Tuyệt Phẩm Thiên Y

chương 107 nói đùa thôi, nói đùa thôi.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Sao? Giang Nguyên có chút khó hiểu nhìn Tuyên Tử Nguyệt: - Phát rồi, mà có chuyện gì? - Vậy anh có mua điện thoại di động không? Tuyên Tử Nguyệt hỏi. - Mua rồi thì sao? Cô coi trọng tôi à? Tại sao nóng lòng muốn có số điện thoại của tôi như vậy? Giang Nguyên bật cười, nhưng nhớ lại vết thương chưa khỏi, vội vàng dừng lại, không khỏi ho khan hai tiếng. Thấy Giang Nguyên trêu chọc mình, Tuyên Tử Nguyệt mỉm cười: - Cho tôi mượn một chút, tôi gọi một cuộc điện thoại bảo người ta giải quyết công việc. Nếu không anh sẽ gặp phiền phức. Giang Nguyên ngẩng đầu nhìn thi thể Tiền Lập Nguyên ngoài cửa, sau đó gật đầu, móc điện thoại từ trong túi quần ra: - Gia bị thương thành như vậy, tên gia hỏa này một chút cũng không có. Tuyên Tử Nguyệt dùng điện thoại di động của Giang Nguyên gọi ra ngoài, đơn giản nói qua tình huống một chút, sau đó nói địa chỉ của phòng khám rồi trả điện thoại cho Giang Nguyên. Nghe Tuyên Tử Nguyệt nói chuyện, Giang Nguyên một chút cũng không cảm thấy kỳ lạ. Nếu Tuyên Tử Nguyệt có thể là Hội phó hội sinh viên, hơn nữa bản thân lại mạnh như vậy, cộng thêm những gì mà Tiền Lập Nguyên nói về cô khi nãy, Giang Nguyên hiển nhiên là không có ý kiến khi để cho Tuyên Tử Nguyệt xử lý. Bằng không ngày hôm trước hắn giết một người, ngày hôm sau lại giết chết một người, sẽ làm cho Cục trưởng Lý đau đầu. Bây giờ Giang Nguyên nghĩ đến là, không biết khi nào người của Tuyên Tử Nguyệt mới chạy đến. Dù sao phòng khám cũng bị đánh tan tành. Muốn dọn dẹp cũng phải hao tâm tổn sức. - Tiền lương của anh cũng cao nhỉ? Có thể mua được loại điện thoại đó. Tuyên Tử Nguyệt nhìn Giang Nguyên, giọng nói có chút quái dị: - Đãi ngộ phòng khám của anh tốt như vậy sao? Giang Nguyên gãi đầu cười nói: - Không có. Tiền lương cộng thưởng của tôi không mua nổi chiếc điện thoại này. Kỳ thật đây là do người ta tặng. - Tặng? Người nào tốt như vậy mà tặng điện thoại cho anh? Con gái à? Tuyên Tử Nguyệt tò mò hỏi, sau đó nhìn chằm chằm bộ ngực lộ ra ngoài cái chăn của Giang Nguyên, thầm nghĩ tên tiểu tử này rất đẹp trai, dáng người lại không tệ, hẳn rất được con gái thích. Giang Nguyên cười khổ lắc đầu. Thấy biểu hiện của Giang Nguyên, lại nhớ đến cái điện thoại sang trọng, Tuyên Tử Nguyệt đột nhiên hiện lên thần sắc cổ quái, nhìn Giang Nguyên nói: - Chẳng lẽ anh được phú bà bao nuôi? Nghe Tuyên Tử Nguyệt nói, Giang Nguyên ngẩng đầu nhìn lên gương mặt tò mò của Tuyên Tử Nguyệt, buồn bực đáp lại: - Chẳng lẽ cô cho rằng tôi nghèo đến mức phải bán thân sao? Một tháng ít nhiều tôi cũng thu được ba bốn ngàn đồng mà. - Haha, nói đùa thôi, nói đùa thôi. Nhìn vẻ mặt buồn bực của Giang Nguyên, Tuyên Tử Nguyệt mỉm cười nói. Nhìn Tuyên Tử Nguyệt cười, Giang Nguyên ngẩn cả người, nhưng rất nhanh khôi phục lại: - Vừa rồi cô cười rất đẹp, không mang đến cho người ta cảm giác lạnh lùng như bình thường. Nghe Giang Nguyên nói, Tuyên Tử Nguyệt sửng sốt, sau đó lại bật cười. Trời càng lúc càng về khuya. Mới vừa trải qua một trận đánh, nhưng hai người lại không buồn ngủ, tùy ý nói chuyện với nhau. Khi Tuyên Tử Nguyệt hỏi Giang Nguyên vết thương hôm trước, Giang Nguyên chỉ trả lời qua loa là vết thương không sâu, tiêm thuốc cộng uống thuốc là vết thương khép lại. Cho nên mới cảm thấy không đau.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio