❁ Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi | Editor: Mèo ❁
===========================
◎ “Cô ta chạy ra ngoài.”◎
Ban đêm, cục thành phố Bến Viễn.
Khi những bộ hài cốt được phát hiện, nhiều sự thật về vụ án 722 dần được hé lộ.
Trời đã khuya, rất nhiều cảnh sát hình sự, bác sĩ pháp y chủ động ở lại cục thành phố tăng ca.
Cố Ngôn Sâm dẫn theo Dư Thâm, đưa chiếc máy ảnh kia đến trung tâm sửa chữa kỹ thuật số tốt nhất thành phố Bến Viễn.
Tiếc là dòng máy ảnh đã cũ, bị nước vào, thẻ nhớ bị thấm nước, rất khó khôi phục dữ liệu trong đó.
Một kỹ thuật viên kỳ cựu nghĩ ra một cách: “Để tôi tìm thử các mô hình cũ của thẻ dữ liệu này trước đây, xem liệu có thể đọc một số thông tin bằng cách thay chip hay không, nhưng có thể sẽ mất nhiều thời gian.”
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Mất bao lâu?”
Kỹ thuật viên kỳ cựu nói: “Tôi sẽ cố gắng, sớm nhất thì là mai.”
Rơi vào đường cùng, Cố Ngôn Sâm bảo Dư Thâm ở đó, lại để thêm hai cảnh sát hình sự đáng tin cậy đi cùng anh, rồi hắn trở về cục thành phố tiếp tục tăng ca.
Mặt khác, bên phía Trung tâm giám định vật lý pháp y cũng đang bận rộn.
Vật chứng thu thập được trong mỏ, có rất nhiều công tác kiểm tra phải làm.
Thẩm Quân Từ ăn xong cơm tối, tranh thủ thời gian trở về nhà một chuyến, thêm một ít thức ăn cho Tuyết Nha, sau đó cũng trở lại khoa pháp y, chiến đấu suốt đêm.
Tất cả các phòng giải phẫu đều đầy.
Trên bàn giải phẫu nào cũng có một bộ xương trắng.
Ôn Uyển, Trình Công, Tiến sĩ Liễu, ngay cả Chủ nhiệm Lư lớn tuổi cũng đang kiểm tra các hài cốt mang ra từ mỏ.
Hơn hai mươi hài cốt đồng nghĩa với việc phải tiến hành hơn hai mươi cuộc khám nghiệm tử thi, viết hơn hai mươi báo cáo giám định pháp y.
Đây gần như là khối lượng công việc của ba ngày trong cục thành phố, để có thể nhanh chóng phá án, các pháp y phải dốc toàn lực để hoàn thành khám nghiệm trước khi bình minh.
Thích Nhất An đối mặt với máy tính, sắp xếp lại những bức ảnh chụp hôm nay.
Tống Thiển Thành mười ngón tay điêu luyện, viết báo cáo khám nghiệm tử thi.
Máy móc mới nhất trong khoa xét nghiệm không ngừng hoạt động, từng phần dữ liệu tính toán ADN của hài cốt được in ra.
Các thanh tra viên so sánh ADN của những người mất tích, danh tính của những người mất tích khác đều đã được xác định.
Đây là một đêm nhìn như sóng yên biển lặng, thật ra lại là gợn sóng ngầm dâng trào.
Trong cục thành phố Bến Viễn, tất cả cảnh sát đều đang làm việc chăm chỉ cả ngày lẫn đêm, chạy đua với thời gian để chống lại những tội ác đó.
Mọi người đều có niềm tin vững chắc, nhất định phải vì những thợ mỏ khổ cực mang oan khuất kia, khiến cho tất cả những người đứng sau phải trả giá.
❁ ❁ ❁
Sáng hôm sau, Cố Ngôn Sâm, Thẩm Quân Từ cùng với lãnh đạo tổ giám sát họp, báo cáo tiến độ điều tra vụ án, định hướng cho cuộc điều tra tiếp theo.
Tuy hiện tại trên tay bọn họ chưa có đủ chứng cứ chứng minh vụ án này có quan hệ với Chân Gia Húc, nhưng rất nhiều người khuyết tật gặp nạn khi còn sống đều từng có mối liên hệ với Quỹ Bến Ái, cho nên Chân Gia Húc thân là người phụ trách quỹ năm đó, cũng được liệt vào danh sách đối tượng nghi ngờ trọng điểm bị theo dõi.
Tài sản của Chân Gia Húc bị điều tra, cảnh sát đang theo dõi những phương tiện đứng tên ông ta, đề phòng ông ta mua vé máy bay bỏ trốn.
Bí thư Thôi nói: “Tôi cũng đã gặp Chân Gia Húc này vài lần, anh ta làm ăn lớn, sở hữu cổ phần ở nhiều công ty niêm yết, quen biết một số lãnh đạo trong tỉnh, cho nên đối với việc bắt giữ anh ta, chúng ta phải thận trọng hơn, chờ chứng cứ phạm tội rõ ràng. Không để đối phương có cơ hội chạy trốn. Thêm nữa, đánh rắn phải đánh dập đầu, đề phòng nó quay lại cắn trả.”
Cục trưởng Đinh và phó giám đốc Lưu của tổ giám sát cũng gật đầu đồng tình.
