*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
❁ Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi | Editor: Mèo ❁
===========================
◎ “Cảnh sát và tên cướp” trải qua một cuộc “tranh giành sinh tử” khốc liệt.◎
Trong chớp mắt, thời gian trôi qua.
Tất cả các phòng ban trong Cục thành phố bắt đầu chuẩn bị cho cuộc huấn luyện chiến đấu thực tế cảnh sát hình sự năm nay.
Hai tháng trước cuộc diễn tập, mọi người trong cục thành phố đã nhận được email thông báo về cuộc diễn tập. Ngoài ra còn có phần phụ lục, ghi rõ các mục và thể lệ.
Cuộc tập trận năm nay không chỉ có cảnh sát đặc nhiệm và cảnh sát hình sự, mà Cục trưởng Đinh hy vọng cảnh sát bình thường cũng sẽ tăng cường huấn luyện, tham gia vào, ngay cả bộ phận pháp y, vật chứng, giám định và hậu cần cũng được đưa vào phạm vi sát hạch diễn tập.
Cục trưởng Đinh đã tổ chức một cuộc họp động viên đặc biệt chỉ vì việc này.
Vị cục trưởng già phát biểu: “Trong năm qua, cục thành phố của chúng tôi đã nhiều lần giải quyết các vụ án lớn và đã đạt được kết quả cao trên các phương diện như phòng chống m@ túy, phòng chống trộm cắp, quét sạch các ổ mại dâm, phòng chống lừa đảo và một số hoạt động bất hợp khác, nhưng trong cuộc chiến chống lại những người phạm tội, các sĩ quan cảnh sát bình thường của chúng ta bất cứ lúc nào cũng có thể rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm. Lấy đội pháp y làm ví dụ, năm ngoái đã xảy ra các vụ bắt cóc có liên quan.”
Nói tới đây, ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Thẩm Quân Từ, lúc đó cậu bị Mộng Sư bắt cóc, may mà cứu viện kịp thời, bản thân pháp y Thẩm cũng rất có năng lực, phản ứng cực kỳ nhanh, đổi thành người khác chỉ sợ sẽ không có thực lực và vận khí tốt như vậy.
Cục trưởng Đinh tiếp tục: “Vì vậy những cảnh sát dân sự chỉ thực hiện kiểm tra thể chất cơ bản hàng năm là không đủ. Để phối hợp tốt hơn với các bộ phận tiền tuyến, mọi người cần nâng cao thể chất và tích cực tham gia đào tạo, sát hạch không phải là mục đích, để cho mọi người vận động mới là mục tiêu. Ngay cả tôi và các lãnh đạo khác cũng sẽ đi đầu trong việc tham gia tất cả các hạng mục năm nay, tất cả mọi người cùng nhau cố gắng!”
Trong các mục vận động, không cao bằng nhân viên tiền tuyến bình thường, họ có thể chọn hai trong số năm hạng mục, chỉ cần đạt tiêu chuẩn là được.
Mặc dù vậy, cũng rất khó với người bên phòng pháp y và vật chứng, quanh năm ngồi bàn giấy, tục ngữ nói rất hay, lâm trận mới mài gươm, không nhanh thì cũng sáng, lãnh đạo đều tỏ thái độ, bọn họ cũng không thể rớt lại đằng sau, mọi người đều nhao nhao dành thời gian rảnh rỗi đi tập thể dục.
Ngay cả pháp y Liễu cũng bắt đầu chạy vòng quanh, chiếc bụng bia đã biến mất rõ rệt.
Thẩm Quân Từ đã từng phẫu thuật tim, không thể vận động kịch liệt trong thời gian dài, trong mấy hạng mục diễn tập loại trừ đầu tiên chính là chạy đường dài và vượt chướng ngại vật.
Cuối cùng cậu chọn kỹ thuật bắn súng và bắt giữ mà mình tương đối giỏi.
Sau khi bắt đầu chuẩn bị, Thẩm Quân Từ còn có một lợi thế độc nhất.
