❁ Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi | Editor: Mèo ❁
===========================
◎ ” Chuẩn bị bắt giữ.” (2 gộp 1)◎
Hơn hai giờ chiều, một chiếc xe pháp y chạy qua từ văn phòng thành phố.
Thẩm Quân Từ mang theo Thích Nhất An trực tiếp lái xe vào trong sân.
Vừa xuống xe, hai pháp y đứng ở bên cạnh nắp cống, ngồi xổm xuống kiểm tra tình huống.
Đây là hệ thống thoát nước để cho công nhân tiện bảo dưỡng, bên dưới có rất nhiều đường ống dẫn đến bể chứa trong khu dân cư.
Mùi bên trong pha trộn với mùi hôi thối của xác chết, nhưng nó cũng chả là gì so với tử thi khổng lồ ngày hôm qua. Thích Nhất An thế mà lại cảm thấy mình vẫn chịu đựng cỗ mùi kinh khủng này.
Khoảng trống dưới cống sâu khoảng bốn mét, do mấy ngày trước trời mưa to, bên trong có một ít nước đọng, thi thể nằm ở trong đó.
Thẩm Quân Từ cúi đầu lấy găng tay cao su ra. Năm ngón tay của găng tay dính lại với nhau, cậu thổi vào bên trong một hơi, găng tay phồng lên như một quả bóng bay. Cậu lại bịt kín miệng găng tay lại, lấy tay ấn từng một cái, từng ngón tay của găng tay đều được duỗi hết ra.
Cậu cẩn thận đeo vào, lạnh lùng mở miệng: “Trước chụp ảnh đi đã, rồi hẵng trục vớt.”
Thích Nhất An cầm máy ảnh chụp hơn mười bức ảnh, sau đó bắt đầu chuẩn bị các loại dụng cụ, thiết bị, xách túi xách ra ngoài.
Cố Ngôn Sâm đi tới hỏi: “Dây thừng và giỏ đều mang đến rồi đúng không?”
Bộ phận pháp y có một bộ thiết bị chuyên trục vớt thi thể, vừa chắc chắn lại còn dễ sử dụng, tháo lắp cũng rất dễ dàng, cục trưởng Đinh vừa có vốn mới phê duyệt mua xong.
Bộ đồ này cũng có thể dùng để sơ cứu, bất kể là dưới giếng, khe hở, hay hố mỏ nhỏ đều có thể tiến hành cứu viện.
Thẩm Quân Từ: “Có mang đến, để em xuống xem tình hình xem thế nào.”
Cố Ngôn Sâm nghe xong nhíu mày, đưa tay kéo cánh tay cậu: “Để anh xuống đó cho.”
Với tình huống hiện tại của Thẩm Quân Từ, hắn quả thực đã dán mác cậu thành một món đồ dễ vỡ, nào dám để cậu làm loại chuyện nguy hiểm này.
Thẩm Quân Từ đi tìm quần áo bảo hộ: “Không được, cảnh sát hình sự mấy anh không hiểu thao tác thế nào, có thể sẽ tạo thành tổn thương thứ cấp đối với thi thể. Cũng có thể bỏ sót manh mối và thông tin, đến lúc đó muốn phá án sẽ rất khó khăn.”
Ngữ khí của cậu tự nhiên đến mức hình như đã quên sạch chuyện xảy ra ngày hôm qua.
“Giếng sâu lắm đó.” Cố Ngôn Sâm dùng lực tay, không buông tay ra, hắn hạ giọng nhắc nhở Thẩm Quân Từ: “Thiết bị thì chỉ có một bộ, vạn nhất em ngất xỉu dưới giếng, muốn cứu viện thì lại càng phiền phức hơn.”
Thẩm Quân Từ lúc này mới hơi do dự: “Nhưng để bảo toàn thi thể, vẫn cần phải có pháp y xuống.”
Cố Ngôn Sâm quay đầu nhìn sang một bên: “Thích Nhất An, cậu làm được chứ?”
Thích Nhất An vừa rồi vẫn bận bịu chuẩn bị, căn bản không biết hai vị lãnh đạo này đang tranh giành cái gì, lúc bị điểm tên, sửng sốt một chút, vui vẻ tiếp nhận nhiệm vụ gian khổ này: “Được, để em xuống xem cho.”
Thẩm Quân Từ nhắc nhở: “Cậu quên buổi tối còn buổi gặp idol để bắt tay à?”
Thích Nhất An sửng sốt một lát, sau đó lại càng thêm kiên quyết: “Không sao đâu ạ, công việc vẫn quan trọng hơn, chuyện bắt tay thì cùng lắm em không đi nữa.”
Hiện trường đích xác không có người nào thích hợp hơn cậu ta, Thẩm Quân Từ lúc này mới gọi Thích Nhất An tới, dặn dò lúc đi xuống phải tìm kiếm các yếu tố thiết yếu.