Bí thư Thôi nói: “Dù thế nào đi chăng nữa, các đồng chí cảnh sát đã vất vả rồi, gần đây tất cả mọi người đều phải tăng ca điều tra vụ án, chúng ta nhất định phải làm việc chăm chỉ, trận chiến lần này phải nắm chắc phần thắng.”
Cục trưởng Đinh bày tỏ: “Các lãnh đạo cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ tìm ra chứng cứ có thể đưa ra xét xử, đưa tất cả những kẻ xấu đó ra trước pháp luật.”
❁ ❁ ❁
Buổi chiều, trong tòa nhà thương mại Bến Viễn.
Chân Gia Húc hôm nay không ở nhà mà đến đây từ rất sớm.
Ông ta đang ở tầng 27 của tòa nhà, đây là một phòng tiệc hội nghị, giống như một phòng khách khổng lồ.
Một bên phòng họp có cửa sổ kính lớn cao từ trần đến sàn, tầm nhìn rất rộng.
Mộc Dự và Đinh Quân Nhiễm cũng đã đến.
Họ mang đến một bản kế hoạch hoàn chỉnh, chuẩn bị thực hiện những điều chỉnh cuối cùng.
Sau khi xác nhận toàn bộ kế hoạch, tâm tình Chân Gia Húc dường như rất tốt, ông ta ở đó nói: “Sửa mấy chỗ này một chút, là tôi yên tâm. Quả nhiên vẫn là Nước Sạch làm ra kế hoạch đáng tin cậy, tất cả chi tiết đều cân nhắc qua.”
Nói đến đây, ông ta quay đầu nhìn về phía Đinh Quân Nhiễm nói: “Thật sự là một thiên tài tội phạm!”
Đinh Quân Nhiễm nghe xong lời “khen ngợi” này, lại không vui chút nào.
Mộc Dự dựa theo lời nói của ông ta, gọi điện thoại thông báo cho những người phía dưới, tiến hành chuẩn bị.
Đúng lúc này, cửa phòng tiếp khách bị mở ra.
Hoắc Lôi vốn định đến lúc bốn giờ chiều, nhưng lại đến sớm vài phút.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu xanh đậm, khoác ngoài một chiếc áo gió mới, đi đứng một cách duyên dáng.
Hoắc Lôi nhìn ba người đàn ông trong phòng, mở miệng hỏi: “Mọi người đang nói chuyện gì vậy?”
Chân Gia Húc không muốn nói cho cô biết kế hoạch cụ thể: “Không có gì, chẳng qua là kế hoạch lần trước đã đề cập với em thôi, bọn tôi đang cải thiện một vài chi tiết.”
Hoắc Lôi ngồi ở một bên, trong lòng nghĩ, thằng già này quả nhiên là lão hồ ly, kế hoạch này là lúc trước ông ta bảo cô gọi cho Mộc Dự làm, bây giờ lại bắt đầu đề phòng cô.
Chân Gia Húc không nói cho cô biết chính xác kế hoạch hay thời gian thực hiện. Lúc thảo luận, cô cũng bị loại ra ngoài, nếu hôm nay không phải cô đến sớm hơn một chút, cũng sẽ bị gạt đi.
Hoắc Lôi đã sớm nhận được tin cảnh sát đi vào núi Lộc Minh ngày hôm qua, ngày tốt của ông già này sắp kết thúc, chỉ là không biết kế hoạch cá chết lưới rách cuối cùng là gì thôi.
Mộc Dự nói: “Nước Sạch, cất đồ đạc đi.”
Chiếc bàn bên cạnh chất đầy tài liệu in ấn, kế hoạch này có vẻ không đơn giản.
Hoắc Lôi phát hiện, người ngồi bên cạnh Chân Gia Húc hẳn là thầy kế hoạch nổi tiếng nhất của công ty vệ sinh – Ngài Nước Sạch.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Nước Sạch, có hơi khác với trong tưởng tượng của cô, đó là một người đàn ông không quá cao, rất trẻ, có vài đường nét rất nữ tính, để tóc dài, tùy ý buộc phía sau.
Hoắc Lôi đã nghe nói qua một ít chuyện của gã, lúc này nhìn về phía gã, cảm thấy hoàn toàn không giống một thiếu niên đã phạm tội, giết một lúc mấy người.
Chân Gia Húc không cho cô biết, cô lại càng muốn biết.
Hoắc Lôi tiện tay cầm lấy một tập tài liệu Nước Sạch còn chưa kịp cất đi, nói với Mộc Dự: “Lão Mộc à, tôi đã sớm nghe nói kế hoạch này của các anh làm cực kỳ chuyên nghiệp, cho tôi học hỏi một chút nhé.”
Chân Gia Húc nhìn thấy, Hoắc Lôi lấy một phần tài liệu điều tra lý lịch, không phải là bộ phận trung tâm của kế hoạch, cũng không quá để ý. Ông ta ở một bên cười nói: “Em nên xem kỹ đi, có vài từ chuyên môn, cũng tiện cho mọi người sau này hợp tác.”
Nghe được hai chữ “sau này”, Hoắc Lôi vụng trộm trợn trắng mắt, cô thì còn có thể có “sau này”, còn thằng cha già này chắc gì đã có.