Là đứng đầu bảng sát hạch cục thành phố những năm qua, đội trưởng Cố dốc lòng hỗ trợ cậu.
Cố Ngôn Sâm luôn tin rằng học những kỹ năng này là nền tảng của sự tự vệ, cho dù không phải vì sát hạch, cũng nên luyện tập một chút, để khi gặp nguy hiểm, mới có áp dụng những gì đã học và tấn công theo bản năng.
Hắn nói với Thẩm Quân: “Anh không thể đảm bảo rằng mình sẽ ở bên cạnh em mỗi giây mỗi phút để bảo vệ em, vì vậy anh hy vọng, em có thể có kỹ năng đối phó mạnh mẽ hơn.”
Thẩm Quân Từ nói: “Em cũng hy vọng có thể nghiên cứu một cách có hệ thống, để khi có bất kỳ nguy hiểm nào, em có thể giúp anh.”
Hai người ăn ý, vì thế Cố Ngôn Sâm bắt đầu huấn luyện đặc biệt cho Thẩm Quân Từ.
Súng cảnh sát súng chuyên dụng, không tiện mang về nhà.
Đội trưởng Cố thông qua kênh cảnh sát mua cho Thẩm Quân Từ hai khẩu súng mô phỏng bằng nhựa để tập luyện, bắt cậu thực hành ở nhà mỗi ngày.
Bước đầu tiên trong thực hành là chạm vào súng.
Cố Ngôn Sâm giải thích cho pháp y Thẩm: “Mọi người thường nói, tay súng giỏi là phải ăn được đạn. Nhưng thực tế, chỉ luyện bắn thôi là chuyện vô ích, em bây giờ không quen với súng, phải làm quen trước. Vì vậy, bước đầu tiên em cần thực hành là chạm vào súng, nhắm mắt lại để có thể cảm nhận được hình dạng của khẩu súng, có thể nhanh chóng cầm nó và bắn. Đôi khi vài phần mười giây có thể quyết định sống chết.”
Pháp y Thẩm rất siêng năng, khi ở nhà sẽ luôn mang theo súng mô hình ở bên người, thỉnh thoảng sờ sờ, đôi khi còn đặt dưới gối, tỉnh ngủ một cái là dùng tay cảm thụ.
Bước thứ hai trong thực hành là tư thế bắn súng, Cố Ngôn Sâm giải thích từng cái một cho Thẩm Quân Từ, động tác cơ bản là gì, bắn cân bằng, bắn Weaver bằng cả hai tay và các tư thế cầm súng khác nhau.
Bắn cân bằng
Bắn Weaver bằng cả hai tay
Cố Ngôn Sâm nói: “Mặc dù anh đã học qua ở trường cảnh sát, nhưng trong cuộc sống lại không áp dụng nhiều lắm, hầu hết mọi người chỉ ôn tập nó trong kỳ thi, xong cái, là quên, rất nhiều cảnh sát già có tư thế cầm súng không đúng nguyên tắc. Yêu cầu của anh đối với em sẽ cao hơn một chút, anh hy vọng em có thể coi những điều này như bản năng.”
Thẩm Quân Từ bắt đầu luyện tập, mỗi tối sau khi về nhà làm tư thế cầm súng hơn trăm lần.
Cố Ngôn Sâm sẽ yêu cầu Thẩm Quân Từ tăng cường việc luyện cơ, để cậu có thể học cách phát huy sức mạnh một cách khoa học.
Để huấn luyện cho cậu, Cố Ngôn Sâm cùng cậu chơi một trò chơi, chỉ cần nói rút súng ra, đối phương phải lập tức giơ súng mô hình lên, tư thế còn phải chuẩn xác, để xem ai di chuyển nhanh hơn.
Pháp y Thẩm lần đầu tiên nghe được phương pháp huấn luyện này, mặt không chút thay đổi nói: “Có chút ngây thơ.”
Một ngày sau, cậu bắt đầu say mê trò chơi này.
Có cậu bé nào mà không có giấc mơ đấu súng biubiubiu trong lòng?
Vào ban đêm, khi chỉ có hai người họ, cậu bắt đầu thực hành. Đang nấu ăn thì bất ngờ cầm súng, đang giữa bữa cơm cũng rút súng ra, buổi tối trước khi nghỉ ngơi, hai người lại bắt đầu bắn nhau.
Chứng kiến cảnh này, cảnh khuyển về hưu Vô Lượng mỗi ngày trong đầu đều xuất hiện một loạt dấu chấm hỏi.
Lúc mới đầu, mỗi lần Cố Ngôn Sâm đều nhanh hơn một chút.
Cố Ngôn Sâm cổ vũ: “Không sao, sau khi quen rồi, em có thể nhanh hơn.”
Dần dần, tốc độ phản ứng của Thẩm Quân Từ cũng tăng lên, cả hai gần như ngang nhau.
Việc huấn luyện tiếp theo là học cách tháo lắp súng, làm quen với từng bộ phận của súng, hiểu nguyên lý bắn, bước huấn luyện này chính là để nhanh chóng lắp ráp súng khi thực chiến.
Sau mấy ngày luyện tập, Cố Ngôn Sâm bắt đầu dùng một miếng vải đen che mắt Thẩm Quân Từ, bảo cậu tự mò mẫm lắp súng lại.
Ngón tay pháp y Thẩm linh hoạt, thời gian lắp ráp nhanh chóng vượt quá tiêu chuẩn xuất sắc trong sát hạch.
Bước cuối cùng mới là thực chiến trên mục tiêu, Cố Ngôn Sâm yêu cầu Thẩm Quân Từ học cách bắn liên tục.
Trong thực chiến, nếu phát súng đầu tiên không áp chế được địch thì phải điều chỉnh bắn phát thứ 2. Nhiều người tay không đủ lực, bắn xong phát đầu tiên, họng súng nhảy lên, còn bắn được hay không thì không biết nhưng dễ mất đi cơ hội.
Sau khóa huấn luyện ma quỷ của Cố Ngôn Sâm, kỹ thuật bắn súng của pháp y Thẩm đột nhiên tăng vọt.
Ngoài kỹ thuật bắn súng, còn có kỹ thuật chiến đấu cần luyện tập.
Thẩm Quân Từ tuy biết đánh nhau, nhưng đều võ mèo vờn chuột, lúc đánh nhau rất thực dụng, không có quá nhiều quy tắc.
Đội trưởng Cố có yêu cầu rất cao đối với Thẩm Quân Từ, không chỉ tư thế phải chuẩn mực mà cơ thể phải khéo léo, đầu óc cũng phải phản ứng nhanh nhạy.
Chuyện này khác với luyện súng, đòi hỏi thực chiến nhiều hơn nên hai người đánh nhau từ bãi tập về nhà, trong quá trình luyện tập, mặc dù Cố Ngôn Sâm rất cẩn thận, Thẩm Quân Từ vẫn không tránh khỏi việc bị bầm tím.
Sau đó, Cố Ngôn Sâm lại cẩn thận bôi thuốc cho cậu.
Sau nhiều lần bị đàn áp, pháp y Thẩm dùng răng cửa cắn n phát vào hắn khi bị quăng ngã xuống giường.
Vì thế đêm đó, vai đội trưởng Cố vinh quang bị thương.
Cuối cùng, buổi diễn tập cũng đến.
Các hạng mục lần lượt được tiến hành, Cố Ngôn Sâm đoạt quán quân là chuyện không cần phải bàn cãi, hắn so xong là chạy đi xem hạng mục của Thẩm Quân Từ.
Ngày đầu tiên, Thẩm Quân Từ tham gia bắn súng, tư thế của cậu rất chuẩn xác, thành tích bắn trúng mười vòng liên tiếp, đặc biệt nổi bật trong một đám pháp y.
