❁ Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi | Editor: Mèo ❁
===========================
◎ Một bên là địa ngục, một bên là thiên đường.◎
Trời tối hoàn toàn, xung quanh chìm trong bóng tối.
Thẩm Quân Từ đang ngồi trong xe cảnh sát, xe của họ khởi hành muộn hơn một chút, đi vào một con đường tắt, tốc độ xe chạy rất nhanh.
Theo kế hoạch, họ sẽ đón đầu xe cảnh sát vũ trang phía trước, nhưng bây giờ mất điện, họ đã mất liên lạc với sở chỉ huy.
Mấy cảnh sát thương lượng một chút, tiếp tục lái xe về hướng định vị cuối cùng của xe cảnh sát vũ trang.
Trước khi mất điện, Thẩm Quân Từ đang xem thông tin. Sau sự cố mất điện, internet bị ngắt, nhưng trang cậu vừa mở vẫn còn đó.
Trên mạng, sự việc bất ngờ này đã trở thành chủ đề được tìm kiếm sôi nổi, bên cạnh việc lo lắng cho sự an toàn của con tin trong xe, các tài khoản khác nhau của Lam Bảo Xương cũng đã bị mọi người đào ra.
Trước khi xảy ra tai nạn, anh là một thanh niên bình thường cùng bạn gái đang bàn tính chuyện kết hôn, bước vào cung điện hôn nhân.
Nhưng sau tai nạn, biến dạng, thương tật, thất tình, tiêu hết tiền.
Nhà máy báo cáo một tai nạn lớn thành một tai nạn chung, vì vậy anh cũng không thể nhận thêm tiền bồi thường cho thương tật liên quan đến công việc của mình.
Anh đã kiện nhà máy ra tòa, nhưng vì thiếu video giám sát quan trọng, nhà máy và anh cũng không thể hòa giải được với nhau, vụ án cứ thế bị bỏ ngỏ.
Nếu tòa án phán quyết anh thắng kiện, nhà máy sẽ bị xử lý từ trên xuống dưới theo Luật An toàn vệ sinh lao động. Vì vậy, ngay cả ủy viên đến điều tra viên đều được lãnh đạo nhà máy mua chuộc.
Đến tận hôm nay, khi thảm kịch xảy ra.
Trên mạng, có người lên án, chửi rủa Lam Bảo Xương.
Nhưng cũng có người tin tưởng, đồng cảm với anh, nói rằng anh làm như vậy là đúng.
Còn có một ít người nhảy dựng lên, gắp lửa bỏ tay người với Lam Bảo Xương, xem náo nhiệt còn không ngại chuyện lớn.
Cuối cùng, cũng có một vài người bên liên quan đến vụ việc lên tiếng.
Có người mở acc clone trả lời.
“Lúc ấy, nếu không phải do Lam Bảo Xương đi tắt cái van kia đi, có lẽ tôi cũng đã chết trong tai nạn đó rồi. Thậm chí có thể dẫn đến việc khí hóa học rò rỉ ra ngoài, gây ảnh hưởng nghiêm trọng lên toàn bộ môi trường đô thị, cũng có thể gây ra phản ứng dây chuyền, gây thương vong nặng nề.”
Dưới câu trả lời này, có người hỏi: “Tại sao cậu không đứng lên khi sự cố xảy ra?”
Người đó trả lời lại: “Tôi nào dám nói sự thật chứ? Tai nạn là do nhà máy báo cáo, sau đó niêm phong với công nhân, tất cả mọi người đều bị bắt in lắm. Ai nói về chuyện này, sẽ bị đuổi việc, ai mà chẳng có gia đình, tôi kính nể cậu ta nhưng đâu có nghĩa là tôi không quan tâm đ ến bản thân mình. Bây giờ sự việc ngày càng lớn, tôi mới dám đứng ra lên tiếng. ”
Khi đó Lam Bảo Xương trở thành anh hùng yên lặng cứu vớt thành phố, nhưng anh lại một mình gánh chịu sự đau đớn, không ai hay biết.