Thích Nhất An là một đứa trẻ ngoan, vừa nghe cậu nói, vừa gật đầu ghi nhớ. Mặc dù cậu ta đã sẵn sàng để từ bỏ một buổi gặp gỡ để được bắt tay, nhưng đã học được một bài học nên chủ động đeo găng tay hai lớp.
Lần đầu tiên tham gia trục vớt thi thể, còn được giao trọng trách, cậu ta không còn bận tâm đ ến sự mất mát khi không thể đi buổi gặp gỡ thần tượng.
Thẩm Quân Từ giúp Thích Nhất An mặc quần áo phòng hộ toàn thân, dưới chân cũng mang giày cao su, trên mặt có mặt nạ phòng độc đều được trang bị đầy đủ, lại đeo thêm một ngọn đèn chiếu sáng trên trán.
Cố Ngôn Sâm tìm vài cảnh sát hình sự cùng nhau lắp đặt móc treo và giỏ, sau đó buộc dây an toàn, tự mình bò xuống theo tay vịn.
Cửa cống có một đoạn hơi hẹp, bên trong tối đen như mực, phía dưới còn có nước thải sâu hơn mười cm.
Nơi này cũng không rộng rãi, sau khi Thích Nhất An đi xuống cũng chẳng có bao nhiêu chỗ đứng, cậu cẩn thận di chuyển thân thể, cách thi thể một khoảng cách.
Dưới giếng rất râm mát, nhiệt độ không đủ, không thể tạo thành tử thi khổng lồ.
Thích Nhất An đeo mặt nạ phòng độc, không ngửi thấy quá nhiều mùi khó ngửi. Bên trong ánh sáng không đủ, tối đen như mực, chỉ có ánh đèn trên đầu có thể chiếu sáng một mảnh nhỏ trước mặt.
Ở một mình trong hoàn cảnh tối tăm xa lạ, cậu không khỏi có chút khẩn trương.
Thẩm Quân Từ hỏi: “Sao rồi?”
Thích Nhất An: “Đến rồi ạ.” Cậu vừa nói chuyện, bên tai cũng vọng lại tiếng đó.
Thẩm Quân Từ: “Hô hấp được chứ?”
Thích Nhất An: “Được ạ.”
Cậu ta ngẩng đầu nhìn cửa cống, cửa cống phía trên sáng lên.
Thích Nhất An xúc động nói: “Thầy ơi, bỗng nhiên em nhớ tới một từ.”
Thẩm Quân Từ: “Gì cơ?”
Thích Nhất An nói chuyện còn mang theo tiếng vọng: “Ếch ngồi đáy giếng.”
Thẩm Quân Từ đồng tình nhìn xuống: “Ý cậu là tự nhận mình là ếch ấy hả?”
Thích Nhất An lệ rơi đầy mặt, “Thôi, thầy cứ coi như con chưa nói gì cả nhé.”
Lúc cậu ta không nói lời nào, dưới giếng lập tức an tĩnh lại.
Thích Nhất An đi về phía trước hai bước, theo sự chuyển động, tiếng hít thở tăng lên, cậu ta cuối cùng cũng đi tới bên cạnh thi thể, chuyên tâm cúi đầu nhìn thi thể trước mắt.
Việc đầu tiên Thích Nhất An làm là mở camera giám sát trên người ra, thiết bị này được kết nối với máy tính của Bạch Mộng, có thể cho người phía trên nhìn thấy tình huống thời gian thực dưới giếng, sau đó cậu ta cầm lấy máy ảnh, bật chế độ chụp đêm, chụp vài tấm ảnh.
Dựa vào kiểu tóc và quần áo, cậu ta xác định người trước mắt này hẳn là Tống Nhiên.
Ở đây không có ánh sáng mặt trời trực tiếp chiếu vào, lạnh hơn rất nhiều, bởi vì nhiệt độ thấp nên thi thể không bị phân hủy nghiêm trọng, so với hai cỗ tử thi khổng lồ lúc trước, không có tác động thị giác lớn lắm, nhiều nhất chỉ có thể xem như thi thể thối rữa bình thường, cũng ở phạm trù cậu ta am hiểu xử lý.
Chỉ là khi ở một mình trong không gian âm u kín mít cùng thi thể thối rữa, vẫn là chuyện rất khảo nghiệm trái tim cậu ta.
Thi thể Tống Nhiên hiển nhiên là bị ném từ trên cao xuống, đã nhiều ngày trôi qua như vậy, làn da đã hiện lên màu xám trắng, khuôn mặt giăng đầy lưới tĩnh mạch. Mặt có hơi sưng, sắc mặt tái nhợt, mắt nhắm lại, lông mi rũ xuống, yên tĩnh như đang ngủ say.
Trên thân thi thể mặc một chiếc áo thun màu trắng cũ kỹ, bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ sậm, phía dưới là một cái quần jean, trên đó cũng có rất nhiều vết máu lộn xộn.