Ngày thứ ba là kỹ năng chiến đấu, phương pháp sử dụng là đấu trường tập thể, một đối một, tất cả đều lên.
Thẩm Quân Từ thắng năm trận liên tiếp, sau đó cậu gặp đội trưởng đội hình sự 1 là Thiệu Chấn Ân.
Kỹ năng chiến đấu của đội trưởng Thiệu được coi là trung cấp trong đội cảnh sát hình sự, căn bản không để Thẩm Quân Từ vào mắt, cảm thấy cậu trụ được đến giờ là do rút trúng đối thủ yếu hơn.
Thiệu Chấn Ân trước khi lên sân, cười tủm tỉm buông lời cay nghiệt: “Chủ nhiệm Thẩm, cẩn thận nha, tôi tuyệt không hạ thủ lưu tình đâu.”
Thẩm Quân Từ nói: “Chờ kết quả rồi nói.”
Hai người lên lôi đài, Thẩm Quân Từ di chuyển nhanh nhẹn, ra đòn quyết liệt, phản ứng nhanh nhạy.
Năm phút sau, Thiệu Chấn Ân ngã xuống.
Chờ Thiệu Chấn Ân xuống đài, Liễu Thù Vinh bị loại ở vòng hai hỏi: “Đội trưởng Thiệu, anh nhường chủ nhiệm Thẩm đấy à.”
Thiệu Chấn Ân vuốt cái mông đau ê ẩm của mình: “Ầy, gì nhỉ, chiến đấu cận chiến không phải thế mạnh của tôi, vậy nên cũng chưa chắc thẳng được một pháp y tay không tấc sắt. Với lại, đội trưởng Cố còn đích thân dạy pháp y Thẩm lâu như vậy, ít nhất tôi cũng phải nể mặt đội trưởng Cố chứ.”
Trong lòng đội trưởng Thiệu chính là, hắn đầu hề nhường? Toàn lực ứng phó cũng đánh lại một pháp y, quả thật vô cùng xấu hổ.
Vì thế, Thẩm Quân Từ với tư cách là một bác sĩ pháp y, đã lọt vào top 10 trong cục thành phố về bắn súng, đồng thời cũng lọt vào top 30 về kỹ năng chiến đấu.
Ngay cả cục trưởng Đinh theo dõi cũng nói, không ngờ chủ nhiệm Thẩm lại mạnh như vậy, không hổ là pháp y số một, một mực lặng lẽ giả heo ăn thịt hổ.
Nhìn thấy thành tích này, đội trưởng Cố còn vui hơn cả khi bản thân giành được vị trí đầu tiên.
❁❁❁
Diễn tập cá nhân kết thúc, hạng mục diễn tập ngày mai sẽ là xử lý bom và chống nổ, cũng như đối đầu thực chiến.
Lần này, Cố Ngôn Sâm không rút được vị trí làm cướp, hắn vừa mới cảm thấy thoát được một kiếp nạn, đã bị cục trưởng Đinh điểm danh làm thủ lĩnh nhóm cướp.
Cái này còn có cả phân bổ nhiệm vụ à?
Đội trưởng Cố có chút đau đầu: “Cục trưởng Đinh, vì sao năm nào cũng là tôi? Tôi sắp trở thành một tên cướp chuyên nghiệp rồi ạ.”
Bản thân Cố Ngôn Sâm cũng cảm thấy mình giống như một con Boss đang chờ ở cửa cuối cùng của trò chơi.
Cục trưởng Đinh nói: “Nếu cậu không làm thì không k1ch thích, toàn bộ cục thành phố không chọn ra được người nào dạy được cho cảnh sát vũ trang một bài học. Lại nói, đội trưởng Vương bên kia còn đang xoa tay tìm cậu báo thù đấy.”
Bất đắc dĩ, Cố Ngôn Sâm chỉ có thể nhận nhiệm vụ gian khổ này.
Bên cướp có một ít ưu thế, ví dụ như có thể lấy được bản đồ trước, chuẩn bị trang bị kĩ càng.
