" cậu ở đâu... "
Vẫn như mọi ngày, nhỏ bước đi trên con đường trở về nhà...
" Cũng đã một năm rồi... " trong lòng nhỏ lúc này có gì đó nghẹn ngào, Nhỏ đưa tay lên chán, ánh nắng soi rọi vào mái tóc đó...
" Ô... Đó là gì vậy.... Mắt mình bị sao thế này!!!! Mình đang mơ ư??? "
Nhỏ lấy tay xoa lên mắt
" Không thể nào..."
Trước mắt Nhỏ bây giờ là một cảnh tượng vô cùng đẹp... Dưới những ánh nắng đó là những bông tuyết đang rơi, ai cũng ngỡ ngàng
" Đẹp quá... " Nhỏ dơ tay về phía trước
" Sao có thể??? "
" ĐỒ NGỐC! Đối với tôi đây không gì là không thể!!!"
Giọng nói này... là cậu sao???- Nhỏ quay người ra sau
Hắn đang đứng đó, nụ cười đẹp như một thiên thần.
" Là cậu sao??? Đúng là cậu rồi!!!" Nhỏ vui mừng chạy về phía hắn
" Lâu rồi không gặp " -Hắn nói
" Cậu đã đi đâu thế đồ ngốc!!! Cậu..." Nhỏ chưa nói hết câu Hắn đã túm tay lôi Nhỏ ôm vào lòng
" Tớ rất nhớ cậu... Thật sự rất nhớ..."
" Cậu đã đi đâu vậy..." - Đôi mắt Nhỏ lúc này rưng rưng đỏ
" Tớ đã đi tìm hạnh phúc của tớ..."
" Hạnh phúc???"
" Mày định đi đâu??? Mày nghĩ mày có thể rời khỏi căn nhà này sao? Không đâu!!"
" Nhưng lần này ông không thể cản tôi được đâu! "
" Bắt nó lại!!! "
" Thiếu gia xin cậu quay về phòng cho ạ "
" Tôi không về "
Choang
Hắn tức giận bất dậy đấm vào mặt bàn... máu chảy ra
" Nếu lần này... Ông còn ngăn cản tôi sẽ không nương tay đâu..." - Ánh mắt của hắn đỏ hung nhìn như một con ác quỷ
Hắn đứng dậy bỏ đi
Cạch - một tên chặn hắn lại
" Xin cậu thứ tội "
RẦm
Hắn dơ chân đạp tên đó ngã ngửa
" Nếu lần này mày rời khỏi đây thì mày hãy đi luôn đi và đừng vao giờ trở lại "
" Cảm ơn "
Hắn đi thẳng... không thèm quay đầu lại
Bố hắn sốc nặng ngã lăn ra đất
" Ôi!!! Chủ tịch, chủ tịch "
Đôi mắt hắn rưng rưng... những bước chân nặng xuống như không thể đi nổi, cổ họng nghẹn lại hắn từ từ bước đi...
--------
" cậu là ai??? Sao lại biết chúng tôi ở đây mà tìm "
" Anh... Là em đây "
" Cậu... Cậu đang nói nhảm gì vậy biến đi "
" hãy đợi anh... Ken anh sẽ cứu em " - hai hàng nước mắt dần dần chảy ra
" K..Ken là là em sao??? "
Hai anh em ôm chầm lấy nhau khóc.
" Sao có thể chứ!!! Sao em có thể... tìm đến đây chứ!!! Anh xin lỗi, anh xin lỗi vì đã không cứu được em! Anh đã để em ở đó một mình!!! Anh xin lỗi!..."
Rầm... Một người phụ nữ bước vào... đôi mắt rưng rưng, tay run run
" Thật sao... là con trai bé bỏng của ta đây ư... "
" MẸ!!!!!"
Huhu huhu
" Mẹ có biết con vất vả lắm mới có thể tìm đến đây không??? Mẹ có biết rằng con nhớ mẹ lắm không???"
" Mẹ xin lỗi.... mẹ xin lỗi con mà... "
" tay con bị thương sao??? Con có đói không "
.......
Rầm
" Bố con... ông ấy sao rồi... sao con có thể"
" Mẹ... ken cũng đã rất khổ mà. Nó làm thế là vì mẹ con mình thôi..."
" mẹ... Trở về Hàn Quốc sống với con được không??? Đừng ở nơi xa này nữa, hãy về sống ở đó được không mẹ? Ba chúng ta sẽ mua một ngôi nhà nhỏ để có thể tiện theo dõi ba được không "
" Mẹ..."
Hắn nắm lấy tay mẹ hắn.
" Hai bọn con sẽ bảo vệ mẹ mà... con đã trở về để làm chỗ tựa thứ hai cho mẹ đây. Xin mẹ hãy tin con "
" Trong suốt một năm qua cậu đã đi tìm mẹ và anh trai mình như vậy sao?"
" Ừ! Tớ cảm thấy rất hạnh phúc! "
" Nhưng còn bố cậu thì sao??? "
"... " - Hắn nén lòng một lúc rồi nói
" Tớ vẫn sẽ quan tâm ông ấy từ xa thôi, mỗi ngày nhờ quản gia gửi cho ông ấy một suất cơm... "
" Sao câu lại làm tuyết rơi mùa này chứ?? Chẳng hợp chút nào "
" Tại khoảng thời gian chúng ta quen nhau cũng là mùa hè mà, ai bảo cậu thích tuyết rơi đầu mùa làm gì?"
" Đây là sốp sao??? "
" Phải! Xem này!" Hắn mở chiếc ba lô đang đeo ra làn gió thổi nhẹ qua khiến những bông sốp bay vèo ra
" Oa... "
Ha ha ha
" Bây giờ hai người kia là một đôi chúng ta cũng là một đôi chứ nhỉ???" - Hắn nói
" Gì chứ!!!"
" Cậu còn ngại ư???"
" Im Đi "
"..."
Vậy là cuối cùng cũng ra chap cuối cho truyên rồi
Xin lỗi vì luôn bắt các bạn đợi lâu như vậy ....
Cảm ơn đã luôn đồng hành cùng mình trong suốt quãng đường qua
Iu mọi người nhìu nắm ️️️
Tatsu Bi