❁ Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi | Editor: Mèo ❁
===========================
◎ “Đội trưởng Lịch, tên đó mắng chú.” (Không có nhân vật chính xuất hiện, bỏ qua không ảnh hưởng)◎
Buổi trưa, bốn người bọn họ ở trong xe suốt.
Người đàn ông gầy gò có chút đói bụng: “Anh Chu, sao không xuống xe mua chút gì ăn?”
Người tài xế đầu trọc sốt ruột nói: “Tôi đói bụng quá, tại sao vẫn chưa ra nữa?”
Anh Chu ngăn họ lại: “Đói cũng không chết được, chắc cũng sắp ra ngoài rồi đấy, bây giờ đừng xuống xe, có khi lại gặp chuyện chẳng lành.”
Đinh Quân Nhiễm nhìn điện thoại di động: “Còn năm phút nữa.”
Mấy người bắt đầu chuẩn bị, đội mũ, đeo khẩu trang, đề phòng bị chụp ảnh.
Bọn họ cắm cọc cách một trung tâm thẩm mỹ không xa, mục tiêu lần này là nữ ngôi sao mạng Quan Vũ Linh.
Ba người đàn ông khác ngồi trên chiếc xe này đều từng đi tù, người gọi là anh Chu, thủ lĩnh của nhóm. Hắn ta từng đi cướp, đâm một người bị thương, bị kết án tám năm tù, mới ra tù không lâu.
Người lái xe đầu trọc, trước đây là một tên côn đồ chuyên phá hoại, dưới trướng của anh ta có vô số thủ hạ, vào cục cảnh sát là chuyện thường ngày.
Người đàn ông gầy gò, biệt danh khỉ hoang, trước đây là một con chuột chuyên ăn cắp cắp xăng dầu, một lần bị tài xế phát hiện, gã ta đâm đối phương trọng thương, cũng phải ngồi tù vài năm.
Gần đây sau khi anh Chu ra ngoài, không tìm được việc, vì thế muốn làm lớn, gã ta cảm thấy nhân lực không đủ, nên lên mạng, định tuyển thêm ba đồng bọn nữa.
Số điện thoại di động của anh Chu đã sớm bị cảnh sát mạng đánh dấu là đối tượng quan sát trọng điểm, vừa nhìn thấy gã ta đăng bài tuyển người, đã lập tức báo cáo lên phân cục 5.
Kết quả anh Chu này còn rất cẩn thận, phân cục 5 phái cảnh sát qua làm nội gián, hai lần liên tiếp đều bị gã ta nhìn thấu thân phận, lập tức bị chặn.
Rơi vào đường cùng, Phân cục 5 đành phải báo cáo lên cho đội đặc biệt của Cục thành phố, cục trưởng Đinh bảo Lịch Trọng Nam đến tìm Đinh Quân Nhiễm thử xem.
Đinh Quân Nhiễm thuận lợi thêm được đối phương, sau khi nói chuyện được hai ngày, Anh Chu mới nói muốn hẹn y gặp mặt.
Đinh Quân Nhiễm dưới sự giám sát của cảnh sát đến gặp mặt đối phương, anh Chủ hỏi y đủ mọi thứ, Đinh Quân Nhiễm trộn lẫn thật giả, lừa đối phương một trận.
Sau buổi gặp mặt, anh Chu giới thiệu y với hai người khác, chân thành mời y tham gia. Mọi người ăn ở cùng nhau hai ngày, anh Chu mới nói kế hoạch của mình cho ba người kia biết.
Gã quen biết một người tên là Cá Nóc, hành nghề mại dâm, dùng mấy app hẹn hò trực tuyến làm mồi nhử để lừa những phụ nữ trẻ đến giam cầm, ép buộc bọn họ tiếp khách. Gã cũng thường xuyên bắt cóc mấy cô gái trẻ đẹp, ép họ làm gái mại dâm. Lần này, Cá nóc coi trọng Vũ Linh trên mạng, nhờ bọn họ giúp bắt người đến đây..