Phía dưới có người trả lời: “Nguyên nhân sâu xa là do che giấu tai nạn, nếu chuyện này là thật, thì lãnh đạo thành phố cũng phải chịu trách nhiệm, từ trên xuống dưới không biết bao nhiều người sẽ mất chức đây.”
“Có người hy vọng chuyện này sẽ bị xóa hết chứng cứ. Tốt nhất là tất cả mọi người không biết gì cả, như vậy mới không cần bố trí thêm công việc mới cho cậu ta, cũng không cần phải bồi thường thiệt hại ở mức cao nhất cho cậu ta. Chỉ cần đền bù cho cậu ta số tiền bảo hiểm tai nạn lao động ở mức thấp nhất là được, số tiền đó ít lắm, chỉ có thể bảo vệ tính mạng, hơn nữa còn không bao gồm phí phục hồi chức năng và phẫu thuật thẩm mỹ, trợ cấp khuyết tật cũng không có nốt.”
“Nếu như tôi bị như vậy, trong lòng tôi cũng cảm thấy bất bình chứ đừng nói là cậu ta.”
“Điều đáng nguyền rủa nhất là những kẻ gắp lửa bỏ tay người trên mạng, rất nhiều người căn bản không biết sự thật, nói xằng nói xiên, nói một cách đơn giản, Lam Bảo Xương là bị bọn họ ép nên mới phải đi đến bước đường này, nếu đêm nay có thương vong xảy ra, cũng phải tính ở trên đầu những người này một phần, bọn họ chính là những kẻ giết người thầm lặng!”
Nhìn đến đây, Thẩm Quân Từ thở dài một tiếng, tắt điện thoại, nhìn ra ngoài.
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, hy vọng sẽ xác định được vị trí ở đây.
Thế giới bên ngoài cửa sổ đã chìm vào bóng tối.
Bên ngoài tối đến mức chỉ tay không thấy ngón, trông giống như một lớp mực đen đặc, dường như có quái vật ẩn nấp trong đó, ẩn giấu sát khí.
Bỗng nhiên Thẩm Quân Từ phát hiện, có thứ gì đó đang lóe sáng ở đằng xa.
Hóa ra ngoài xe của bọn họ, cách đó không xa còn có mấy chiếc xe cứu hỏa, xe cứu thương, những chiếc xe đó đều bị cấm bấm còi, chỉ giữ lại đèn.
Trong đêm tối, nhìn từ xa, những ánh đèn này như những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm, dần dần xua tan bóng tối hỗn độn.
❁ ❁ ❁
Lúc này, xe đưa đón đang chạy về phía trước với tốc độ cao.
Sau nhiều đợt xung đột gay gắt, khiến nhiều người bị thương, những người ngồi trên xe đã từ bỏ việc kháng cự.
Trong xe nồng nặc mùi máu.
Bên trong xe chật hẹp, ánh đèn sáng trắng làm mặt mọi người đều tái nhợt.
Có người ngồi trong xe khẽ khóc, có người âm thầm để lại lời trăn trối qua điện thoại di động, có người thầm cầu nguyện. Họ đã bị bắt cóc trong hai mươi phút, sự hoảng loạn, bất lực và sợ hãi kéo dài trong lòng mọi người.
Con đường này rất hẻo lánh, những phương tiện khác trên đường dần biến mất, ngoài cửa sổ trời tối đen.
Chiếc xe này như con thuyền phẳng lặng trong biển tối, có thể bị bão tố lật úp, không biết trôi về đâu.
Họ dường như đã bị cả thế giới lãng quên.
Lam Bảo Xương cũng bị thương một chút, anh vẫn không hề buông dao trong tay xuống.
Lam Bảo Xương dựa vai vào lan can trước xe, lớn tiếng nói với Tô Tần Long: “Đi đến ngã tư phía trước thì rẽ trái! Đi nhanh lên!”