Toàn thân co quắp quỳ gối bên trong không có nhiều giòi, nhưng phần chân và đầu gối do ngâm trong nước thải quá lâu, đã sưng lên rất nghiêm trọng, trên người còn có một ít dấu vết bị chuột gặm cắn.
Thích Nhất An một mình làm việc, tim không khỏi đập nhanh hơn. Cậu đã chụp ảnh bên dưới, sau đó cẩn thận kéo cơ thể.
Thi thể vừa lạnh vừa nặng, giống như một cục thịt lớn. Đeo mặt nạ xuống giếng sẽ khiến cho người ta thấy khó thở, Thích Nhất An mệt mỏi thở hổn hển, mới dịch thi thể được một chút.
Phía trên truyền đến thanh âm của Thẩm Quân Từ: “Sao rồi, vẫn ổn chứ? Nếu như bị chóng mặt hay thiếu oxy, thì phải nói đó, không cần gấp.”
Trước đây cũng đã từng xảy ra tình trạng ngất xỉu khi pháp y trục vớt thi thể, nếu mặt nạ phòng độc rơi ra, còn có thể hít phải các loại khí độc hại, nếu thân thể không đủ khỏe mạnh thậm chí còn cần phải đến bệnh viện cấp cứu.
Chính bởi vì lo lắng những thứ này, Thẩm Quân Từ mới không kiên trì xuống giếng, nhưng cậu vẫn không khỏi lo lắng cho Thích Nhất An kinh nghiệm không đủ.
“Không sao ạ!” Thích Nhất An ảm thấy hiện tại hô hấp của mình bình thường, chỉ hơi hụt hơi một xíu, cậu lớn tiếng đáp lại Thẩm Quân Từ, đồng thời cũng là đang cổ động cho chính mình, “Em vẫn tiếp tục được!”
Trước tiên cậu dựa theo lời Thẩm Quân Từ nói, kiểm tra lớp da với các bộ phận, sau đó trói tay, chân và đầu của xác chết bằng túi nhựa để tránh làm mất vật chứng trọng yếu trong quá trình di chuyển lên trên.
Sau đó cậu buộc hai bên nách và bẹn của thi thể, để thi thể chịu lực đồng đều, không phá hủy đến xương cốt và vết thương của thi thể.
Cuối cùng Thích Nhất An cũng hoàn thành, lắc dây thừng: “Có thể kéo lên được rồi.”
Cảnh sát hình sự phía trên sử dụng lực, thiết bị đơn giản này có ròng rọc, có thể tiết kiệm được không ít sức lực.
Không bao lâu sau, thi thể đã được kéo lên, vài cảnh sát hình sự khiêng thi thể đi, đặt phẳng trên một miếng vải nhựa đã sớm trải xong của Thẩm Quân Từ.
Thi thể được trục vớt, nhưng công việc của Thích Nhất An vẫn chưa hoàn thành.
Thẩm Quân Từ hướng về phía dưới hô: “Cậu nhìn xem phía dưới còn gì không?” Sau đó suy nghĩ một chút, lại bổ sung thêm, “Trước tiên dùng chân để dò xét, sau đó lấy tay sờ, cẩn thận không bị hung khí làm xước tay.”
Thích Nhất An không có nhiều kinh nghiệm, có rất nhiều hung thủ khi vứt xác, sẽ phi tang luôn cả hung khí cùng nạn nhân. Nếu không cẩn thận, tình hình dưới nước không rõ ràng, nhân viên rất dễ dàng bị thương.
Nước thải giống như mực dày đặc, một mảng đen kịt, Thích Nhất An ở bên trong mượn ánh sáng đèn pha trên đỉnh đầu cẩn thận sờ soạng, trên màn hình giám sát cũng nhìn không được rõ ràng lắm.
Tiếng Thích Nhất An rầu rĩ từ dưới giếng truyền đến, “Dưới nước hình như có gạch.”
Một lát sau Thích Nhất An lại nói, “Ấy hình như, không phải gạch, là mấy quyển sách, rất dày.”
Thẩm Quân Từ vội vàng bảo cảnh sát hình sự lại thả một cái giỏ nhỏ xuống.
Phía dưới bỏ hoang đã lâu, Thích Nhất An ở trong nước còn tìm thêm được một ít ốc vít, cành cây nhỏ, đá, không biết rơi xuống kiểu gì.
Một lúc sau, nghe thấy giọng nói của Thích Nhất An bên dưới truyền đến: “Em tìm thấy hung khí rồi!”
Hung khí cũng là vật chứng quan trọng, cho đến khi xác nhận phía dưới không còn vật dụng hữu dụng nào khác, Thích Nhất An mới được kéo lên cùng chiếc giỏ nhỏ kia.
Thẩm Quân Từ không vội nhìn thi thể, trước tiên giúp Thích Nhất An cởi bỏ quần áo phòng hộ nặng nề.
Trong thời gian ngắn ngủi, Thích Nhất An cảm giác mình đã đi dạo địa phủ một vòng, bây giờ mới trở lại trần thế.