Anh Chu nói về kế hoạch của mình, người đàn ông đầu trọc và khỉ hoang gật đầu như gà mổ thóc.
Khóe miệng của Đinh Quân Nhiễm giật giật: “Mấy người không nghĩ đến camera giám sát à? Không nghiên cứu con đường trốn thoát à?”
Những tên tội phạm này có vẻ khá thông minh khi sàng lọc đồng bọn, tiến hành chọn lọc trực tuyến, đầu tiên phỏng vấn trực tuyến rồi sau đó mới cho phỏng vấn trực tiếp.
Kết quả lúc lập kế hoạch lại vừa thô bạo vừa liều lĩnh. Cũng không biết rốt cuộc là thông minh hay ngu ngốc.
Anh Chu sửng sốt, sờ mũi nói: “Dù sao cũng không tránh được camera, về phần lộ trình chạy trốn? Chúng ta không kinh động đến cảnh sát, đợi khi họ bắt đầu điều tra, thì chúng ta đã cao chạy xa bay rồi. Các cô gái sẽ bị ép chụp ảnh, nếu thoát ra được, cũng không dám báo cảnh sát.”
Đinh Quân Nhiễm hỏi: “Vậy ngộ nhỡ bị bắt thì sao?”
Anh Chu nói, “Ngộ nhỡ? Cứ bắt được đã rồi nói.”
Đinh Quân Nhiễm thở dài một tiếng, y hiểu, những người này đều muốn liều mạng, không thèm để ý đến sống chết của người khác. Họ sợ bị cảnh sát bắt nên rất cẩn thận trong việc lựa chọn đồng bọn.
Trong kế hoạch của họ, chỉ có hai lựa chọn: thành công hoặc thất bại. Nếu thành công thì bán người bỏ chạy, nếu thất bại thì thừa nhận là được.
Về phần làm bị thương bao nhiêu người, trốn thoát như thế nào, đều không nằm trong phạm trù suy nghĩ của bọn họ.
Nhìn đám bắt cóc nghiệp dư 250(1) này, Đinh Quân Nhiễm nói: “Chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn.” Y giúp anh Chu thay đổi lộ tuyến, tránh xa khu vực trung tâm thành phố.
(1): 250: thường chỉ một người ăn nói không nghiêm túc, dễ tự cho mình là kẻ ngốc, làm việc không đáng tin cậy và cũng hơi khờ khạo.
Anh Chu vô cùng vui vẻ, luôn miệng nói y có tài làm quân sư.
Đinh Quân Nhiễm không ngừng trợn trắng mắt trong lòng, nếu không phải vì hoàn thành nhiệm vụ của cảnh sát, y cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn những người này lấy một cái.
Đã lên xong kế hoạch, chỉ chờ thực hiện.
Bọn anh Chu muốn bắt cóc, cảnh sát phải để cho bọn họ bắt cóc trót lọt, nếu không những người này lại nghĩ đây là chuyện nhỏ, căn bản không trị được thói thích làm ác của bọn họ, nhất định phải phạm tội thật sự, mới có thể đưa ra hình phạt thật nặng.
Ngoài ra, cảnh sát đã sớm muốn bắt chủ tiệm mại dâm có biệt danh là Cá Nóc này, nhưng tên Cá Nóc vô cùng cảnh giác, rất ít xuất đầu lộ diện, cảnh sát đã đánh sập mấy ổ nhỏ của gã ta, nhưng vẫn không bắt được Cá Nóc, lần này vừa vặn mượn lần giao thiệp của anh Chu và Cá Nóc, lần theo manh mối, đánh sập ổ mại dâm này.
Anh Chu đã sớm nghe được tin tức, Quan Vũ Linh thường xuyên đi làm đẹp, mỗi lần làm xong, sẽ đi đến bãi đỗ xe đối diện, lái xe rời đi.
Lúc này, họ đang canh giữ con đường mà cô phải đi qua.
Chỉ chốc lát sau, Quan Vũ Linh quả nhiên từ trong thẩm mỹ viện đi ra, vừa đi vừa cúi đầu nhìn điện thoại di động.