Hoắc Lôi mở niêm phong giấy nâu kia ra, đó là một bản điều tra thông tin cơ bản, vừa lúc lại là của Cố Ngôn Sâm.
Cô lật xem nó trước mặt ba người kia, móng tay màu đỏ thật dài xẹt qua phần tư liệu: “Ấy, của Cố Ngôn Sâm à, người này tôi biết nè, tôi cũng đã thu thập được một ít tư liệu của cậu ta. Hắn chính là người đã phá hỏng không ít chuyện tốt của chúng ta, Nước Sạch, cậu đừng có buông tha hắn dễ dàng nhé, cho dù có lăng trì hắn thì cũng không thể làm khuây khỏa nỗi hận trong lòng tôi đâu.”
Mộc Dự cười nói: “Chị Hoắc cứ yên tâm đi, tuyệt đối là chết không toàn thây.”
Chân Gia Húc trách hắn ta tiết lộ tin tức, trừng mắt nhìn một cái, sau đó đứng dậy nói: “Chúng ta uống trà chiều trước đi, đợi buổi tối, cùng nhau ăn cơm.”
Hoắc Lôi vẫn đang lật tư liệu xem, tư liệu của công ty vệ sinh thực sự chi tiết hơn nhiều so với những gì họ thường thu thập, không riêng gì toàn bộ lý lịch của Cố Ngôn Sâm, mà còn tìm thám tử tư tra xét người nhà anh.
Lật mặt sau ra, là thông tin của Mạc Tuyết Tình, trên đó có vài tấm ảnh của Mạc Tuyết Tình, viết rõ nơi làm việc, thói quen sinh hoạt của bà.
Trước đây Hoắc Lôi chỉ biết mẹ Cố Ngôn Sâm tên là Mạc Tuyết Tình, đây là lần đầu tiên nhìn thấy ảnh của Mạc Tuyết Tình, ánh mắt cô bỗng nhiên dừng lại.
Hoắc Lôi cảm thấy người phụ nữ này nhìn quen quen.
Kỳ lạ, đó chỉ là mẹ của một cảnh sát, tại sao cô nhìn người này lại có cảm giác quen thuộc.
Hoắc Lôi định thần lại, tiếp tục đọc.
Đã từng mất tích.
Cả bố và mẹ đều là giáo sư…
Ánh mắt Hoắc Lôi đột nhiên mở to, có chút không thể tin nhìn tất cả những thứ này, những chi tiết này làm cho cô nhớ tới một người, tuy rằng đã ba mươi năm không gặp, nhưng trong lòng cô vẫn luôn nhớ tới người này, cô lật lại xem ảnh chụp của Mặc Tuyết Tình, ngày càng khẳng định điều này.
Đó là số 82.
Không thể nào… Không thể nào có sự trùng hợp như vậy được!
Hoắc Lôi vội vàng lật lại trang đầu tiên, ánh mắt rơi vào ngày sinh nhật của Cố Ngôn Sâm, ngày 25 tháng 9…
Cô nhớ lại những gì cô đã nói: “Hôm nay, là ngày tái sinh của những đứa trẻ này, sau khi các chị đưa chúng đi, hãy nhớ rằng phải nuôi chúng nên người, sinh nhật của chúng chính là ngày hôm nay, ngày 25 tháng 9.”
Vậy Cố Ngôn Sâm có thể là…
Con trai mình?
Ngay lúc đó, đầu Hoắc Lôi ong ong, tim đập loạn xạ.
Đúng rồi, tuổi tác, sinh nhật, mọi thứ đều có thể đúng.
Cô thật không ngờ, lúc này bỗng nhiên biết được tung tích của con trai mình, cô càng không ngờ, con mình lại trở thành một cảnh sát, mà cô vẫn luôn muốn đẩy nó vào chỗ chết!
Kế hoạch của Chân Gia Húc cũng nhắm vào Cố Ngôn Sâm!
Chẳng lẽ đây chính là hình phạt của ông trời dành cho cô?
Hoắc Lôi vươn bàn tay run rẩy chạm vào tấm ảnh dán trên tài liệu.
Phấn khích, khẩn trưowng, áy náy, nhớ nhung, sợ hãi, đủ loại cảm xúc dâng lên trong lòng.
Tập tư liệu trong tay Hoắc Lôi rơi xuống đất.
Chân Gia Húc quay đầu nhìn cô.
Không, không thể để Chân Gia Húc phát hiện ra chuyện này.
Hoắc Lôi nhanh chóng ổn định tâm tình của mình, cô nhặt tập tư liệu kia lên, bỏ sang một bên: “Mấy thứ này khá nhàm chán, đọc xong tôi lại thấy buồn ngủ, mấy cậu vất vả rồi.”
Lúc này Chân Gia Húc mới quay đầu lại, tiếp tục trò chuyện với Mộc Dự.
Hoắc Lôi quay đầu nhỏ giọng hỏi Nước Sạch: “Kế hoạch của các cậu, tối nay tiến hành à?”
Nước Sạch cúi đầu tránh đi ánh mắt của cô, dường như có hơi phòng bị với cô. Y cất hết tư liệu, suy nghĩ một lát, vẫn vụng trộm gật đầu với Hoắc Lôi.
