Về phần người bệnh, lại càng không có ý kiến. Tuy phải xếp hàng lâu một chút, nhưng hôm nay hai vị bác sĩ dụng tâm, cẩn thận xem bệnh cho mình như vậy, tất nhiên lại càng vui mừng. Nếu không cần nhanh, Giang Nguyên tất nhàn nhã hơn nhiều, chậm rãi khám cho từng người bệnh. Người bệnh của hắn bây giờ là một người khoảng năm chục tuổi, một hai năm gần đây xuất hiện tình trạng váng đầu. Bây giờ tình huống lại càng nặng hơn. Đã uống mấy đơn thuốc của phòng khám nhưng vẫn không khỏi. Lần này là đến tái khám lại. Nhìn đơn thuốc lần trước, là do Trương Nhạc kê, Hồ lão ký tên bên dưới. Thời gian cách đây khoảng một tuần. Giang Nguyên hỏi bệnh trạng của người bệnh, chủ yếu là chóng mặt, ý thức không được tỉnh táo, toàn thân không còn chút sức lực nào, tâm trạng không yên thì có chút đỡ hơn. Giang Nguyên cẩn thận hỏi lại vài câu rồi lại nhìn người bệnh, chỉ thấy thân hình người này cao to, vẻ mặt hồng hào, đầu lưỡi đỏ, bựa lưỡi màu vàng, biểu hiện của tâm hỏa. Trương Nhạc kê đơn là Tả Tâm Thang. Tuy có gia giảm trong đó nhưng cũng trị đúng bệnh. Cho nên, Hồ lão cũng đã ký tên vào đơn thuốc. Tuy nhiên, người bệnh nói ngoại trừ tâm trạng không yên có chút chuyển biến tốt thì những cái còn lại vẫn như cũ. Nghe vậy, Giang Nguyên có chút tò mò. Bởi vì đơn thuốc này khá đúng bệnh, nhưng vì sao lại không có hiệu quả. Vì không vội, Giang Nguyên lại cẩn thận hỏi lại một lần nữa bệnh tình của bệnh nhân. Nhưng người bệnh cũng không mắc bệnh trạng nào khác. Một bữa có thể ăn ba bốn chén cơm, lại là trung niên cường tráng, chỉ có thể nói là tâm hỏa vi thịnh mà thôi. Giang Nguyên thật sự rối rắm. Nếu không có đơn thuốc của Trương Nhạc trước đó, hắn cũng sẽ kê đơn thuốc này. Nhưng người bệnh uống đã năm thang, hiệu quả lại không lớn. Nếu trị đúng bệnh, năm thang là đã có hiệu quả rồi. Bây giờ lại không có, tất nhiên là bên trong đã có sai sót gì. Lập tức Giang Nguyên cau mày. Lúc này, Hồ lão sư vừa mới ký xong một đơn thuốc, thấy Giang Nguyên phía đối diện nhìn một đơn thuốc mà cau mày, liền mỉm cười. Đã lâu rồi ông không nhìn thấy bộ dạng này của đệ tử. Mặc dù tò mò không biết người bệnh mà Giang Nguyên khám mắc bệnh gì, nhưng ông cũng không lên tiếng hỏi. Bây giờ không phải là lúc hỗ trợ, phải để cho đệ tử của mình tự mình phân tích. Đợi khi hắn nghĩ không ra đến nhờ ông chỉ dạy, khi đó ông mới ra mặt được. Đây chính là phương pháp tốt nhất đề cao năng lực của bọn họ. Đột nhiên điện thoại di động của Hồ lão vang lên. Hồ lão nghe xong, liền mỉm cười nói với Trương Nhạc: - Trương Nhạc, theo ta ra ngoài đón các vị đồng nghiệp tiền bối. Đám người Hồ lão bước ra ngoài nghênh đón các vị tiền bối đồng nghiệp đến thăm, còn Giang Nguyên thì vẫn còn đang phân tích chứng bệnh của người bệnh. Khi hai người kia ra ngoài, tất cả những người bệnh còn lại đều chăm chú nhìn bác sĩ Tiểu Giang. Đối với những bệnh nhân cũ, bọn họ đều biết bác sĩ Tiểu Giang là một người có tay nghề khá cao, nhưng còn bệnh nhân mới thì không biết. Nhìn thấy vị bác sĩ chỉ mới hơn hai mươi tuổi, không khỏi có chút bàn tán. - Tại sao Hồ lão lại ra ngoài? Chỉ còn đệ tử ở lại, chúng ta làm sao bây giờ? - Anh xem, bắt mạch mà cũng lâu như vậy, lại còn chưa kê đơn thuốc, chẳng lẽ là không biết khám? Người đàn ông trung niên đang chờ Giang Nguyên bắt mạch nghe được tiếng bàn tán rất nhỏ, trong lòng cũng có chút lo lắng. Bác sĩ lần trước khám cho ông thoạt nhìn cũng không tệ, sau đó Hồ lão lại xem qua một lần rồi mới đi lấy thuốc. Còn lần này là một vị bác sĩ trẻ măng, nhìn qua nhìn lại cũng không kê được đơn thuốc. Bây giờ hai người kia đều ra ngoài, vị bác sĩ trẻ tuổi này sẽ không tự ý kê loạn đơn thuốc cho mình chứ? Nghĩ vậy, người đàn ông trung niên lại càng khẩn trương, hơi thở cũng nặng nề hơn. Giang Nguyên cũng không chú ý những tiếng nghị luận của bệnh nhân xung quanh, tập trung toàn bộ tinh thần phân tích tình huống của người bệnh. Nhưng trong lúc hắn đang cau mày suy nghĩ, đột nhiên ngửi được một mùi hôi thối. - Ưm? Sau khi ngửi được mùi thối này, Giang Nguyên có chút sửng sốt. Cái mũi của hắn cực kỳ thính, hơn nữa trong trí nhớ của hắn, cái mũi dường như đã được cường hóa. Mặc dù hắn không dám khẳng định phán đoán của mình, nhưng cái mũi của hắn cực kỳ linh mẫn là thật.
Cho nên, Giang Nguyên ngẩng đầu, hít hít cái mũi, rất nhanh phát hiện được nơi có mùi thối phát ra. Quả nhiên là từ hơi thở của người bệnh truyền đến.