Thấy cậu ta không sao, Thẩm Quân Từ nói: “Làm tốt lắm.”
Được thầy khen ngợi, Thích Nhất An nhất thời cảm thấy càng hăng hái hơn.
Sau đó Thẩm Quân Từ và Cố Ngôn Sâm cùng nhau kiểm tra đồ vật mang lên từ phía dưới.
Hung khí quả nhiên không ngoài dự đoán của bọn họ, là một con dao răng cưa dài gần hai mươi cm, hung thủ có thể nói là cực kỳ hung ác.
Con dao đã ngâm dưới nước một thời gian dài nên có thể sẽ không thu thập được dấu vân tay.
Cố Ngôn Sâm nói: “Con dao này thuộc loại hàng có kiểm soát, hai người đi kiểm tra xem có thể tìm ra xuất xứ hay không.”
Lục Anh vội vàng gật đầu, ghi lại hình dạng và thương hiệu.
Phần còn lại chỉ là một vài cuốn sách, một số được viết bằng tiếng Anh, một số là sách văn học, cuốn dày nhất là từ điển.
Vài quyển rơi xuống nước đã ướt nhẹp, có vài quyển rơi bên trên, đã khô.
Thẩm Quân Từ đeo găng tay mở ra một quyển trong đó, nhìn thấy bên trong kẹp mấy tờ giấy.
Cậu đưa cho Cố Ngôn Sâm.
Cố Ngôn Sâm cúi đầu nhìn, trên đó là một lá thư.
Lá thư là của Kim Duyệt Văn viết cho Tống Nhiên.
Tống Nhiên,
Xin chào!
“Lần đầu tiên gặp cháu, là nhìn thấy cháu mặc đồng phục bảo vệ, đọc sách trong đình viện, tôi đi qua trò chuyện, mới biết cháu rất muốn đến trường, nên đã đề nghị tài trợ cho cháu, nhưng cháu lại từ chối sự giúp đỡ của tôi.”
“Cháu nói cháu muốn dựa vào chính mình để thay đổi số phận của bản thân. Tôi ở cháu có một tinh thần mà nhiều người không có, chính nó đã làm tôi nhớ đến thời niên thiếu của mình.”
“Tôi cũng từng là con nhà nghèo, hồi nhỏ sống ở một làng quê trong trấn, đã từng trải qua rất nhiều đau khổ. Lúc đó, tôi nghĩ nếu có ai đó đến giúp mình, thì chắc chắn tôi sẽ không phải đi đường vòng nhiều như vậy và hẳn là sẽ có một cuộc sống khác với bây giờ. Nhưng sau đó, tôi vẫn phải dựa vào sức của bản thân, để trở thành một người giàu có.”
“Vì vậy nên sau này, tôi mới nảy ra ý tưởng giúp đỡ nhiều người hơn. Tôi đã đi đến rất nhiều nơi, giúp đỡ những đứa trẻ không được học hành, giúp đỡ những gia đình nghèo khó vì bệnh tật quấn thân, như thể tôi đang giúp chính bản thân mình năm đó. Tôi cũng chẳng đòi hỏi họ phải đáp lại, chỉ hy vọng trong tương lại, họ có thể cống hiến nhiều hơn cho xã hội, và giúp đỡ được nhiều người hơn nữa.”
“Mấy năm nay tôi không ngừng vươn tay giúp đỡ, đến tận bây giờ, tôi lại thấy hơi mệt mỏi, cũng dần dần hữu tâm vô lực. Tôi thường lo lắng vì mình chẳng thể giúp đỡ được tất cả mọi người.”
“Gần đây có gì đó rất khác, tôi bắt đầu suy nghĩ lại xem liệu sự giúp đỡ của mình có xứng đáng không? Tôi có thực sự giúp đỡ được những người thực sự cần giúp đỡ? Họ có thực sự đi đến bước đường cùng để phải nhận được sự giúp đỡ của tôi hay không?”
“Chính sự từ chối của cháu mới khiến tôi thức tỉnh, có lẽ tôi không nên thay đổi lối sinh hoạt vốn có của một vài người.”
“Tôi là một người tốt bụng, nhưng lòng tốt thì không nên dùng sai chỗ. Tôi cần phải học cách tôn trọng số phận của họ. Cũng phải học cách hiểu rằng không phải ai cũng xứng đáng với sự giúp đỡ của mình. Không phải ai cũng là người tốt, có lòng biết ơn, tôi chỉ cứu được bọn họ nhất thời, chứ không cứu được bọn họ cả một đời.”
“Nhưng khi tôi biết được những đạo lý này có lẽ đã quá muộn rồi, có vài người, bọn họ giống như những con rắn tham lam, tôi sưởi ấm cho bọn họ trong vòng tay mình, chỉ đổi lấy được vết cắn của một con rắn độc.”
