Ai có thể nghĩ đến, một người mới hơn hai mươi, bằng thực tài bản thân đã làm cho hai thầy trò Trương lão cộng lại cũng có đến bốn mươi năm kinh nghiệm phải ngã xuống mà không có lực xoay người. - Nào, nào. Giang sư đệ, tôi mời cậu một ly. Đồ đệ của Ngô lão là Dương Thiên Hà nâng ly rượu, vẻ mặt kính nể nói với Giang Nguyên: - Hôm nay vi huynh mới biết được cái gì gọi là thiên tài. Giang sư đệ xem như đã cảnh tỉnh sư huynh đệ chúng tôi. - Đúng đúng, Giang sư đệ, tôi cũng mời cậu một ly. Hôm nay nhìn thấy cậu, vi huynh thật sự xấu hổ đến cực điểm. Đồ đệ của Vương lão cũng nâng ly rượu nói với Giang Nguyên. Thấy hai vị sư huynh kính rượu, Giang Nguyên cũng đành bưng ly rượu lên, cười nói: - Hai vị sư huynh quá khen rồi, tiểu đệ cũng chỉ là may mắn quen thuộc với chứng bệnh này mà thôi. Chỉ là may mắn, may mắn. Hồ lão cười tủm tỉm nhìn ba người nâng ly, sau đó nói với Trương Nhạc bên cạnh: - Trương Nhạc, kính rượu hai vị lão sư đi. - Vâng. Trương Nhạc đang bị lạnh nhạt, trong lòng cảm thấy không vui, nghe sư phụ nói, liền vội vàng nâng ly kính hai vị lão sư. Buổi trưa, Giang Nguyên uống cũng không nhiều, sau khi uống được hai ly thì bị Hồ lão chặn lại. - Chiều nay Giang Nguyên còn phải đến trường Đông Nguyên dạy, uống tạm hai ly thôi. Chờ có cơ hội, sẽ bảo nó kính hai vị lão sư mấy ly. Nghe Hồ lão nói, hai vị lão sư vừa kinh hãi lẫn ngạc nhiên: - Tiểu Giang còn dạy ở trường Đông Đại sao? - Đúng vậy. Hồ lão mỉm cười vuốt râu: - Giáo viên của trường Đông Nguyên có chút thiếu hụt, cho nên đã mời tôi đến dạy. Nhưng tôi nào có nhiều thời gian như thế. Vừa lúc Trung y của Giang Nguyên cũng vững, hơn nữa còn trẻ tuổi thì suy nghĩ thông thoáng hơn, giảng bài còn tốt hơn so với tôi. Vì thế đại đa số thời gian đều do nó giảng. Nghe giọng nói có chút kiêu ngạo của Hồ lão, hai vị lão y sư cũng chỉ có thể cảm thán: - Hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy. Xế chiều, bởi vì Ngô Vương hai lão còn chưa đi, Hồ lão tất nhiên là không thể rời đi được. Cho nên chỉ có một mình Giang Nguyên đi dạy. Nhưng Giang Nguyên lại cảm thấy quen. Không có Hồ lão nói trước đó, hắn giảng bài tự nhiên cũng thuận lợi hơn nhiều. Nhưng khi Giang Nguyên vừa mới bước vào cổng trường, liền cảm thấy có chút không thích hợp, thấy ánh mắt một số sinh viên nhìn mình có chút quái lạ. Một cô bạn nữ sinh béo tròn mở to cặp mắt, không hề xấu hổ mà nhìn hắn thật lâu. Một bạn nam dáng người gầy ốm cũng cố mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Giang Nguyên. Một bạn nữ tướng mạo xinh đẹp lại càng ngạc nhiên, sau khi nhìn hắn vài lần, đột nhiên lấy ra điện thoại di động, nhìn thoáng qua điện thoại rồi lại nhìn hắn. Thấy vậy, Giang Nguyên chỉ cảm thấy tóc gáy của mình dựng lên. - Bọn họ làm gì vậy? Giang Nguyên xác nhận bạn nam sinh này không phải là sinh viên đang học y, rốt cuộc nhịn không được, thầm nghĩ: - Bạn học này, bạn nữ nhìn một chút thì cũng thôi đi, cậu nhìn chằm chằm tôi để làm gì chứ? - Giang lão sư, thầy chính là Giang lão sư. Rốt cuộc cô gái cầm điện thoại di động hưng phấn gọi tên Giang Nguyên. Giang Nguyên đưa tay đẩy cặp mắt kính, nhìn cô bạn nữ sinh đang hưng phấn, có chút kinh ngạc: - Xin chào, xin hỏi có chuyện gì không? Nghe Giang Nguyên đáp lại, cô bạn có chút xấu hổ, chạy đến giơ cao điện thoại, nói: - Giang lão sư, thầy có thể chụp với em một tấm ảnh không? - Chụp ảnh? Giang Nguyên nhìn điện thoại của cô bạn, rồi lại nhìn vẻ mặt thẹn thùng của cô, thật sự là không hiểu chuyện gì xảy ra. Nhưng cũng không đành lòng từ chối, đành gật đầu: - Đương nhiên là có thể. - Vâng. Cô bạn vội vàng chạy lên, vẻ thẹn thùng đã sớm không còn, chỉ còn sự đỏ bừng do hưng phấn.