Tuy rằng y không biết tại sao người phụ nữ này lại hỏi như vậy, nhưng Chân Gia Húc đang đề phòng cô, nói không chừng cô có thể truyền tin tức ra ngoài.
Kế hoạch … Chết không toàn thây… Tối nay…
Dựa vào những từ khóa này, Hoắc Lôi đã mơ hồ đoán ra được điều gì đó.
Cái lạnh liên tục nổi lên từ lòng bàn chân.
Đầu óc cô dường như không còn ở đây nữa, Mộc Dự nói chuyện với cô, cô cũng hoàn toàn không nghe vào.
Một lúc sau, cô đứng dậy kiếm cớ đi vệ sinh.
Hoắc Lôi đi ra ngoài, chưa đi được mấy bước đã bị trẹo chân, cô bực bội ngồi xổm xuống, sửa sang lại đôi giày cao gót mới tinh.
Cửa mở hé, không đóng chặt, Hoắc Lôi nghe Chân Gia Húc và Mộc Dự trong phòng nói: “Quả nhiên là phụ nữ, không thể đảm đương việc lớn.”
“Coi kìa, cô ta chỉ nghe vài câu thôi, đã sợ đến tái mặt.”
Hoắc Lôi nhỏ giọng mắng: “Cầm thú!”
Cô trực tiếp cởi đôi giày cao gót kia ra, hạ quyết tâm, đi chân trần vào thang máy, đi xuống dưới lầu.
Đi đến lối vào tầng dưới của tòa nhà, vài vệ sĩ của Chân Gia Húc đứng đó, đưa tay ngăn lại: “Hoắc tổng, Chân tổng nói hôm nay không ai được ra ngoài…”
Hoắc Lôi trong lòng cả kinh, Chân Gia Húc quả nhiên là không có ý tốt, hôm nay gọi cô tới đây, là muốn giam lỏng cô trong tòa nhà, nói không chừng còn có thể thuận tay giết người diệt khẩu.
Cô không muốn cùng những người đó trầm luân.
Hoắc Lôi tùy cơ ứng biến, ném đôi giày cao gót trong tay, đập thẳng vào đầu hai vệ sĩ.
“Đồ không có mắt nhìn, chỉ bằng mấy người cũng dám ngăn cản tôi? Bây giờ tôi đi ra là do Chân tổng bảo tôi đi lấy đồ, anh ấy không cho tôi đi, sao tôi có thể ra khỏi phòng, làm trễ nải mọi chuyện, các người có đủ khả năng gánh vác không?”
Cô đã quen kiêu ngạo và độc đoán, vệ sĩ hàng đầu mất cảnh giác bị đánh, ôm đầu hoang mang trong giây lát.
Hoắc Lôi thừa dịp vệ sĩ không kịp phản ứng, đẩy bọn họ ra, xoay người đi ra khỏi tòa nhà.
Vệ sĩ vội vàng liên lạc với Chân Gia Húc: “Chân tổng, Hoắc tổng xuống lầu, náo loạn muốn đi ra ngoài, chúng tôi không ngăn lại được.”
“Cái gì? Cô ta chạy ra ngoài?” Chân Gia Húc vừa nghe đã nổ tung, ra lệnh cho vệ sĩ, “Đuổi theo! Nhất định phải ngăn cô ta lại.”
Lúc này mấy tên vệ sĩ mới sực tỉnh, đứng dậy đuổi theo Hoắc Lôi.
Hoắc Lôi chạy mấy bước, liền leo lên một chiếc taxi đậu bên đường, thân thể run rẩy: “Bác tài, mau lái xe! Cho tôi đến cục thành phố!”
Nơi này cách cục thành phố không xa, cũng chưa tới giờ cao điểm buổi tối, tài xế taxi lái xe rất nhanh.
Các vệ sĩ đuổi theo đến cổng đồn cảnh sát, mắt thấy Hoắc Lôi xuống xe liền chạy vào: “Chân tổng, Hoắc Lôi đến cục thành phố, chúng tôi không đuổi kịp.”
Chân Gia Húc mắng một câu: “Phế vật! Ông ta tức giận ném điện thoại lên ghế.
Quả nhiên là tường đổ mọi người(1) đẩy, Hoắc Lôi đến bây giờ còn cho ông ta một dao này.
(1): Tường đổ mọi người đẩy: một khi một người mất quyền lực, nhiều người sẽ nhân cơ hội tấn công anh ta và khiến anh ta hoàn toàn sụp đổ.
Mộc Dự ở một bên lại mỉm cười nói: “Hoắc Lôi đã đến cục thành phố? Lúc này cô ta đến đó, không phải tự chui đầu vào lưới hay sao?”
Nghe gã nói xong, Chân Gia Húc cũng tỉnh táo lại: “Đúng vậy, tôi nghĩ… bỏ đi, bây giờ đã là lúc nào rồi, cô ta nói gì cũng không quan trọng nữa.”
Chân Gia Húc cảm thấy mình có chút may mắn, may mà ông ta đủ cẩn thận, không tiết lộ kế hoạch cho Hoắc Lôi.