Người đàn ông đầu trọc vội vàng khởi động xe, chậm rãi tiến lại gần.
Anh Chu mở cửa sổ xe, hỏi: “Người đẹp, đường nào đi đến tiệm cắt tóc Xích Phong?”
Quan Vũ Linh nhìn gã một cái, lạnh lùng nói: “Không biết.”
Đúng lúc này, cửa xe đột nhiên mở ra, anh Chu và khỉ hoang từ trong xe nhảy ra ngoài, anh Chu ôm lấy Quan Vũ Linh, kéo vào trong xe, nhét vào hàng ghế sau.
Trên con đường này giữa trưa rất vắng người, động tác của bọn họ nhanh đến mức Quan Vũ Linh trở tay không kịp.
Sau đó, anh Chu và khỉ hoang trèo lên xe.
Gã đầu trọc xoay vô lăng, nhấn ga, chiếc xe tăng tốc.
Quan Vũ Linh bị dọa sợ, lúc này mới phản ứng lại, hét lên, sau đó muốn kêu cứu. Nhưng sức của cô có hạn, bị bij khỉ hoang giữ chặt.
Khỉ hoang giật điện thoại di động của Quan Vũ Linh, tát cô một cái.
Quan Vũ Linh bị đánh choáng, tiếng kêu cứu nghẹn lại trong cổ họng.
Đinh Quân Nhiễm đưa tay ngăn khỉ hoang lại: “Đừng đánh, mặt bị đánh rồi sẽ không đáng giá nữa.”
Trong xe nhỏ hẹp, Quan Vũ Linh mượn cơ hội này, dùng giày cao gót đá khỉ hoang một cái, tính khỉ hoang nóng nảy, trực tiếp móc ra một con dao.
Người nọ chính là một con khỉ hoang điên, Đinh Quân Nhiễm nhanh tay lẹ mắt ngăn dao lại, sau đó y lại nói với Quan Vũ Linh: “Đừng kêu, cũng đừng chống cự, nếu cô mà giãy dụa sẽ chết đấy, ngoan ngoãn im lặng có khi còn có thể sống.”
Quan Vũ Linh nhìn thấy đối phương rút dao ra cũng sợ, vừa khóc vừa cầu xin bọn họ thả mình ra.
Đinh Quân Nhiễm trấn an khỉ hoang, nhìn xe cảnh sát đi theo phía sau, y tiếp tục diễn kịch. Đinh Quân Nhiễm chủ động trói tay chân Quan Vũ Linh lại, bịt mắt cô, nhét một miếng vải vào miệng cô, dùng băng keo quấn lại.
Quan Vũ Linh bị dọa sợ, khóc mãi không ngừng.
Chiếc xe chui vào con hẻm nhỏ, dừng trước căn nhà mà họ đã thuê.
Khỉ hoang và người đàn ông đầu trọc trói Quan Vũ Linh vào toilet, cô gái không nói nên lời, vô cùng sợ hãi cuộn mình lại.
Anh Chu thở phào nhẹ nhõm nói: “Xong rồi, chỉ cần đợi bọn họ đến đón người thôi.”
Người đàn ông đầu trọc xoa tay: “Dù sao cũng đưa cô ta đi bán, không bằng để tôi thẩm hàng trước vậy.”
Anh Chu ngăn cản: “Cô ta sắp được một người đàn ông giàu có bóc bánh,lúc này đừng làm loạn.”
Người đàn ông đầu trọc còn muốn nói gì đó, Đinh Quân Nhiễm nhìn ra suy nghĩ của gã ta, cười ha hả đưa tay kéo lại: “Tôi có một người bạn tù, có chủ ý kia đi tìm một cô gái, kết quả gặp được người có tính tình mạnh mẽ, suýt chút nữa cắn hắn tàn phế.”
Người đàn ông đầu trọc nghe xong, run rẩy một chút, lúc này mới không đề cập đến chuyện kia.
Một lát sau, Cá Nóc đến, mang theo thuộc hạ, hắn gõ cửa theo ám hiệu đi vào.
