- Đúng là vừa được ăn vừa được nói… Nhìn dáng vẻ đắc ý của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Nguyên bất đắc dĩ thở dài, sau đó cũng nâng cốc trà lên khẽ uống một ngụm, đã lâu không được uống thanh trà này rồi. Cơm trưa ông cụ rang một đĩa gà, hấp một bát thịt thỏ, xòa một đĩa rau, một đĩa dưa chuột, ngoài ra còn lấy rau tươi trong vườn cộng thêm nấm và trứng gà làm một bát canh Tam tiên… - Nào nào… Tuyên tiểu thư mời ngồi… Ở nông thôn không có gì ngon, ăn uống hơi đơn giản, cô đừng chê nhé… Ông cụ cười sang sảng nói. - Ông Giang… Ông gọi cháu là Tử Nguyệt đi ạ, gọi Tuyên tiểu thư khách khí quá… Tuyên Tử Nguyệt nhu thuận nói. Ông cụ cười ha ha gật đầu nói: - Ôi… được được, thì gọi Tử Nguyệt… Nào nào, ăn đi… - Tử Nguyệt… Giang Nguyên thầm hừ hừ, mặc dù cô nàng này bề ngoài lạnh băng nhưng khi miệng lưỡi ngọt ngào cũng thật đáng sợ… Dù chỉ có ba món một canh nhưng nấu rất ngon miệng, khiến Tuyên Tử Nguyệt ăn đến sáng mắt, còn Giang Nguyên càng không chịu thua, lâu lắm không được ăn đồ ông nội nấu, hắn ăn liền bốn bát cơm. Nhìn dáng vẻ này của cháu mình, ông cụ cười ha ha nói: - Con ăn nhanh thế làm gì, đâu có ai cướp của con… - Dạ dạ… ăn ngon… Lúc này Giang Nguyên không để ý đến việc ăn cơm, hắn ở Vân Giang ăn được ba bát to, giờ gặp đồ ăn ông nội làm, đương nhiên là ăn ngấu ăn nghiến rồi. Cuối cùng cũng ăn no, sau khi buông bát xuống, Giang Nguyên nói: - Ông nội… Lát nữa con lên núi một chuyến… - Lên núi? Để làm gì? Ông cụ vừa thu dọn bát đũa vừa nhìn Giang Nguyên nói. Giang Nguyên bất đắc dĩ cười nói: - Con ở phòng khám dùng mất Lão sâm hơn ba mươi năm của sư phụ, cũng không tiện bảo người ta đưa tiền nên con định đi tìm một cây cho sư phụ… - Sâm hơn ba mươi năm? Ông cụ nhíu nhíu mày, sau đó nói: - Chuyện này không dễ đâu, trừ cây sâm bốn mươi năm lần trước con tìm được ra, thôn chúng ta mấy năm rồi chưa từng thấy cây sâm nào trên ba mươi năm! - Không sao ạ… Con cứ tìm mấy ngày xem sao, nếu không tìm được thì thôi ạ… Giang Nguyên cười nói: - Ông nội, ông cũng phải tin vào bản lĩnh của con mới được! - Được… Ông nội tin con là được chứ gì! - Vậy Tử Nguyệt cũng không đi chứ… Ông cụ đột nhiên nhìn Tuyên Tử Nguyệt, mỉm cười nói. - Đúng ạ… Ông Giang, cháu đặc biệt cùng Giang Nguyên đến đây để thả lỏng bản thân… Cháu ở trường mãi chán rồi, cũng muốn ở đây quấy rầy vài ngày… Tuyên Tử Nguyệt cười ngọt ngào nói. - Ừ… Thế thì tốt, ta dọn dẹp phòng cho cháu, thay gối mới… Đảm bảo cháu sẽ ngủ rất thoải mái… Ông cụ rất tinh mắt, vừa nhìn là biết vị Tuyên tiểu thư trước mặt này hình như có quan hệ không tồi với cháu nhà mình nhưng vẫn chưa đến mức độ đó. Vậy nên dù ông cụ cảm thấy hơi quái dị nhưng vẫn cười sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, bạn của cháu mình, hơn nữa còn là lần đầu tiên đưa một cô gái xinh đẹp về, cũng phải để lại ấn tượng tốt cho người ta. - Cháu cảm ơn ông Giang… Tuyên Tử Nguyệt luôn bày tỏ sự cảm tạ và gần gũi của mình rất đúng mực, khiến Giang Nguyên hận đến ngứa cả răng. Khi ở trước mặt hắn, chưa bao giờ thấy cô nàng này đối xử với người khác tốt như vậy. - Lát nữa tôi lên núi… Cô đi cùng tôi hay ở đây… Giang Nguyên đứng dậy vươn vai, nhìn Tuyên Tử Nguyệt nói. Tuyên Tử Nguyệt nghĩ một lát rồi cười nói: - Đương nhiên là cùng anh lên núi rồi… - Được… Nhưng cô phải thay quần áo đi… Giang Nguyên nhìn nhìn chiếc váy dài của Tuyên Tử Nguyệt, sau đó lại nhìn nhìn đôi giày, ừm, là một đôi giày vải màu trắng, bẩn mất thì hơi tiếc…
- Được… Tôi cố ý mang theo rồi…