“Là cháu đã nhắc nhở tôi, trên thế giới này có rất nhiều người đáng thương, cũng có rất nhiều người cho dù đang trong nghịch cảnh, nhưng vẫn cố gắng phấn đấu, giống như cháu vậy.”
“Nghe nói cháu muốn rời khỏi đây, mà tôi lại chỉ có những quyển sách cũ này mới có thể tặng cho cháu, chúc cháu tiền đồ như gấm. Tôi cũng sẽ cố gắng suy nghĩ cách sử dụng lòng tốt của mình vào chỗ thích hợp hơn. Mong rằng, ngày mai sẽ tốt hơn ngày hôm nay.”
– Kim Duyệt Văn –
Cả hai đọc xong bức thư thì nhất thời trầm mặc.
Lục Anh cũng tới xem, lại quay đầu nhìn về phía thi thể bên cạnh: “Tống Nhiên… Bao nhiêu tuổi nhỉ?”
Bạch Mộng nhìn hồ sơ nói: “Mười chín, tháng này là sinh nhật hai mươi tuổi.”
“Má nó,” Lục Anh thầm mắng một câu, “Vẫn còn là một đứa trẻ, chờ tôi tìm được hung thủ, nhất định phải đánh tên đó một trận trước.”
Lá thư này không phải là vật chứng mấu chốt gì, nhưng là do cảnh sát hình sự truyền lại, cuối cùng vẫn giao cho tổ vật chứng, cẩn thận thu thập.
Đến bây giờ, bọn họ đã làm rõ được sự việc.
Tối hôm đó, Tống Nhiên đến nhà Kim Duyệt Văn lấy sách cộng thêm xin từ chức. Cậu ấy có thể đã lướt qua kẻ giết người.
Tống Nhiên đi ra khỏi biệt thự không xa thì nghe thấy có tiếng kêu thảm thiết, sau khi quay lại thì gặp phải hung thủ, cậu ấy không chút do dự xông lên. Tống Nhiên muốn ngăn cản hung thủ, nhưng sau đó cũng bị hung thủ tàn nhẫn sát hại.
Để không bị phát hiện, hung thủ nhét thi thể của cậu ấy vào nắp cống gần đó, lấy điện thoại di động của cậu ấy, cởi áo mưa của cậu ấy ra khoác lên mình, còn những cuốn sách kia thì bị hung thủ ném xuống dưới cống.
Hung thủ chỉ giấu thi thể của cậu ấy, nhưng lại không động đến thi thể Kim Duyệt Văn, một mặt là sợ Tống Nhiên không đi ra ngoài thì sẽ bị người hoài nghi, một mặt là muốn giá họa cho người bảo an nhỏ này.
Nếu cảnh sát không phát hiện ra chuyện này, có lẽ sẽ bỏ lỡ thời gian bắt giữ, thi thể của Tống Nhiên cũng sẽ tiếp tục phân hủy tại đây.
Sau khi làm rõ hết thảy, nhất thời toàn bộ hiện trường đều yên tĩnh lại.
Thích Nhất An đứng ở một bên, vành mắt đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Vì sao hung thủ lại gặp được cậu ấy cơ chứ, thật đáng thương.”
“Trên đời này có rất nhiều chuyện như vậy, nếu cảm thấy bất công, vậy thì phải tận lực thay đổi hết thảy. Chúng ta bắt được hung thủ càng sớm càng tốt, chính là sự an ủi tốt nhất cho những người đã khuất.” Nói đến đây Thẩm Quân Từ ho nhẹ một tiếng, “Bắt đầu khám nghiệm thôi.”
Họ ngồi xổm xuống để thực hiện khám nghiệm tử thi.
Bởi vì tiến hành ngoài trời, nên mùi vị tốt hơn một chút, không quá khó chịu.
Thích Nhất An lấy bảng biểu từ trong hộp điều tra ra, ngồi xổm xuống, vừa lúc nhìn thấy đôi giày thể thao được giặt đến bạc màu kia, hai chân Tống Nhiên ngâm trong nước, đôi giày kia bị đẩy lên sắp rách ra.
Thẩm Quân Từ lần lượt cởi từng nút túi nilon ra.
Thích Nhất An cũng bận rộn.
Thẩm Quân Từ hỏi cậu: “Lúc ở dưới giếng, có sợ không?”
Thích Nhất An nói: “Lúc đầu thì có một chút, nhưng sau đó em thích ứng được, bây giờ thì lại càng thấy không sợ, cậu ấy là một người tốt.” Cậu ta nói đến đây thì nhín cái xác đang thối rữa, “Em không sợ người tốt. Huống hồ người chết cũng đã thối rữa, thối rữa rồi cũng tốt hơn nhiều so với người xấu còn sống.”
Thẩm Quân Từ gật đầu tỏ vẻ đồng ý, trầm giọng nói: “Tên Tống Nhiên, giới tính nam, cao 175cm, thời gian tử vong là sáu ngày trước, thi thể đã bị ngâm qua nước, đặc biệt là hai chân, thối rữa nghiêm trọng. Chỗ có vết thương là phần ngực, một dao trí mạng, phần tay thi thể…”
Phần khám nghiệm thi thể của Thẩm Quân Từ tiến hành đến tay, bỗng nhiên ngừng lại.
Cậu phát hiện, tay trái thi thể nắm chặt thành nắm đấm, loại tình huống này cũng không hiếm thấy.
Giả sử là ở dưới giếng nhiều ngày, thối rữa, cậu ấy cũng không hề buông tay ra.
Vẻ mặt Thẩm Quân Từ trở nên nghiêm túc.
Trải qua nhiều ngày như vậy, hiện tượng co cứng tử thi đã sớm biến mất rồi chứ nhỉ. Cậu thật cẩn thận mở tay thi thể ra, trong lòng bàn tay tái nhợt đã đầy vết mục nát, có mấy sợi tóc ngắn ngủi.
Cũng may Thích Nhất An trong quá trình trục vớt vô cùng cẩn thận, những chứng cứ này không bị rơi xuống.
Thẩm Quân Từ dùng nhíp gắp tóc, quan sát dưới ánh mặt trời.
Chiều dài và màu sắc của tóc không giống với tóc của Tống Nhiên, mái tóc này không thể là của cậu ấy, rất có thể là của hung thủ. Nếu có nang lông còn sót lại, có thể kiểm tra ra DNA của hung thủ.
Thích Nhất An ngồi xổm ở bên cạnh cũng khẩn trương hẳn lên.
Chăm chú một lát, Thẩm Quân Từ rũ mi mắt xuống phán đoán: “Có nang lông, không chỉ có một sợi, không bị nhiễm bẩn, rất có thể là trong quá trình đánh nhau lấy ra khỏi đầu hung thủ.” Cậu cẩn thận dùng túi vật chứng đựng những sợi tóc kia lại, cảm khái nói, “Có thể nhịn đến cuối cùng, thật sự rất giỏi.”
Thấy cậu nói như vậy, Thích Nhất An mới phản ứng lại.
Bị đâm vào ngực, sẽ phải chịu đựng nỗi đau rất lớn, chảy máu rất nhiều.
Phản ứng bản năng của đa phần mọi người chính là lấy tay che miệng vết thương, đặc biệt là tay trái lại gần tim, nhưng thi thể thối rữa này lại không làm như vậy.
Vào thời khắc cuối cùng của cuộc đời, Tống Nhiên dùng ý thức cuối cùng, nắm chặt nắm đấm, chính là vì bảo tồn chứng cứ mấu chốt này.
Những sợi tóc nhỏ này đã tránh được đôi mắt của hung thủ, thậm chí sau khi cậu ấy chết, cũng không bị mất trong quá trình di chuyển và cởi áo mưa.
Cho đến tận bây giờ, nó đã được cất trong hộp vật chứng bởi pháp y.
Tất cả những chuyện này, giống như ý trời vậy.
Mặc dù đã chết, Tống Nhiên cuối cùng vẫn giúp bọn họ chỉ định hung thủ.
Giúp bọn họ tiếp cận hung thủ từng bước một.
❁❁❁
Sau khi điều chỉnh phương hướng điều tra, Đội hình sự đặc biệt của Cục thành phố Bến Viễn đã dốc toàn lực truy tìm hung thủ của vụ án.
Ba thi thể đều đã được khám nghiệm tử thi và pháp y cũng đã đưa ra báo cáo khám nghiệm tử thi.
Tóm tắt lại tất cả các bằng chứng.
Với một vòng thăm dò, tra cứu, xem xét nhiều lần các tài liệu khác nhau.
Đến ngày thứ năm sau khi tiếp nhận vụ án, đội đặc biệt cuối cùng đã tìm ra được một nghi phạm.
Tại cuộc họp buổi sáng, Cục Quản lý thị trường Bến Viễn phụ trách phương hướng điều tra hình sự, phó cục trưởng Đổng công bố kết quả điều tra trước truyền thông.
“Vào đêm mười ngày trước, trong tiểu khu Cần Vương Phủ, thành phố Bến Viễn, đã xảy ra một vụ giết người tàn nhẫn. Công dân Kim Duyệt Văn và ba của mình, cùng người thứ ba họ Tống, là cựu bảo vệ của tiểu khu, lần lượt bị sát hại. Ba thi thể sau đó đều đã được tìm thấy. Thủ phạm gần như đã mất trí, phương thức phạm tội cực kỳ hung, đối với vụ án giết người nghiêm trọng này, Cục thành phố Bến Viễn vô cùng coi trọng, cảnh sát đã tiến hành điều tra nhiều ngày. Hiện tại, bằng chứng đã có, vụ án cũng đã xác định được nghi phạm.”
Ông chiếu một bức ảnh lên máy chiếu.