Đinh Nguyệt Nhiễm ngẩng đầu lên, người gọi là Cá Nóc là một gã mập mạp tròn vo, cấp dưới của anh ta là một người em trai đầy gân guốc, hai người đứng ở cửa, căn phòng thoáng chốc nhỏ đi.
Cá Nóc xoa xoa đôi bàn tay mũm mĩm: “Nào, để tôi ngắm tiểu mỹ nhân kia chút nào.”
Anh Chu đưa anh ta vào nhà vệ sinh kiểm tra hàng hóa. Quan Vũ Linh biết có người tới, khóc càng dữ hơn.
Cá Nóc cười: “Quả nhiên người thật nhìn đẹp hơn trên mạng.” Ông ta lại hỏi, “Không kinh động đến cảnh sát chứ?”
Anh Chu nói: “Tất nhiên, trên đường không ai nhìn thấy, điện thoại di động cũng bị tịch thu, đợi khi bọn họ tìm không thấy người, chúng tôi đã không còn ở đây nữa rồi.”
Cá Nóc vỗ vỗ vai anh Chu: “Anh làm việc thì tôi yên tâm rồi.”
Đinh Quân Nhiễm ngồi trên ghế sa lon, nghe hai người này xưng huynh gọi đệ, lại trợn trắng mắt.
Cá Nóc kiểm tra không có vấn đề gì, phất phất tay, bảo tên đàn em đưa cho anh Chu một cái vali, bên trong có ba mươi vạn tiền mặt.
Giao dịch xong, Cá Nóc cùng đàn em chuẩn bị mang theo Quan Vũ Linh rời đi.
Đã xong việc, ba tên cướp bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị giải tán.
Đinh Quân Nhiễm đề nghị: “Anh Chu, hôm nay ngồi đợi lâu như vậy, tôi sắp chết đói rồi, gọi đồ ăn mang về đi, ăn xong chúng ta đi.”
Hôm nay bọn họ ăn sáng lúc hơn chín giờ, chờ từ lúc đó đến tận bây giờ.
Những người khác cũng đói bụng, nhao nhao hưởng ứng, tên đầu trọc nói: “Giao dịch suôn sẻ như vậy, sao không uống hai chai để ăn mừng.”
Khỉ hoang cũng nói: “Chúng tôi ăn một bữa ăn cùng lắm cũng chỉ mất nửa giờ. Cảnh sát sẽ không phản ứng nhanh như vậy đâu.”
Bây giờ giao hàng xong, anh Chu cũng thoải mái hơn, lấy điện thoại di động ra, chọn một quán nướng gần đó đặt bia và xiên nướng.
Sau đó anh Chu quay đầu hỏi Đinh Quân Nhiễm: “A Nam, cậu muốn ăn thêm gì không?”
Đinh Quân Nhiễm giơ tay lên: “Cho tôi một lon coca lạnh.”
Tên đầu trọc cười: “Tại sao không uống rượu? Chẳng lẽ cậu vẫn là vị thành niên à?”
Đinh Quân Nhiễm bĩu môi nói: “Bia đắng lắm, có gì ngon mà uống chứ?”
Không lâu sau, họ dọn dẹp phòng, đang chia tiền thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Đinh Quân Nhiễm chủ động đứng dậy: “Đồ ăn giao đến rồi, tôi đi lấy.”
Y mở cửa ra, nhìn thấy Lịch Trọng Nam mặc shipper đứng ở cửa, đội trưởng Lịch nháy mắt với y, nâng xiên nướng và bia trong tay lên: “Xin chào, đây là đồ cậu đã gọi, chúc cậu ăn ngon miệng.”
“Sao lại giao trễ thế? Cẩn thận tôi khiếu nại anh.” Đinh Quân Nhiễm nói xong nhận một đống xiên nướng nói, “Chỗ này nhiều quá, một mình tôi không cầm được, anh mang vào để lên bàn hộ tôi đi.”
Nói đến đây, Đinh Quân Nhiễm nghiêng người, nhường đường Lịch Trọng Nam.