Vì thế Cố Ngôn Sâm trước đó một ngày đã lấy được đề thi sát hạch.
Lần này là một vụ cướp siêu thị.
Cục trưởng Đinh cùng vài vị lãnh đạo đã bắt đầu chuẩn bị, bí mật thảo luận về kế hoạch diễn tập trực tiếp với một siêu thị cỡ trung bình bên cạnh, siêu thị rất hợp tác, một số nhân viên còn tình nguyện làm con tin.
Nội dung diễn tập cụ thể là: tám tên cướp xông vào siêu thị, bắt một đám người làm con tin, đối đầu với cảnh sát đặc nhiệm, thời gian đánh giá giới hạn trong hai giờ.
Cảnh sát đặc nhiệm cần phải bắt gọn những tên cướp và giải cứu con tin trong khoảng thời gian này.
Thẩm Quân Từ quan tâm đ ến buổi diễn tập của Cố Ngôn Sâm vào ngày mai, buổi tối chủ động xuống bếp.
Cố Ngôn Sâm cởi quân phục chiến đấu, mặc đồng phục bình thường, đi xuống tầng.
Buổi tối ăn cơm xong, Cố Ngôn Sâm bắt đầu lên kế hoạch diễn tập.
Đến hơn mười giờ tối, Thẩm Quân Từ kêu Cố Ngôn Sâm đi ngủ, trong thời gian này, Cố Ngôn Sâm đã vẽ rất nhiều bản thảo, viết một kế hoạch tác chiến dày đặc.
Thẩm Quân Từ tò mò hỏi: “Anh tìm được cách chưa?”
Cố Ngôn Sâm nói: “Trước mắt có một số ý tưởng.”
Hắn lấy bản đồ địa hình ra giảng giải cho Thẩm Quân Từ.
“Đầu tiên, anh có thể tận dụng tối đa địa hình ở siêu thị, nơi có rất nhiều kệ hàng và đủ các loại hàng hóa, trong một thời gian ngắn có thể cải tạo địa hình, biến siêu thị thành nơi dễ phòng khó công.”
“Ngoài ra, còn có thể lợi dụng gương trong siêu thị, sau khi vào đó, anh sẽ bố trí vài cái gương trong góc, như vậy Thứ nhất, bọn cướp mới có thể trốn sau giá hàng, như vậy thì bọn anh có thể núp sau đó, quan sát phương hướng tiến công của đặc cảnh, mà đặc cảnh lại không nhìn thấy hành động của bọn anh.”
Thẩm Quân Từ gật đầu.
Cố Ngôn Sâm tiếp tục nói: “Những thứ khác có thể dùng là các mặt hàng khác nhau trong siêu thị, chẳng hạn như dây thừng, chỉ tơ, dao, nước rửa bát, chai thủy tinh, đinh. Anh sẽ đặt bẫy trên lối đi chính, kéo dây thừng, đổ nước rửa bát lên sàn, đập vỡ kính và rắc đinh để đặc cảnh không đi qua được.”
Trầm Quân Từ suy nghĩ một lúc, cảnh sát đặc nhiệm quả thực sẽ bị động.
“Ngoài ra, anh có thể dự đoán được tuyến đường tiến công của đặc cảnh, trước khi bọn họ tiến công, sẽ phục kích người bên đó, người của bọn anh trốn trong bóng tối, bắn bị thương người bên đó.”
Một siêu thị nhỏ, dưới thiết kế của Cố Ngôn Sâm biến thành mê cung bát quái trận, khắp nơi đều là các cơ quan bí mật.
Sau khi giảng giải xong, Cố Ngôn Sâm nói: “Còn vài chi tiết nữa, nếu ngày mai có thời gian anh sẽ cải thiện sau.”
Thẩm Quân Từ trầm tư một lát, dự đoán: “Cảnh sát vũ trang lần này muốn thắng thì rất khó…”
Cố Ngôn Sâm: “”So với không gian kín như xe buýt hay máy bay, siêu thị có khoảng trống lớn hơn, phức tạp hơn và có nhiều khả năng phát huy hơn.”