Trong hành lang xe nhỏ hẹp, vài người phụ trách nhà máy ngã xuống, trong những người đó có người lúc trước đã tìm anh nói chuyện, còn có phó giám đốc Đổng Trí Danh đến thông báo cho anh về kết quả của vụ việc.
Sau khi những người đó bị thương, Lam Bảo Xương cảm thấy mình tiến vào một trạng thái kỳ lạ, sự thù địch trong lòng anh đang dần giảm bớt.
Anh đã trải qua quá nhiều thất bại, từng có quá nhiều bất lực, lại bị vài người khơi dậy lửa giận trong lòng.
Lúc đầu anh bị thúc đẩy bởi lòng căm thù mạnh mẽ, nhưng ngay khi lên xe, đâm hết mấy tên lãnh đạo anh căm hận, những người anh muốn trừng phạt đã bị trừng phạt.
Sự trả thù của anh đã hoàn thành, kế tiếp chỉ là chịu chết.
Đây là việc anh làm trong lúc bất đồng, theo xe một đường chạy, cơn tức giận của anh dần tiêu tan mà thay vào đó là sự bàng hoàng, anh giống như một học sinh muốn hoàn thành bài kiểm tra, thúc giục lái xe.
Anh vừa sợ hãi vừa khao khát, muốn đi kết thúc cuộc sống của riêng mình.
Tay Tô Tần Long lúc nào cũng run lên, cảm thấy lưỡi dao dính máu vẫn đang dí sát vào cổ mình.
Vừa rồi bởi vì lén giảm tốc độ xe, mà anh ta bị Lam Bảo Xương cảnh cáo, cổ bị trầy xước, máu chảy dọc cổ xuống cổ áo. Hiện tại lưỡi dao đặt ngay trên động mạch của anh ta, anh ta có thể cảm giác được thứ lạnh lẽo kia đang nhói lên theo từng mạch đập.
“Cậu định đưa chúng tôi đi đâu?” Cuối cùng cũng có người trong xe hét lên.
Mọi người nhận ra đây là một con đường dẫn đến cái chết.
“Phía trước là trung tâm thành phố… Anh định làm cái quái gì vậy…”
“Chuyện lúc trước đều là do giám đốc nhà máy làm, đâu có quan hệ gì với chúng tôi.”
“Cậu giết những người đó đi, đừng giết chúng tôi mà…”
“Không liên quan gì đến các người?” Lam Bảo Xương hỏi ngược lại, đèn trên nóc xe chiếu lên gương mặt xấu xí, biến dạng của anh, khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.
“Ba tháng trước, tôi liều mạng chạy vào xưởng, đóng van lại, các người đều làm trong ngành hóa chất! Tất cả các người đều biết nếu cái van đó không đóng lại sẽ có hậu quả như thế nào, thành phố này có thể chết đến hàng trăm người! Thậm chí là hàng ngàn người! Hàng vạn người! Rõ ràng lúc đó tôi đang cứu người mà!”
Giọng nói của anh khàn khàn, nghẹn ngào: “Nhưng sau mọi chuyện, tôi cũng đâu có xin các người cảm kích tôi đâu, cũng không hy vọng xa vời cơ thể mình sẽ mạnh khỏe như trước, nhưng tại sao, tôi đã nhận được những thứ xứng đáng chưa?”
“Các người biết rõ sự thật, nhưng từ đầu đến cuối, lại không có ai tự nguyện đứng ra làm chứng cho tôi, ngay cả người đứng ra lên tiếng cũng không có.”
“Các người đều là đồng lõa! Trên đời này, có phải làm người tốt sẽ nhận được kết quả như vậy không?”
Bất bình trong lòng, giống như một thanh đao bén nhọn, ghim sâu ở trong lòng anh.
Anh sống sót sau vụ tai nạn hóa chất, nhưng dường như đã chết đi bởi sự thờ ơ của mọi người.
Những người này từng là bạn bè, đồng nghiệp của anh, là những người mà anh đã cứu sống.