Thông qua cửa sổ sát đất trước mặt, từ tầng hai mươi bảy bọn họ đang đứng, có thể nhìn thấy rất xa.
Hướng góc đông bắc là, chính là cục thành phố Bến Viễn, dựa theo kế hoạch của bọn họ, mọi thứ sẽ biến mất trong ngọn lửa vào đêm nay.
Mà đó, mới chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch…
❁ ❁ ❁
Hoắc Lôi chạy vào cục thành phố, đến sảnh ở tầng một, vừa định đi vào đã bị người ta ngăn lại.
Cảnh sát đang làm nhiệm vụ hỏi: “Thưa bà, bà muốn báo cảnh sát sao?”
Hoắc Lôi nói, “Tôi có chuyện quan trọng! Tôi muốn tìm Cố Ngôn Sâm! Là Cố Ngôn Sâm của Đội điều tra hình sự đặc biệt!”
Viên cảnh sát đang làm nhiệm vụ nhíu mày, anh thấy Hoắc Lôi đi chân trần, không mang giày, người phụ nữ trước mắt có chút kỳ quái.
Lòng Hoắc Lôi nóng như lửa đốt: “Cậu đi gọi cậu ta đi! Cứ nói là mẹ nó tới tồi! Có chuyện quan trọng, tôi là Mạc Tuyết Tình!”
Lúc này cảnh sát kia mới gọi điện cho Cố Ngôn Sâm, sau đó sắp xếp cho Hoắc Lôi ở trong phòng hòa giải ở tầng một.
❁ ❁ ❁
Lúc này Cố Ngôn Sâm đang ở trong văn phòng của Đội hình sự đặc biệt, chỉ vài phút trước, chỗ Dư Thâm vừa truyền đến một tin tức tốt.
“Đội trưởng Cố! Thẻ nhớ của máy ảnh đã sửa xong! Khôi phục video trong vài giây, tôi sẽ gửi video cho anh!” Dư Thâm tối hôm qua không ngủ, hiện tại kích động đến mức thanh âm đều phát run.
Cố Ngôn Sâm vội vàng đứng dậy, các cảnh sát khác cũng xúm lại.
Một đoạn video được gửi đến, mặc dù rất ngắn nhưng họ đã nhận ra người trong video chính là Chân Gia Húc vẫn luôn bị cảnh sát nghi ngờ.
Đó là cảnh trước khi vợ chồng Dư Trường Ân bị sát hại.
Tất cả mọi người chăm chú nhìn vào màn hình máy tính.
Không chỉ có hình ảnh, còn có một ít thanh âm, trong đó cuộc đối thoại có thể chứng minh, Chân Gia Húc chính là thủ phạm gây ra tất cả những chuyện này.
Với bằng chứng có lợi này, đủ để họ trừng trị tội của Chân Gia Húc.
Tiếng hoan hô trong văn phòng liên tục vang lên, các sĩ quan cảnh sát kích động đến mức rơi nước mắt, ôm nhau.
“Quá tuyệt!”
“Tuyệt vời!”
“Lần này tuyệt đối có thể một lưới bắt hết bọn họ!”
Cố Ngôn Sâm vội vàng nói với Bạch Mộng: “Sao lưu video thành mấy bản, gửi cho tổ giám sát và viện kiểm sát, xin lệnh bắt giữ Chân Gia Húc!”
Sau đó hắn lại nói với Lục Anh: “Lục Anh, cậu đi tìm vị trí cụ thể của Chân Gia Húc.”
Bận rộn xong, hắn lại gửi tin nhắn cho Thẩm Quân Từ: “Có video rồi, chúng ta rất nhanh sẽ tiến hành bắt giữ.”
Thẩm Quân Từ nhắn lại: “Được, tốt nhất là hôm nay có thể tiến hành. Tránh cho đêm dài lắm mộng.”
Cố Ngôn Sâm nói: “Chắc chắn rồi, anh đang giục rồi.”
Bên này vừa mới sắp xếp xong, cảnh sát ở tầng dưới gọi đến.
Cảnh sát: “Đội trưởng Cố, mẹ của anh đang ở đại sảnh tìm anh, nói có việc gấp.”
Cố Ngôn Sâm: “?”
❁ ❁ ❁
Trong điện thoại, Cố Ngôn Sâm nghe cảnh sát giải thích, trong lòng tràn đầy nghi ngờ đi xuống tầng.
Hắn bước vào phòng hòa giải, thấy một người phụ nữ xa lạ.
Cố Ngôn Sâm đã từng thấy cô trong video tuyên truyền, người phụ nữ này lúc ấy đứng bên cạnh Chân Gia Húc, hắn còn nhớ rõ cô tên là Hoắc Lôi, cũng là một thành viên của Thương hội Hà Đồ.
Cố Ngôn Sâm hơi khó chịu trước hành động giả làm mẹ của Hoắc Lôi, cau mày hỏi: “Cô Hoắc, cô tìm tôi có chuyện gì?”
Hoắc Lôi ngẩng đầu lên, nước mắt rưng rưng.
Cảnh sát trẻ trước mắt so với tưởng tượng của cô còn cao lớn, anh tuấn hơn.
Cô đứng lên, kích động kéo tay Cố Ngôn Sâm: “Tôi tới báo cảnh sát, tối nay, Chân Gia Húc lên kế hoạch, muốn giết người.”