Trong nhà, tên đầu trọc và khỉ hoang đang chia tiền. Anh Chu đang chơi game, gã vội vàng nhấc mắt lên, nhìn Lịch Trọng Nam mặc đồ shipper, mở miệng nói: “Cứ đặt trên bàn đi.”
Đồ vừa đặt xuống, Lịch Trọng Nam đã rút ra cây gậy giấu trong tay, từ phía sau siết cổ nh Chu, khống chế người này.
Anh Chu bị siết cổ trở tay không kịp, căn bản không còn sức lực để chống cự.
Khỉ hoang phản ứng lại, mắng một tiếng, đi lấy con dao ở bên cạnh, Đinh Nguyệt Nhiễm dùng một xiên nướng đâm vào cánh tay của cậu ta, suýt chút nữa đâm xuyên qua tay người nọ.
Tên trọc muốn nhảy cửa sổ chạy trốn, cũng bị Đinh Quân Nhiễm kéo trở về.
Vừa rồi bọn họ cố ý không đóng cửa, Lục Anh và Dư Thâm sớm đã mai phục ngoài cửa, dẫn theo vài cảnh sát viên, trong tay cầm súng xông vào: “Không được nhúc nhích!”
“Cảnh sát!”
“Thành thật một chút!”
Ba người trong phòng nhanh chóng bị bắt, đ è xuống đất, còng tay lại.
Mọi thứ diễn ra trong vòng vài giây, phối hợp rất ăn ý.
Anh Chu ngây ngẩn cả người, ánh mắt đỏ như máu nhìn Đinh Quân Nhiễm: “Vì sao bắt người không bắt cậu ta.”
Ngay khi vấn đề này được hỏi ra, gã lập tức phản ứng lại, mình chọn lựa kĩ lưỡng như thế vẫn chọn phải người của cảnh sát.
Anh Chu tức điên, chửi ầm lên: “A Nam, tao đ1t mẹ mày, ông đây bị mù mới bị lật thuyền trong mương.”
Đinh Quân Nhiễm dùng vẻ mặt xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, vươn ngón tay chọt Lịch Trọng Nam bên cạnh: “Đội trưởng Lịch, tên đó mắng chú.”
Lịch Trọng Nam: “…”
Hành động thành công, vài người bị áp giải xuống.
Đinh Quân Nhiễm hỏi: “Còn ông chủ Cá Nóc và cái cô ngôi sao mạng thì sao?”
Dư Thâm nói: “Vừa xuống lầu đã bị bắt rồi. Quan Vũ Linh đã được đưa đến cục thành phố để lấy lời khai.”
Lục Anh cũng nói: “Cá Nóc bị bắt ngay tại trận, lần này hẳn là có thể cứu được không ít người đâu.”
Đinh Quân Nhiễm vui vẻ, mỉm cười lấy trong túi đồ trên bàn ra lon coca mình gọi, chuẩn bị đổi xử tốt với bản thân chút.
Đinh Quân Nhiễm lạch cạch mở lon ra, thỏa mãn đặt coca bên môi, gần như cảm nhận được sự mát lạnh và những bong bóng nổ tung.
Giây tiếp theo, lon coca trong tay bị Lịch Trọng Nam đoạt đi, đặt ở trên bàn.
Đinh Quân Nhiễm mở to hai mắt nhìn về phía Lịch Trọng Nam: “?”
Lịch Trọng Nam mặt không chút thay đổi: “Quá lạnh, không tốt với cơ thể.”
Khuôn mặt Đinh Quân Nhiễm suy sụp, chỉ ăn thêm mấy que xiên nướng.
Hành động hoàn tất, các cảnh sát phải áp giải mấy người mang về cục cảnh sát, đội trưởng Lịch, Dư Thâm, và Đinh Quân Nhiễm đi cùng một chiếc xe.