Nhưng lại chính là những người này, sau khi anh bị oan, không ai nói giúp anh một câu, không ai vì anh đứng ra làm chứng, thậm chí khi họ nhìn thấy khuôn mặt biến dạng của anh, đều sẽ trốn đi rất xa, như thể nhìn thấy ôn thần.
Anh đâu có làm sai chuyện gì đâu?
Lam Bảo Xương chỉ vào phó giám đốc nhà máy nằm trên mặt đất, chất vấn, “Trên đời này còn có trắng đen sao? Các người có thể vì công việc và tính mạng của mình mà hủy hoại đi cuộc sống của người khác sao?”
Một người phụ nữ khóc lóc nói: “Nhưng, cho dù bọn tôi đáng chết, cậu cũng không nên làm tổn thương những người vô tội…”
Nước mắt chảy ra từ đôi mắt biến dạng của Lam Bảo Xương, anh cắn răng, nói ra từng chữ một: “Nếu đây là cái giá phải trả để làm người tốt, thì tôi sẽ không làm người tốt nữa! Các người, và cả những người khác nữa, đều phải chôn cùng tôi.”
Không ai dám phản bác anh nữa.
Trong thời gian dài qua, cổ họng của anh như bị chặn lại, nhưng sau khi nói ra những lời này, anh lại cảm thấy mất mát.
Đột nhiên, phía trước xe xuất hiện ánh đèn, ánh mắt của mọi người và Lam Bảo Xương vô thức bị những ánh đèn đó thu hút.
Trên con đường phía trước được bố trí vài thứ, một số đèn năng lượng mặt trời được quấn quanh hai bên đường, những nơi khác trong thành phố đều bị mất điện, nhưng đèn năng lượng mặt trời vẫn dùng để thắp sáng vào ban đêm.
Giữa tâm trạng lo lắng, với hàng nguy hiểm đeo trên ngực, Lam Bảo Xương vẫn phải thừa nhận, con đường đầy ánh đèn này thật đẹp.
Những ánh sáng màu cam đó đang tỏa sáng như những vì sao trên bầu trời.
Khi chiếc xe chạy qua, nó phát ra một tia sáng rực rỡ.
Sau đó Lam Bảo Xương phát hiện, phía trước là ngôi trường trung học anh từng học, nơi anh có rất nhiều kỷ niệm đẹp.
Anh được học lớp của một giáo viên hóa học cũ, một giáo viên đặc biệt được tuyển dụng trở lại sau khi nghỉ hưu. Ông lão khom người, đeo kính, bài học đầu tiên đã làm cho bọn họ xem một vài thí nghiệm thú vị, khiến bọn họ mắt chữ O mồm chữ A, kể từ đó hắn đã yêu thích hóa học, luôn làm đại diện môn hóa.
Xa hơn nữa là sân bóng rổ của trường, nơi anh sẽ chơi bóng rổ cùng với các bạn cùng lớp.
Anh từng phải lòng một cô gái, anh từng có một giọng hát hay, tại lễ hội âm nhạc lớp 12, anh và các bạn cùng lớp đã hát bài “Ngày nắng”.
Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, bọn họ gấp sách thành những chiếc máy bay giấy, ném nó xuống từ ngưỡng cửa sổ. Anh đã đạt được nguyện vọng của mình, trúng tuyển vào Khoa Kỹ thuật Hóa học.
……
Chiếc xe chạy nhanh qua cổng phụ của trường, tiếp tục lao về phía trước.
Những ánh đèn nhiều màu trải dài, Lam Bảo Xương nhận ra, phía trước là Tháp Tạ Ơn.
Đây là một tòa kiến trúc mang tính biểu tượng ở Bến Viễn, anh đã cùng người nhà, bạn học đến tháp này mấy lần, bà nội tin vào những thứ này, lúc còn sống thường xuyên dẫn anh đến đây thắp hương, khi đó, hai tay bọn họ chắp lại, đứng trước tháp.
Xa hơn nữa, là hướng nhà cũ của anh, nơi anh đã sống trước khi vào cấp hai.