Cố Ngôn Sâm nhìn người phụ nữ trước mắt, hắn nghĩ, đây có phải là kế sách mới của Chân Gia Húc hay không: “Có gì để chứng minh những gì cô nói không.”
Hoắc Lôi nhìn các sĩ quan cảnh sát ở bên cạnh, muốn nói lại thôi.
Có người ngoài, cô không trực tiếp nhận Cố Ngôn Sâm, Hoắc Lôi mở miệng nói: “Chân Gia Húc tìm Mộc Dự của công ty vệ sinh, kế hoạch là do Nước Sạch làm, Chân Gia Húc nói cảnh sát đã tra đến trên đầu ông ta, nên muốn cá chết lưới rách.”
Cố Ngôn Sâm hỏi cô: “Kế hoạch cụ thể là gì?”
Sắc mặt Hoắc Lôi tái nhợt, lắc đầu: “Tôi không biết, bọn họ gạt tôi, nhưng tôi sẽ không lừa cậu, các cậu phải chuẩn bị sẵn sàng. Bản kế hoạch đó rất dày, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn.”
Cố Ngôn Sâm lại hỏi: “Chân Gia Húc ở đâu?”
Hắn vẫn còn nghi ngờ về việc Hoắc Lôi đột ngột đầu hàng, không thể hoàn toàn tin tưởng cô.
“Ở tòa nhà thương mại Tân Mậu.” Hoắc Lôi nói.
Cố Ngôn Sâm bảo nhân viên cảnh sát đi thông báo cho Hình Vân.
Thấy trong phòng không có người ngoài, Hoắc Lôi tiến lên một bước kéo Cố Ngôn Sâm lại, cô kéo rất chặt, như thể sợ hắn biến mất khỏi mắt.
Hoắc Lôi hạ thấp giọng: “Tôi là mẹ của cậu…”
Cố Ngôn Sâm cảm thấy người phụ nữ trước mắt giống như kẻ điên.
Hắn hất tay cô ra: “Cô Hoắc, tôi sẽ nhắc nhở lãnh đạo cục thành phố chuẩn bị sẵn sàng, chú ý an toàn đô thị, điều tra xác minh thông tin cô cung cấp, nhưng tôi thực sự không phải con trai bà.”
Hoắc Lôi cẩn thận nghĩ cách chứng minh điều đó, con của cô sinh ra trên người không có vết bớt gì, qua nhiều năm như vậy, tất cả manh mối của cô chỉ có số 82 ôm đứa nhỏ của cô đi.
Hoắc Lôi mở miệng nói: “Cậu nhất định phải tin tôi, Mạc Tuyết Tình đã kể với cậu chưa? Những chuyện trong quá khứ, về vật chứa. Chị ấy là số 82, tôi là số 15…”
Nghe đến đây, Cố Ngôn Sâm nhíu mày.
Hắn nhìn người phụ nữ trước mắt, khi biết mình không phải con ruột của Mạc Tuyết Tình, hắn đã suy nghĩ rất lâu, mẹ ruột của mình sẽ như thế nào, bà đang ở đâu.
Nhưng hắn không ngờ, bà có thể sẽ là người xấu, trải qua cuộc sống xa hoa, giúp đỡ những kẻ bất lương, làm bạn với Thương hội Hà Đồ.
Hắn nhất thời không thể chấp nhận được chuyện này.
Hoắc Lôi nhạy cảm nhận ra sự biến hóa trong ánh mắt Cố Ngôn Sâm.
Cô nhận ra, đối với một người như Cố Ngôn Sâm, có một người mẹ như vậy, không phải may mắn, mà là bất hạnh.
Cô lùi lại một bước, bật khóc: “Tôi biết, tôi đã làm rất nhiều chuyện sai trái… Cậu có nhận tôi hay không không quan trọng, nhưng cậu phải tin tôi! Những người đó ghét cậu, muốn cậu tan xương nát thịt. Cậu đi trốn đi! Không thì rời khỏi thành phố này cũng được, may ra còn kịp…”
Lúc bình thường, cô là một nữ ma đầu khiến người ta sợ hãi, nhưng lúc này, cô chỉ là một người mẹ lo lắng cho con mình.
Mẹ có thể ích kỷ, nhưng chỉ cần vì con, mẹ có thể làm tất cả, từ bỏ tất cả.
Cố Ngôn Sâm nói: “Tôi là cảnh sát, muốn xông lên phía trước, làm gì có chuyện, có nguy hiểm, cảnh sát lại bỏ chạy trước.”
Hoắc Lôi nước mắt lưng tròng nhìn hắn, ánh mắt đáng thương.
Cố Ngôn Sâm đã bình tĩnh lại. Đây là một người phụ nữ đã từng làm vật chứa, lạc mất đứa con của mình, có lẽ bà đã từng đi nhầm đường, nhưng giờ lại đang đứng ở đây, có lẽ trong lòng bà vẫn còn một ít thiện tâm.
Hắn mở miệng nói: “Nếu cô thực sự có một phần mười nghìn khả năng là mẹ ruột của tôi, tôi hy vọng cô có thể phân biệt đúng sai. Tôi hy vọng cô đến đây vì lương tâm, không phải vì nghi ngờ tôi là con trai của cô, chạy tới thông báo để tôi chạy trốn.”