Cố Ngôn Sâm rất thông minh, kế hoạch của hắn ổn định, nhưng cũng có tổn thất, khi gặp chuyện vô cùng bình tĩnh, lại có thể tùy cơ ứng biến.
Pháp y Thẩm không khỏi cảm khái nói: “May mà anh làm cảnh sát, nếu anh mà làm cướp thì quả thật vô cùng đáng sợ.”
Cố Ngôn Sâm nói: “Đây có lẽ là ý định của cục trưởng Đinh khi để anh làm cướp, ra đề thi thì không thể quá đơn giản. Hơn nữa anh đã áp dụng các phương pháp rất quân tử rồi đấy, nếu như ác liệt hơn một chút, thì trực tiếp dùng điện và nước đặt bẫy ở bên trong, rồi bên anh đeo mặt nạ phòng độc, giải phóng khí độc. Tạo ra các chất dễ cháy đơn giản, cá chết lưới rách thôi. Đương nhiên như vậy có thể xảy ra án mạng, cũng sẽ thiệt hại về kinh tế lớn hơn, diễn tập thì chắc không chơi vầy được.”
Thẩm Quân Từ nói: “Anh không thể chỉ ra đề mục mà không hề muốn giải pháp.”
Cố Ngôn Sâm mỉm cười, hắn đã sớm để mắt đến, cố ý thả nước, lấy ra một tờ giấy: “Đây là phương án ngược lại, anh đã kiểm tra bản vẽ kiến trúc của siêu thị, có lỗ thông hơi bảo trì trên nóc siêu thị, có thể đi từ đường đó vào. Nếu như đặc cảnh có thể phát hiện ra điểm này, cử một số tinh nhuệ tiến vào căn phòng giam giữ con tin từ phía trên, tấn công từ phía sau, trên cơ sở đảm bảo an toàn cho cảnh sát, chúng ta có thể nhanh chóng đột phá phòng tuyến của bọn cướp, chỉ là xem các đặc cảnh liệu có nghĩ đến chuyện này hay không thôi.”
Đây là một câu hỏi về cách giải quyết vấn đề, nghĩ theo cách khác, nó thực sự không phải quá khó.
Sau khi giảng giải xong, Cố Ngôn Sâm đứng dậy, tắt máy tính chuẩn bị nghỉ ngơi.
Hắn tắm rửa xong, sau đó Thẩm Quân Từ đi vào vệ sinh cá nhân.
Cố Ngôn Sâm không vội đi ra ngoài, mà nghiêng người, vòng tay ôm pháp y Thẩm về phía sau: “Ngày mai là một ngày quan trọng.”
Thẩm Quân Từ suy nghĩ một chút: “Kỷ niệm một năm.”
Cố Ngôn Sâm gật đầu, cọ cọ vào gáy Thẩm Quân Từ, mặc dù hắn và Lâm Lạc đã sớm quen biết nhau, nhưng ngày mà hắn và Thẩm Quân Từ quen nhau là ngày mai một năm trước. Hắn hỏi Thẩm Quân Từ: “Tối nay được không?”
Thẩm Quân Từ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Sát hạnh của em kết thúc rồi, ngày mai không có hạng mục…”
Đây coi như là đồng ý.
Cố Ngôn Sâm ôm chặt Thẩm Quân Từ, ghé sát vào bên tai cậu khen ngợi: “Em mặc bộ đồ này rất đẹp.”
Thẩm Quân Từ mặc một bộ đồng phục giản dị để thuận tiện cho việc tập luyện, trên người là áo sơ mi thẳng tắp, quần bên dưới được thắt lại bằng một cái thắt lưng, lộ ra vòng eo vô cùng nhỏ.
Thẩm Quân Từ dừng động tác, quay sang nhìn hắn nói: “Vậy, để cảm ơn vì sự dạy dỗ vất vả của anh, tối nay chúng ta chơi gì đó khác đi?”