Năm lớp 4, gần nhà xảy ra hỏa hoạn, anh bị mắc kẹt trong nhà, bị sặc khói, nước mũi và nước mắt chảy ra tùm lum, khi đó anh vô cùng sợ hãi, là mẹ đã ôm anh vào lòng động viên.
Anh nhớ những người hàng xóm đã cạy cửa sổ nhà, phối hợp với lính cứu hỏa giải cứu anh và mẹ.
Anh được một người lính cứu hỏa khiêng ra, nếu không có lẽ anh đã chết trong đám cháy đó rồi.
Anh nhớ rằng bố mình đã cảm ơn những người đến giúp đỡ, xoa đầu anh và nói: “Khi nào con lớn, cũng phải giúp đỡ người khác, cứu nhiều người hơn nữa.”
Lúc đó, anh gật đầu một cách ngốc nghếch.
Sau khi chuyển nhà, đã lâu anh không đến những con phố quen thuộc này, những ký ức này cũng đã phai mờ từ lâu.
Anh cũng không ngờ rằng vào lúc này, anh lại vĩnh biệt quá khứ của mình theo cách này.
Anh nhìn những người đi bộ trên lề đường, cảm thấy có thể anh không biết những người đó, hoặc có thể anh cũng biết những người đó.
Trước khi anh sắp chết, tất cả những mảnh ký ức đó lại ùa về.
Lam Bảo Xương lắc lắc đầu mình, cố xua đi những suy nghĩ khiến bản thân phân tâm.
Anh không thể vì chuyện này mà nương tay, anh đã bị hủy hoại rồi, hành động lấy dũng khí cứu người mấy tháng trước đã khiến anh phải trả giá đắt, anh muốn hoàn thành kế hoạch này!
Nhưng đồng thời anh cũng do dự, anh thật sự muốn hủy hoại cuộc sống của nhiều người như vậy sao? Lôi kéo nhiều người như vậy chôn cất cùng với mình?
Anh không thể giết người chỉ vì anh thất vọng với một vài người …
Lam Bảo Xương đau đầu như muốn nổ tung, cả người như bị tách ra làm nhiều mảnh.
Anh cảm thấy ý định giết người của mình dao động, từ nhà máy hóa chất có nhiều đường như vậy, tại sao anh lại chọn đoạn này?
Không phải những người đó tuyên bố kế hoạch của bọn họ đã hoàn tất hết rồi sao?
Lam Bảo Xương cố gắng làm rõ chuyện này từ ngọn nguồn.
Chỉ hai ngày trước, có người bước vào nhà, bắt anh đi.
Những người này tự xưng là người lập kế hoạch.
Họ nói với anh rất nhiều thứ, cho anh ăn thức ăn ngon, nhét cho anh một hộp tiền mặt, đề nghị giúp anh chăm sóc người trong nhà, đưa ra các điều kiện mà anh không thể từ chối.
Những lời nói của những người đó rất lợi hại, đưa ra một kế hoạch khiến anh nhiệt huyết sôi trào, anh muốn báo thù rửa hận, không thể chờ đợi để hoàn thành chuyện này.
Sau đó…
Lam Bảo Xương nhớ lại, khi nói đến cuối kế hoạch, Nước Sạch sợ anh không nhớ đường, vẽ cho anh một bản đồ địa hình.
Đó là một ngã tư.
“Thứ trên người anh có lực sát thương cực kỳ lớn.”
“Đây là bước quan trọng nhất, anh nhất định phải nghe cho kỹ.”
Nước Sạch nói: “Từ ngã tư này, rẽ trái, chính là trung tâm phồn hoa nhất thành phố Bến Viễn, nơi này có trạm xăng, có một trung tâm thương mại cao tầng, phía trước chính là cục thành phố Bến Viễn, vụ nổ sẽ lan rộng vài km, khiến tòa nhà sụp đổ, ảnh hưởng cục thành phố, gây ra phản ứng dây chuyền. Sẽ có rất nhiều người chết, đó là mục tiêu cuối cùng của chúng tôi. ”
Y dừng lại nói, “Con nếu đi về phía bên phải ngã tư sẽ là một khu vườn tư nhân, phía trước là quảng trường, không gian thoáng đãng… Ở đây sau 6 giờ sẽ đóng cửa, tiến hành dọn dẹp.”