Lên xe không lâu, Đinh Quân Nhiễm ngồi ở hàng ghế sau ngã xuống, cuộn tròn trên ghế, cau mày, thân thể run rẩy, giống như một đứa bé tội nghiệp: “Tôi khó chịu quá, không thoải mái… Sĩ quan cảnh sát mau đến bệnh viện…”
Đội trưởng Lịch tiếp tục lái xe, không quay đầu lại.
Dư Thâm lo lắng hỏi: “Đinh Quân Nhiễm, cậu không sao chứ, đau bụng sao? Vết thương cũ tái phát à? Hay là do xiên nướng không được sạch sẽ.”
Lịch Trọng Nam nói với Dư Thâm: “Đừng để ý đến cậu ấy, diễn kịch đấy.”
Dư Thâm: “…”
Quả nhiên, Đinh Quân Nhiễm nói: “Huhu, lon coca lạnh của tôi. Tôi sẽ chết nếu tôi không uống coca.” Nhu cầu ăn uống của y không cao, chỉ là lâu không được uống nước có ga. Muốn uống một lon coca lạnh, đồ đã đến bên miệng, còn bị Lịch Trọng Nam tịch thu.
Đi đến một ngã tư, đến đèn giao thông, đội trưởng Lịch quay đầu lại hỏi: “Uống nước kỷ tử không?”
Mắt Đinh Quân Nhiễm sáng lên, ngồi dậy: “Có!”
Lịch Trọng Nam đưa cho y một cái bình giữ nhiệt, Đinh Quân Nhiễm vặn ra, nước bên trong vẫn còn nóng, chứa đầy quả kỷ tử, có vị ngọt.
Y vừa uống vừa tiến lại gần hỏi: “Đội trưởng Lịch mang cho cháu sao?”
Lịch Trọng Nam: “Đừng nghĩ tôi, tôi mang cho tôi.”
Đinh Quân Nhiễm: “Thế tại sao bình còn đầy nước thế? Sáng nay chú không uống à?”
Lịch Trọng Nam: “Vội nên quên uống.”
Đinh Quân Nhiễm nhấp vài ngụm, được một bước tiến một tấc: “Còn ngon hơn cả nước coca, lần sau tôi muốn uống nữa.”
Tác giả có chuyện muốn nói:
Ghi chú bổ sung:
Bất kỳ hành vi phạm tội nào cũng sẽ phải trả giá. Tội phạm cần phải được xét xử trước tòa án và bị trừng phạt.
Đinh Quân Nhiễm không bị kết án nặng, không chỉ vì cậu ấy đã hợp tác với cảnh sát điều tra lập công, mà còn vì cậu ấy trong công ty vệ sinh là bị ép buộc phạm tội, tham khảo quy định dưới đây về tình tiết giảm nhẹ.
Điều 28 Bộ luật Hình sự nước ta, đối với người bị ép buộc tham gia phạm tội thì được giảm nhẹ hình phạt hoặc miễn hình phạt theo tình tiết phạm tội của mình.
Đặc điểm cơ bản của cấu thành tội phạm do ép buộc là việc tham gia vào tội phạm trái với ý muốn của họ, nghĩa là họ không có ý định thực hiện tội phạm và việc tham gia vào tội phạm là không tự nguyện dưới sự ép buộc về tinh thần của người khác như đe dọa, tiết lộ quyền riêng tư, v.v.
Về phần bào chữa, tham khảo quy định sau đây:
Hướng dẫn của Tòa án nhân dân tối cao, Viện kiểm sát nhân dân tối cao và Bộ Công an về việc áp dụng chế độ phòng vệ chính đáng theo quy định của pháp luật. Hướng dẫn quy định đối với hành vi vi phạm pháp luật của người khác làm suy giảm nghiêm trọng nhân phẩm của người khác, vi phạm nghiêm trọng đạo đức và luân lý hoặc hành vi phòng vệ quá mức do hành vi vi phạm trái pháp luật nhiều lần và lâu dài gây ra, thì cần xem xét đầy đủ khi xem xét hình phạt để đảm bảo rằng việc xử lý vụ án là đúng với quy định của pháp luật và phù hợp với nguyên tắc công bằng và công bằng xã hội.