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Chơi gì?”
“Cosplay, anh biết không?” Sau đó Thẩm Quân Từ nói, “Một năm trước, em đã xem màn trình diễn của anh trong buổi diễn tập trên màn hình lớn trong phòng chỉ huy, thật sự rất đẹp trai. Ngày mai, không phải anh lại đóng vai cướp sao? Tối nay, anh có thể đóng vai tên cướp hung ác.”
Thẩm Quân Từ đến nay vẫn nhớ lúc gặp lại, chính cậu khó có thể kiểm soát được nhịp tim.
Cố Ngôn Sâm là một người nghiêm túc, điềm tĩnh và tự chủ, ngày thường tuân thủ pháp luật, bảo vệ thành phố, một người như vậy đóng vai cướp, mang đến cho người ta một sự tương phản mạnh mẽ.
Bởi vì chỉ giả dạng, là chút tình thú giữa mấy đôi yêu nhau, nên không hề có cảm giác tội lỗi.
Cố Ngôn Sâm vừa tắm xong, tóc trên trán còn ướt, gương mặt hắn thâm thúy, sống mũi cao thẳng, cổ áo sơ mi đen có hai nút không cài, che đi cơ bắp trên người, thoạt nhìn có chút khí chất nhã nhặn, bại hoại của phản diện.
Cố Ngôn Sâm nghĩ kỹ, trong nhà có đạo cụ đầy đủ, còng tay, súng mô hình, thậm chí còn cả vải bịt mắt.
Đội trưởng Cố động tâm. Hắn nhìn Thẩm Quân Từ nói: “Vậy pháp y Thẩm, đêm nay em sẽ rơi vào trong tay anh sao.”
Thẩm Quân Từ liếc xéo hắn, nói đùa: “Đe dọa em đấy à? Sẽ có người đến cứu em sớm thôi.”
Cố Ngôn Sâm trong nháy mắt nghĩ đến một câu thoại, buột miệng nói: “Cho dù em có gọi rách cổ họng cũng không có ai cứu em đâu.”
Pháp y Thẩm cười lớn: “Không ổn rồi, quá xấu hổ. Anh bình thường trước đi…”
Cố Ngôn Sâm nghiêm mặt: “Đừng cười, cướp đây!”
Thẩm Quân Từ cố gắng nhịn cười, bả vai run rẩy.
Vất vả lắm cậu mới nhịn được, nghiêm túc: “Anh phải diễn thật một chút. Ngày mai dù sao vẫn phải diễn tập thật, thủ lĩnh toán cướp sao có thể không có khí thế nào chứ?”
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Giống như vậy sao?”
Vừa nói, hắn vừa cúi người bế Thẩm Quân Từ lên, đi qua hành lang đặt trên giường.
Pháp y Thẩm nằm ngửa, Cố Ngôn Sâm vươn tay bóp cổ Thẩm Quân Từ, năm ngón tay hơi dùng sức. Ngón tay hắn nóng rực, từ từ siết chặt lại. Bằng cách này có cảm giác áp lực, nhưng lại không thực sự làm Thẩm Quân Từ bị thương.
Pháp y Thẩm mím môi, nhìn Cố Ngôn Sâm bắt đầu phối hợp, cậu thở hổn hển giãy giụa, đồng thời dùng đầu gối đẩy cơ thể Cố Ngôn Sâm đè lên.
Cố Ngôn Sâm bỏ bàn tay đang bóp cổ Thẩm Quân Từ ra, giơ hai tay cậu lên đ ỉnh đầu dùng sức ấn xuống.
Hai người giống như đang luyện tập, chiến đấu trên giường.
Kiểu đối kháng như vậy rất hao sức, không hề hồi hộp, cuối cùng lại là Cố Ngôn Sâm thắng. Trán Thẩm Quân Từ đổ mồ hôi lạnh, lồ ng ngực phập phồng, giãy cho đến khi đường viền cổ áo bung ra, tóc rối tung.