Nhân lúc ông chủ ở một bên thất thần xem điện thoại di động, người thanh niên tự xưng là Nước Sạch kia vỗ vỗ hộp tiền bên cạnh nói: “Lam Bảo Xương, anh phải suy nghĩ thật kỹ, rốt cuộc cậu muốn cái gì?”
Đôi mắt anh rơi vào số tiền đó.
Nước Sạch nhìn anh, mỉm cười: “Có những ngã tư sẽ giống như cuộc sống này vậy. Chỉ có một sự lựa chọn, nếu như quay đầu sẽ quá muộn. Anh không được đi sai.”
Ông chủ cầm điện thoại ngẩng đầu lên, hỏi: “Cậu giải thích hết chưa?”
“Xong rồi.” Nước Sạch cuối cùng nhắc nhở anh, thu hồi máy tính cùng giấy trên bàn, “Nhớ rõ phương hướng, rẽ phải.”
Lúc đó anh tự hỏi, không biết thanh niên này có lỡ lời không nhỉ? Theo ý của họ, thì mục tiêu nên ở bên trái.
Phía trước xuất hiện ngã tư.
Tô Tần Long run giọng hỏi: “Rẽ bên nào?”
Lam Bảo Xương đột nhiên do dự …
❁ ❁ ❁
Cùng lúc đó, bóng đêm dần dần bao phủ, cảnh vật ngoài cửa sổ không ngừng lóe lên.
Cố Ngôn Sâm đang ở trong xe cảnh sát đặc biệt, bọn họ đã dần dần tiếp cận được chiếc xe buýt đang chạy quá tốc độ kia.
Trước khi mất liên lạc, lệnh của lãnh đạo đã được truyền xuống, đồng thời họ cũng đã nghiên cứu bản đồ. Lúc này, phải sử dụng xạ thủ tự tin nhất.
Xe buýt vẫn đang di chuyển, rất khó để nhắm vào mục tiêu.
Cho dù là Cố Ngôn Sâm cũng không dám cam đoan mình có thể bắn trúng trong một lần.
Hắn cùng đội cảnh sát đặc biệt bên cạnh vạch ra kế hoạch: “Chờ chút, xe của chúng ta sẽ tăng tốc đuổi kịp xe buýt từ bên trái, dù thế nào cũng phải ngăn không cho xe rẽ trái. Tôi sẽ nhắm vào lốp xe trước, bắn để ngăn cản xe đi về phía trước, nếu như bắn lệch, phải dựa vào các cậu rồi…”
Cảnh sát đặc nhiệm đang lái xe nói: “Hiểu rồi!”
Nếu xe rẽ trái có thể gây thương vong nặng nề, vì không muốn xe đưa đón đi vào khu vực trung tâm thành phố, chiếc xe cảnh sát này thậm chí có thể sẽ phải dùng làm bàn đệm va chạm với xe buýt, va chạm có thể làm nổ chất nổ trên đó trước.
Bằng mọi giá, bao gồm cả mạng sống của bọn họ.
“Nếu xe không rẽ trái, sau khi đi qua ngã tư, hãy nắm bắt mọi cơ hội, tôi sẽ bắn Lam Bảo Xương từ hướng của người lái xe khách. Diệp Tịch Chi, anh từ phía ghế sau bắn lên.”
Đây là một phương án bảo vệ kép, cho dù một phát không trúng, một phát còn lại có thể bù vào.
Đội trưởng Vương nói: “Nếu bắn tỉa thành công, chúng tôi sẽ phá vỡ cửa sổ càng sớm càng tốt, giúp những người trên xe thoát ra, nếu bắn tỉa thất bại, chúng tôi cũng sẽ chuẩn bị tấn công từ trên nóc xuống.”
