Xe rất nhanh liền đi vào một tiểu khu bên cạnh Đại học Đông Bắc, sau khi đi vào ga ra ngầm, Tuyên Tử Nguyệt lưu loát dừng xe. Sau khi xuống xe, cô ta thuận tay mở cửa chiếc xe SUV màu xám bạc bên cạnh, nói: - Ngồi bên này… Nhìn chiếc xe Mercedes-Benz SUV màu xám bạc này, Giang Nguyên gian nan nuốt nước miếng, biết mình lần này thông minh bị thông minh hại rồi… Nhưng nếu lúc này nói không cần Tuyên Tử Nguyệt đi thì hình như đã muộn rồi. Giang Nguyên sờ sờ mũi, đành phải giơ tay cầm túi ở phía sau, sau đó ngồi sang bên kia, nhìn Tuyên Tử Nguyệt bất đắc dĩ nói: - Cô nương… Rốt cuộc cô muốn chơi trò gì? Cô nói thật với tôi được không? - Hì… không có gì, chỉ là ở đây mãi chán rồi, đột nhiên tôi muốn đến nông thôn ở vài ngày… Tuyên Tử Nguyệt vẻ mặt đắc ý cười, sau đó nhún vai nói: - Chờ tôi một lát nhé… Tôi đi lấy quần áo… Nhìn Tuyên Tử Nguyệt đi về phía thang máy, Giang Nguyên ôm tia hy vọng cuối cùng, kêu lên: - Điều kiện nhà tôi không tốt đâu, không có cả chỗ tắm rửa… Còn toàn là đất xi măng… Nhe thấy tiếng kêu như giãy giụa lúc sắp chết của Giang Nguyên, Tuyên Tử Nguyệt dừng bước chân, sau đó quay đầu lại nhìn Giang Nguyên cười đến sáng lạn, khiến Giang Nguyên cảm thấy lời vừa nãy của mình như là nói dóc vậy… - Anh cảm thấy thế nào? Tôi là cô nàng không chịu được khổ sao? Bỏ lại câu này xong, Tuyên Tử Nguyệt ống quần tung bay đi vào thang máy… Giang Nguyên bất đắc dĩ tựa vào chiếc ghế bằng da thật mềm mại kia, sau đó mở loa trên xe. Hắn bật một ca khúc nông thôn của Mỹ sau đó thở dài. “Rốt cuộc cô nàng này muốn giở trò gì đây? Đột nhiên mặt dày không e lệ nói muốn cùng mình về quê, nhất định có vấn đề…” Giang Nguyên thầm nghĩ như vậy. Nhưng Giang Nguyên không thể không nói Tuyên đại chủ nghĩa của cô nàng Tuyên này tốt hơn nhiều những cô gái khác vì hắn không phải đợi bao lâu đã thấy Tuyên Tử Nguyệt xách một cái túi đi xuống, tiện tay ném vào ghế sau, sau đó khởi động xe xuất phát. - Tuyên Tử Nguyệt… Cô không cần đi học à? Giang Nguyên ngã xuống ghế, vẫn không từ bỏ ý định nói. - Không cần… Môn cần học tôi đã học hết rồi… - Tuyên Tử Nguyệt… Cô đến nhà tôi là có lì xì cầm đấy… Giang Nguyên chớp chớp mắt, hữu khí vô lực tiếp tục nói. - Được… Tôi cầm xong chúng ta mỗi người một nửa… … Nhìn chiếc xe theo máy định vị thuận lợi đi ra khỏi thành phố, sau đó rẽ vào đường cao tốc Vân Lưu… Cuối cùng Giang Nguyên cũng không nói gì nữa, biến thành… mang vợ về cho ông cụ xem xem, cũng tránh để ông ấy bận lòng… ôi… Nhìn Giang Nguyên ngã xuống ghế, nhắm mắt, dáng vẻ hữu khí vô lực, trong mắt Tuyên Tử Nguyệt lướt qua ý cười đắc ý, sau đó nói: - Anh sao vậy? Tôi đường xá xa xôi không ngại cực khổ đưa anh về, sao anh lại có dáng vẻ chịu thiệt thòi lớn như vậy? - Cô nói xem… Bỗng nhiên tôi đưa một cô gái về nhà, còn là cô gái có tiền như vậy… Người ta còn tưởng tôi biến thành kẻ bám váy đàn bà rồi… Giang Nguyên hữu khí vô lực nói. - Ừm… có lý… Tuyên Tử Nguyệt mỉm cười gật đầu nói: - Không sao…bám váy thì bám váy… Dù sao anh cũng có tố chất này… - Hửm? Giang Nguyên nghiêng đầu híp mắt nhìn Tuyên Tử Nguyệt một cái, sau đó nói: - Ý cô là cô thấy tôi nhìn rất đẹp trai đúng không! Nghe thấy lời nói mặt dày này, Tuyên Tử Nguyệt liếc nhìn Giang Nguyên một cái, nói: - Tôi phát hiện da mặt anh rất dày… - Đương nhiên… Giang Nguyên cười hì hì, sau đó ngồi dậy, nhìn Tuyên Tử Nguyệt không ấm không nóng cầm vô lăng, định tốc độ 100 mã thì bỗng cảm thấy hơi ngứa tay. - Nào… để tôi thử xem, lâu lắm rồi tôi không lái xe…