Người trong ảnh là nam giới, thoạt nhìn còn rất trẻ, mặt dài, gầy gò, sắc mặt hơi trắng, mắt hẹp dài.
Phó cục trưởng Đổng tiếp tục: “Nghi phạm là Triệu Mộng An, nam, 22 tuổi, người này trước đây là một sinh viên đại học khoa học kỹ thuật Bến Viễn. Từng là đối tượng tài trợ của Kim Duyệt Văn, số chứng minh thư của cậu ta là: … Hiện tại cảnh sát đã phát lệnh truy nã. Kêu gọi tất cả các thành phần xã hội và quần chúng rộng lớn để cung cấp manh mối có liên quan, nếu phát hiện được bất kì thông tin liên quan nào, xin vui lòng gọi 110.”
❁❁❁
Rất nhanh, điện thoại đầu mối tố cáo Triệu Mộng An không ngừng gọi tới.
“Tôi học cùng trường trung học với cậu ấy, khi đó thành tích của cậu ấy rất tốt, không ngờ lại làm ra chuyện như vậy.”
“Người này là bạn học đại học của tôi, lúc học đại học tay chân cũng không sạch sẽ.”
“Cậu ấy thường trốn học, chơi điện tử trong quán cà phê Internet. Tiền chi tiêu cũng rất lớn. Hình như cậu ấy còn kết bạn với cả mấy thành phần bất hảo, lúc nào cũng lảm nhảm những thứ rất kì quái.”
Cố Ngôn Sâm điều người từ đội cảnh sát hình sự tới, loại trừ những báo cáo không hợp lệ, cuối cùng tất cả manh mối đều hướng vào một tòa nhà cũ nát gần Tòa nhà Trường An.
“Tôi từng gặp qua người trên lệnh truy nã rồi, cậu ta sống ở tòa số 30 của tòa nhà Trường An, lúc tôi đi đổ rác, nhìn thấy cậu ta hút thuốc ở cửa sổ.”
“Nhà đó có một người phụ nữ, gọi gì ấy nhỉ, à đúng ồi, hình như là tên là Tân Tiểu Mỹ, trong nhà cô ấy luôn có đủ các loại đàn ông khác nhau, sau đó có một người đàn ông bộ dạng giống như tiểu bạch kiểm vào ở. Có lẽ đó là người mà các anh đang tìm kiếm.”
“Mấy ngày gần đây người phụ nữ đó đều không đi ra ngoài, không biết có phải cũng bị hắn giết luôn rồi hay không.”
Cảnh sát tiến hành điều tra, sau đó tiến hành thu lưới.
Cố Ngôn Sâm tìm hiểu rõ tình huống, mang theo một đội vũ trang hạng nặng, xuất phát bắt giữ.
Mấy vị cảnh sát đội đặc biệt của bọn họ cần phải dẫn đội, phân ra đi xe khác nhau. Cố Ngôn Sâm lên chiếc xe cuối cùng, ngồi bên cạnh hắn là một cậu cảnh sát tuổi còn trẻ, tóc cắt ngắn.
Chiếc xe dùng để áp tải nghi phạm sau khi bị bắt giữ, trước sau đều bị phong tỏa, hai cảnh sát khác ngồi ở phía trước, phía sau xe chỉ có hai người bọn họ, cậu cảnh sát nhỏ kia thoạt nhìn có chút khẩn trương, không ngừng nuốt nước miếng, còn luôn sờ súng bên hông mình.
Cố Ngôn Sâm nhìn thấy cậu ta có chút quen mắt, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải.
Mấy ngày trước cục trưởng Đinh có tìm hắn tới họp thương lượng, vụ án gần đây có hơi nhiều, cân nhắc tăng biên chế cho đội đặc biệt, sau khi gửi email nội bộ, có mấy bản lý lịch của cảnh sát trẻ tuổi chủ động gửi tới, người này chính là một trong số đó.
Cố Ngôn Sâm còn nhớ rõ tên cậu ta, tên là Dư Thâm.
Sơ yếu lý lịch được viết rất tích cực, thành tích lúc ở trường cảnh sát cũng rất xuất sắc.
Lúc trước Cố Ngôn Sâm đã nghe Lục Anh kể chuyện nhà cậu, vẫn còn ấn tượng.
Nhìn thấy cậu ngồi bên cạnh, Cố Ngôn Sâm mở miệng hỏi: “Dư Thâm đúng không?”
Dư Thâm khẩn trương gật đầu: “Xin chào đội trưởng Cố.”
Cố Ngôn Sâm nói: “Lần thứ mấy thực hiện nhiệm vụ bắt giữ? ”
Dư Thâm nói: “Lần thứ ba. ”
Cố Ngôn Sâm ừ một tiếng, vẫn còn là một người mới, chuyện khẩn trương có thể tha thứ, đội trưởng Cố thân kinh bách chiến hướng dẫn cậu cảnh sát nhỏ: “Không cần quá khẩn trương đâu, còn có tôi ở đây cơ mà.”