Sau đó đội trưởng Vương nghiêm túc nói: “Các vật phẩm trên người Lam Bảo Xương cực kỳ nguy hiểm, trong vòng nửa phút sẽ gây ra bạo phát, chúng ta phải chạy đua thời gian với tử thần. Có thể cứu được bao nhiêu người, thì cố gắng cứu bấy nhiêu người. Nhưng tất cả các bạn phải chú ý đến an toàn, một khi nó phát nổ, hãy xuống xe ngay lập tức!”
Mọi người đều đồng thành trả lời, “Tuân lệnh.”
Sau khi mọi thứ đã được lên kế hoạch, đội trưởng Vương nói: “Mọi người nghỉ ngơi và chuẩn bị một chút đi.”
Đây là một từ mật mã ngầm, thường là hai hoặc ba phút cho cảnh sát đặc biệt trước khi làm nhiệm vụ nguy hiểm, nói trắng ra là, phòng khi có điều gì đó bất ngờ xảy ra, để lại di ngôn.
Mấy người trên xe đều lấy điện thoại di động ra, cúi đầu chỉnh sửa tin nhắn.
Cố Ngôn Sâm cảm thấy mình không nhập gia tùy tục thì không được tốt lắm, hắn suy nghĩ một chút, mở hộp thoại nói chuyện với Thẩm Quân Từ ra.
Hắn nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của Thẩm Quân Từ một hồi, cuối cùng vẫn không đánh ra được chữ nào. Hắn dùng ngón trỏ cùng ngón giữa của tay phải đè lên môi mình một cái, sau đó ấn lên màn hình, giống như vội vàng lưu lại một nụ hôn.
Xe buýt đã xuất hiện ở phía trước bên hông xe của họ, ngã tư cũng gần trước mắt.
Cảnh sát lái xe nhấn ga, chuẩn bị tăng tốc ở khúc cua.
Đội trưởng Vương mở miệng nói: “Chúng ta vẫn còn khoảng 20 giây để đuổi kịp chiếc xe buýt kia.”
Tất cả mọi người đều coi cái chết như việc trở về nhà.
Cố Ngôn Sâm cất điện thoại di động, giơ súng lên, nói nhỏ: “Sẵn sàng tấn công!”
❁ ❁ ❁
Lam Bảo Xương nhìn chằm chằm về phía trước, trán đầy mồ hôi lạnh.
Càng nhớ lại những gì Nước Sạch nói, ký ức trong đầu anh càng rõ ràng.
Mấy câu nói kia giống như là cho anh một ám chỉ tâm lý mãnh liệt.
Đến đây, đứng trên chiếc xe buýt tử thần đang lao vút đi, Lam Bảo Xương chợt hiểu ra.
Chính xác thì anh muốn gì?
Trả thù?
Hay vì số tiền đó?
Có phải chết là sẽ giải thoát?
Chỉ có một sự lựa chọn và anh không được phạm sai lầm ở ngã tư này.
So với hận thù, nội tâm anh càng chất chứa nhiều oan ức và bất bình hơn.
Anh tự hỏi mình, anh có thực sự muốn làm tổn thương những người vô tội đó không?
Đã là người, sẽ vì nóng giận mà nảy sinh hận thù, cũng sẽ vì những thiện niệm còn sót lại trong lòng mà do dự.
Con dao Lam Bảo Xương kề trên cổ Tô Tần Long run rẩy, đại não anh khó có thể suy nghĩ, nhịp tim ngày càng đập dữ dội.
Sau đó cổ họng anh nghẹn lại, nói ra hai chữ: “Rẽ phải…”
Cuối cùng anh vẫn không thể tàn nhẫn.
Một bên là địa ngục, một bên là thiên đàng.
Đúng lúc này, anh phát hiện, một chiếc xe màu đen không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở bên trái xe buýt…