Cố Ngôn Sâm trong nháy mắt nhập vai, người trước mắt thoạt nhìn xinh đẹp lại dễ vỡ, nhưng ánh mắt lại rất cố chấp, càng như vậy, hắn càng muốn hủy diệt cậu, khiến hắn phát điên lên.
Phòng ngủ về đêm vô cùng yên tĩnh, bên cạnh có ngọn đèn nhỏ.
Cố Ngôn Sâm cầm súng mô hình nâng cằm Thẩm Quân Từ lên, tưởng tượng mình là một tên cướp hung ác, sẽ “tra tấn” người dưới thân như thế nào.
Hắn cúi người xuống, ở bên tai Thẩm Quân Từ dùng giọng tức giận nói: “Nếu không ngoan, tôi sẽ nổ súng đấy.”
Nói xong, Cố Ngôn Sâm dùng súng mô hình đặt lên ngực Thẩm Quân Từ, thân thể Thẩm Quân Từ phối hợp khẽ run lên, họng súng di chuyển xuống, cuối cùng dừng ở bụng, bóp cò.
Thẩm Quân Từ khẽ r3n rỉ.
Não Cố Ngôn Sâm trong nháy mắt hiện lên rất nhiều thứ,chỉ riêng trí tưởng tượng thôi cũng đủ khiến người ta sôi máu.
Hắn dùng súng từng chút từng chút xé mở quần áo pháp y Thẩm.
Thẩm Quân Từ không nói gì, nghiêng đầu muốn cắn cổ hắn.
Cố Ngôn Sâm nắm cằm cậu, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Quân Từ, sau đó hôn lên.
Giống như sấm sét từ trên trời khuấy động ngọn lửa trên mặt đất, bọn họ hôn nhau điên cuồng.
Nếu là lúc bình thường, Cố Ngôn Sâm sẽ cực kỳ dịu dàng, nhưng bây giờ, trong lòng biết rõ là đang diễn kịch, lại không thể tự kiềm chế.
Đêm nay hắn không muốn làm “người tốt”, hắn muốn nhìn thấy môi Thẩm Quân Từ nhuốm máu, muốn nhìn cậu khóc, hy vọng cậu sẽ rơi vào tuyệt vọng, những cũng bị d*c vọng vấy bẩn.
Cơ thể của Cố Ngôn Sâm giống như như bốc cháy.
Vì vậy, đêm đó “cảnh sát và tên cướp” trải qua một cuộc “tranh giành sinh tử” khốc liệt.
❁❁❁
Ngày hôm sau, cuộc diễn tập siêu thị diễn ra suôn sẻ, Thẩm Quân Từ đến phòng chỉ huy để theo dõi cuộc chiến.
Sự sắp xếp của Cố Ngôn Sâm quả thực rất thực tế, các đặc cảnh giơ tấm chắn chống đạn tiến hành càn quét, và việc có “thương vong” là điều khó tránh khỏi.
“Toán cướp” kéo dài đủ thời gian, lực lượng cảnh sát đặc biệt một lần nữa chạm trán với thất bại.
Sau đó Cố Ngôn Sâm trình bày phương án phá giải cho bọn họ, đội đặc cảnh tâm phục khẩu phục.
Mấy vị lãnh đạo cục thành phố quyết định, sau này tiến hành nhiều cuộc tập trận tương tự hơn, cũng yêu cầu Cố Ngôn Sâm tổ chức các khóa đào tạo đặc biệt cho các sĩ quan cảnh sát đặc biệt một cách thường xuyên để tăng cường khả năng ứng phó với các trường hợp khẩn cấp.
Để kỷ niệm một năm gặp lại, cũng để chúc mừng buổi diễn tập kết thúc viên mãn, Thẩm Quân Từ cùng Cố Ngôn Sâm đ ến Linh Chi Hiên ăn một bữa no nê.
Buổi tối đội trưởng Cố bày tỏ, hy vọng sau này sẽ có nhiều trò chơi giống như vậy hơn nữa.