Đây là cách xử lý mà hắn có thể nghĩ ra với tư cách là một cảnh sát, hắn hy vọng Hoắc Lôi có thể nói cho bọn họ biết càng nhiều tội ác liên quan đến Thương hội Hà Đồ.
Hoắc Lôi là người thông minh, cô hiểu ý của Cố Ngôn Sâm.
Cô ngừng khóc, suy nghĩ theo.
Việc cô tới đây, quả thực là bốc đồng. Nhưng sau khi nghe Cố Ngôn Sâm nói những lời này, cô chợt phát hiện, tự thú là con đường an toàn và ổn thỏa nhất mà cô có thể lựa chọn.
Thương hội Hà Đồ ngã xuống, tất nhiên cô sẽ bị liên lụy, còn có thể bị những người đó sát hại. Chuyện ác cô làm không nhiều lắm, nhưng lại biết rất nhiều tin tức nội bộ, nếu có thể đem những thứ này nói cho cảnh sát, cô có thể chủ động đổi lấy sự khoan hồng, còn có thể cùng Chân Gia Húc phân rõ giới hạn.
Tưởng chừng như là đường cùng, nhưng kỳ thật chỉ có lựa chọn như vậy, cô mới có tương lai. Mới có thể giữ vững đôi cánh của mình, bảo vệ những người phụ nữ đó.
Đó cũng là cách thông minh nhất để bảo vệ chính bản thân.
Nghĩ tới đây, Hoắc Lôi cúi đầu nói: “Tôi biết Chân Gia Húc đã làm rất nhiều chuyện phạm pháp, tôi đều có thể nói cho các cậu biết, tôi sẽ tự thú.”
Hoắc Lôi cảm thấy kỳ quái, trước kia, trong lòng cô lúc nào cũng khó chịu, tràn đầy sự cáu kỉnh, bồn chồn, cô cảm thấy mình không giống người, cũng không giống quỷ.
Nhưng khi cô đưa ra quyết định này, nói ra hai chữ tự thú, lại bỗng nhiên cảm thấy thoải mái rất nhiều.
Từng là nạn nhân không phải lý do để cô cấu kết với những người đó, giúp đỡ những kẻ bất lương, những bất an trong lòng có thể là sự trừng phạt của ông trời dành với cô.
Đến bây giờ, dường như cô đã tìm lại được trái tim mình từng đánh mất.
Hoắc Lôi lau nước mắt, bình tĩnh lại: “Có lẽ tôi đã nhầm, mặc kệ như thế nào, cậu cũng là con của một vật chứa, hy vọng có thể bình an vô sự. Mẹ của cậu chắc cũng yêu cậu nhiều lắm.”
Cố Ngôn Sâm nói: “Cảm ơn, tôi sẽ cẩn thận.”
Hoắc Lôi thận trọng nói: “Trước khi tự thú, tôi có một yêu cầu, cậu có thể ôm tôi một cái không?”
Cố Ngôn Sâm do dự một lát, rồi ôm chặt người phụ nữ trước mặt.
Hoắc Lôi ở trong lòng cậu, yên lặng lắng nghe nhịp tim của hắn, vài giây sau, cô chủ động đẩy Cố Ngôn Sâm ra, chuẩn bị đối mặt với vận mệnh của mình.
Cố Ngôn Sâm bảo Lục Anh và Bạch Mộng dẫn Hoắc Lôi đi lên ghi lời khai, sau đó hắn cùng cục trưởng Đinh và cả Bí thư Thôi báo cáo chuyện này.
Anh chỉ nói chuyện Chân Gia Húc tìm công ty vệ sinh tiến hành bày mưu tính kế, bỏ qua đoạn Hoắc Lôi nói là mình là mẹ hắn.
Bí thư Thôi nói: “Nếu Hoắc Lôi chịu đầu hàng, chúng ta phải chú ý đến thông tin cô ta cung cấp. Mặc dù chúng ta vẫn không biết mục đích của Chân Gia Húc là gì, nhưng thà tin là có còn hơn không. Từ bây giờ, phát hành thông báo cho cục thành phố và các chi cục, nói với lãnh đạo thành phố, báo động thành phố Bến Viễn tiến vào tình trạng khẩn cấp, tất cả cảnh sát đặc nhiệm và cảnh sát hình sự tùy thời chờ lệnh, chuẩn bị ứng phó với tất cả tình huống bất ngờ.”
Chuông báo động trong cục thành phố vang lên, lãnh đạo các phòng ban tập hợp trong phòng chỉ huy, chuẩn bị phòng hộ.
Phải mất vài phút để nhân viên đến đủ.
Cố Ngôn Sâm nhớ lại những gì Hoắc Lôi vừa nói, hắn đi ra hành lang, gọi cho Mạc Tuyết Tình.
Cố Ngôn Sâm nói ngắn gọn, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Mẹ, con không phải con trai số 15, đúng không?”
Hắn hiểu Mạc Tuyết Tình, nếu hắn là đứa bé của số 15, lần trước Mạc Tuyết Tình sẽ nói cho hắn biết, tuyệt nhiên sẽ không giấu.