Dư Thâm sửng sốt một chút, sau đó thẳng lưng: “Tôi không phải vì thi hành nhiệm vụ mà khẩn trưởng, tôi là vì nhìn thấy đội trưởng Cố nên khẩn trương.” Cậu ta thì thầm giải thích, “Cảm giác giống như đang tham gia phỏng vấn trước vậy.”
Cố Ngôn Sâm đã chọn hồ sơ của cậu, chỉ là chưa đến bước phỏng vấn. Nghe Dư Thâm nói như vậy, mở miệng nói: “Phỏng vấn trước cũng được, tiết kiệm thời gian.”
Không có cuộc phỏng vấn nào có thể chuyên sâu hơn một buổi thực chiến.
Cố Ngôn Sâm hỏi một câu hỏi vừa bình thường vừa kinh điển: “Sao cậu lại muốn làm cảnh sát?”
Dư Thâm thật không ngờ Cố Ngôn Sâm lại hỏi câu này: “Vì chuyện trong nhà thôi ạ, cha mẹ tôi mất tích mười mấy năm, không tìm được, tôi nghĩ bản thân tôi cũng đã trưởng thành, không bằng cố gắng tự mình tìm kiếm. Đúng lúc cũng có thể giúp đỡ được nhiều người hơn.”
Sau đó Cố Ngôn Sâm lại hỏi cậu thêm một vài vấn đề về trường cảnh sát và cả những vấn đề chuyên môn, tổng thể mà nói, hắn rất hài lòng với đứa nhỏ này.
Cố Ngôn Sâm đã từng gặp không ít người nhà nạn nhân, rất nhiều người hoặc là không gượng dậy nổi, hoặc là bắt đầu trở nên đa nghi. Ở trên người bọn họ, luôn khiến cho người ta có một loại cảm giác không tín nhiệm đối với người khác.
Nhưng Dư Thâm thoạt nhìn giống như ánh mặt trời, lúc trả lời câu hỏi cũng rất bình thường.
Trò chuyện một hồi, Cố Ngôn Sâm nhẹ nhàng gật đầu: “Cậu có thể đi ra được, đã là rất tốt rồi.”
Dư Thâm cúi đầu thẳng thắn: “Thật ra giữ chừng em đã từng thấy rất mê man.”
Khi đó cha mẹ cậu tìm nhiều năm nhưng vẫn bặt vô âm tín, lúc ở trường học cậu luôn bị người khác bắt nạt, chỉ trỏ. Cậu cũng từng nghi ngờ cảnh sát vô dụng, cũng đã lên mạng phát tiết cảm xúc, chơi bời cùng vài người vớ vẩn, học cách hút thuốc, uống rượu, không đi thi, thậm chí nghĩ đến cả chuyện sa đọa, nhưng cậu không ngờ, một ngày mình sẽ khoác lên mình bộ cảnh phục này.
Cố Ngôn Sâm nhớ tới lúc nghe câu chuyện của Lục Anh, dường như có một đoạn như vậy: “Làm sao cậu đi ra được?”
Dư Thâm cúi đầu cười: “Bởi vì tôi gặp được một người, lúc gặp anh ấy, chính là lúc tôi khổ sở nhất, tôi cảm thấy xung quanh giống như một màn đêm tối đen, đi đến khi sức cùng lực kiệt cũng không nhìn thấy một chút ánh sáng nào cả. Là người kia nói cho tôi biết, dựa vào một mình mình thì không đủ, chúng ta nhất định phải tụ lại như đom đóm, mới có thể phá bỏ được thế lực hắc ám…”
Vừa nghĩ đến người kia, Dư Thâm cảm thấy trong lòng bùng lên một tia ấm áp.
Người ấy chính là ánh sáng soi đường trong cuộc đời tăm tối của cậu.
Giống như ánh đèn óng ánh trong đêm tối.
Cố Ngôn Sâm nghe xong, chợt nhớ tới Lâm Hướng Lam.
Hắn cúi đầu: “Tôi cũng từng có một người thầy, đã hướng dẫn tôi rất nhiều thứ.”
Vừa mới nói chuyện đến đây, xe đi ngang qua một đoạn đường xấu, một trận xóc nảy qua đi, thì dừng lại.
Bọn họ đã tiến vào khu vực tòa nhà Trường An, nơi này có rất nhiều tòa nhà, nhưng căn bản không có một tiểu khu nào là hoàn chỉnh, chứ đừng nói đến một bức tường trong sân, trên không là đủ các loại gác xép xây dựng lung tung.
Trong sân có rất nhiều người ồn ào.
Vừa mở cửa sổ xe ra, ngay cả mùi vị cũng vô cùng hỗn tạp, hoàn toàn khác với mùi nước hoa trong các tòa nhà văn phòng gần đó.
Cố Ngôn Sâm nhìn ra bên ngoài: “Đến rồi. Xuống xe, chuẩn bị bắt giữ.”