâu như vậy ạ?!”
Thẩm Quân Từ gật đầu: “Cụ thể còn phải xem kết quả khám nghiệm tử thi.”
Nhiệt độ của trang trại xác chết nơi cậu từng ở có nhiệt rất thấp, thường xuyên được quan sát thi thể đông lạnh.
Thi thể đông lạnh hình thành ngoài trời phần lớn đều có khuôn mặt nhăn nhó do mất nước. Năm càng dài thì càng đông lạnh.
Nhưng loại thi thể này cùng thi thể khô có vài phần giống, chỉ thay đổi rõ rệt trong vài năm đầu. Trong giai đoạn sau, thời gian trôi qua sẽ không mang lại nhiều thay đổi.
Một thi thể bị đông lạnh trong ba mươi năm và một thi thể bị đông lạnh trong năm mươi năm rất khó phân biệt.
Thích Nhất An đeo găng tay thật dày, vừa thở dài vừa ghi âm, trong khẩu trang của cậu ta bốc lên một lớp khói trắng.
Thi thể này đã bị đông lạnh nhiều năm, chứng minh nhân dân trước đây không có thông tin vân tay, thân nhân của thi thể cũng không biết còn sống hay không. Ngay cả khi họ cố gắng khôi phục dấu vân tay và đặc điểm khuôn mặt, cũng rất khó để xác định danh tính.
Sau khi pháp y và tổ vật chứng chụp ảnh, bọn họ phối hợp cùng nhau chuyển thùng sắt đựng xác ra ngoài, đặt ở khu vực bên ngoài, đợi thi thể nữ dần dần tan băng mới có thể chuyển thi thể từ trong thùng ra ngoài.
Theo sự tan chảy, khuôn mặt thi thể nữ dần dần hiện rõ, đây là một thiếu nữ tuổi đôi mươi, không mặc quần áo, là bị người ta nhét vào trong thùng, toàn bộ thân thể trong tư thế cuộn mình quỷ dị, ngồi ở trong thùng.
Nhiệt độ ở đây làm tan băng quá chậm, không tiện làm việc, Thẩm Quân Từ và Cố Ngôn Sâm thương lượng một chút, quyết định vận chuyển đến văn phòng pháp y cục thành phố, chờ tan băng rồi mới khám nghiệm tử thi.
Bên Cố Ngôn Sâm cũng đã hỏi xong tình hình liên quan đến người phụ trách, đồng thời yêu cầu nhân viên kho lạnh đến cục thành phố hỏi thăm. Ngoài ra, video giám sát của ba tháng trước đã được trích xuất, chuẩn bị trở về nghiên cứu.
Họ bước ra khỏi kho lạnh và đi vào phòng thay đồ để thay quần áo chống đông mặc bên ngoài.
Lục Anh và Thích Nhất An đến sớm hơn, thay xong quần áo thì đi ra ngoài. Cuối cùng chỉ còn lại Thẩm Quân Từ và Cố Ngôn Sâm.
Cố Ngôn Sâm nhìn Thẩm Quân Từ cởi áo khoác nặng nề ra, áo sơ mi trắng bên trong nhét vào trong quần, khiến vòng eo càng thêm nhỏ.
Thẩm Quân Từ tháo găng tay ra, cử động những ngón tay lạnh cóng một chút, vừa rồi cậu vẫn luôn xử lý thi thể, ngón tay đã sớm lạnh đến mức mất hết cảm giác.
“Tay lạnh à?” Cố Ngôn Sâm thấy thế, kéo tay cậu lại, cởi nút áo ra, đặt vào lòng sưởi ấm.
Người hắn rất nóng, đứng trong kho lạnh hơn nửa tiếng đồng hồ, vẫn như lò lửa.
Cố Ngôn Sâm nhắc nhở cậu: “Sau khi khám nghiệm tử thi nhất định sẽ lạnh hơn. Bật điều hòa lên kẻo bị cảm lạnh.”
Thẩm Quân im lặng tựa vào người hắn, l lông mi rũ xuống, một lát sau, ngay cả hai má cậu cũng dán lên, tìm kiếm sự ấm áp.
Cố Ngôn Sâm dùng môi cọ lên cái trán trắng nõn của cậu, hưởng thụ khoảnh khắc yên bình này.
Nhiệt độ cơ thể xua tan cái lạnh, những ngón tay của Thẩm Quân Từ cuối cùng cũng lấy lại được sức lực, nhẹ nhàng cử động, cơ ngực dưới đầu ngón tay tràn đầy sự co giãn.
Cố Ngôn Sâm vỗ cậu một cái, cảnh cáo: “Về rồi sờ.”