“Ừ, con không phải. Mẹ cũng không biết con là con ai. Lúc đầu, mẹ ôm đứa nhỏ của số 15, nhưng khi chạy qua một tầng bảo vệ, mọi chuyện liền thay đổi.”
Sau đó Mạc Tuyết Tình sợ Cố Ngôn Sâm hiểu lầm, lại giải thích: “Mấy đứa bé lúc đó phần lớn đều là con trai, chỉ có một đứa là con gái. Khi đi qua một cửa bảo vệ, để tránh lính canh, bọn mẹ đặt mấy đứa trẻ trên giường trong một căn phòng trống, những đứa trẻ đều được bọc trong khăn, khi bế về, mẹ cũng không biết mình đang bế con của ai. Sau đó, bọn mẹ đã thực hiện trao đổi lần thứ hai, đó là bởi vì con tỉnh dậy.”
Mạc Tuyết Tình vẫn nhớ như in đêm hôm đó, khi họ đi được khoảng mười mét ra khỏi cổng, đột nhiên một trong hai người phụ nữ kêu lên một tiếng sợ hãi, đứa nhỏ trong ngực cô ấy tỉnh lại, vươn bàn tay nhỏ bé ra.
Cô là một thiếu nữ, lên đảo muộn nhất, vừa mới mang thai, hoàn toàn luống cuống tay chân với một sinh mệnh nhỏ.
Nếu lúc này đứa nhỏ kia khóc, như vậy có thể dẫn lính canh đến, tất cả nỗ lực của bọn họ sẽ đổ sông đổ bể hết.
Bọn họ hông những không thoát được mà còn có thể gặp nguy hiểm.
Vài sản phụ bơ vơ đứng ngây người trong bóng tối, nhìn đứa nhỏ vừa tỉnh giấc qua ánh đèn mờ ảo, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi lạnh, chờ đợi sự phán xét của số phận.
Khi đó, Mạc Tuyết Tình đã đưa ra một quyết định dứt khoát, cô đưa đứa trẻ đang ngủ say trong lòng ra: “Chúng ta đổi đi, để tôi dỗ nó cho.”
Vây nên bà đã ôm đứa bé vào vòng tay của mình, cố gắng dỗ dành nó theo những thứ mình biết.
Bà thậm chí sẵn sàng hy sinh bản thân, nếu đứa trẻ khóc, bà sẽ để cho những người khác đi trước, còn bà sẽ lại một mình.
“Đừng khóc, có mẹ ở đây, mẹ sẽ đưa con ra ngoài…”
Dường như hiểu lời bà, đứa bé dù đã tỉnh nhưng vẫn rất im lặng, còn cười với bà.
Ngay lúc đó, trái tim căng thẳng của Mạc Tuyết Tình được thả lòng. Bà ôm đứa bé vào lòng, nhẹ nhàng ôm lấy, đung đưa, cảm giác như một người mẹ thực sự.
Sợ lại xảy ra chuyện, bọn họ tranh thủ thời gian ôm đứa bé chạy trốn, đứa bé trong lòng đã tỉnh, nhưng rất yên tĩnh.
Là một người phụ nữ chạy trốn, bà sẽ thực hiện lời hứa của mình, nuôi đứa trẻ lớn lên.
Mạc Tuyết Tình cảm thấy, đây có lẽ chính là duyên phận, bà muốn đặt cho đứa bé kia một cái tên dễ nghe, ví dụ như gọi là “Ngôn Sâm”.
Sâm có nghĩa là kho báu, đó là kho báu hiếm có của bà.
Nghe Mạc Tuyết Tình kể lại, Cố Ngôn Sâm hiểu tại sao khi đó Hoắc Lôi lại hiểu lầm như vậy.
Hoắc Lôi vốn tưởng rằng Mạc Tuyết Tình đã mang theo đứa bé của cô, nhưng giữa chừng, đứa bé lại được tráo đổi.
Ngoài xét nghiệm huyết thống thì không thể xác định mẹ ruột của mình là ai.
Trong cục thành phố trở nên ồn ào, một giọng nói truyền đến từ điện thoại di động, Cố Ngôn Sâm chuẩn bị cúp điện thoại: “Mẹ, con có việc phải làm ở đây, con sẽ nói chuyện với mẹ sau.”
Mạc Tuyết Tình dường như có linh cảm, bà nói với Cố Ngôn Sâm ở đầu dây bên kia: “Mẹ vẫn còn hai điều muốn nói, ngày đó, con cảm ơn mẹ, cảm thấy là mẹ đã cứu con, nhưng mẹ cảm thấy, là con đã cứu mẹ mới đúng. Con là đứa con trai mà mẹ tự hào. Mẹ sẽ luôn yêu con.”
Cố Ngôn Sâm ngẩng đầu, nhìn thấy Thẩm Quân Từ đang đứng ở cửa phòng chỉ huy đợi mình.
Hắn nói, “Mẹ ơi, con cũng yêu mẹ.”
Hoàng hôn đã buông tia sáng cuối cùng, màn đêm ở thành phố Bến Viễn đang đến gần.
Bất luận phía trước là gì, hắn đều đã sẵn sàng đối đầu với bóng tối sắp đến.