Tuyệt Phẩm Thiên Y

chương 208 vậy không biết mấy vị tìm tôi có chuyện gì!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Ông nội… Vậy con cũng đi đây… Ông nhớ số điện thoại di động của con nhé, có chuyện gì thì gọi cho con! Giang Nguyên xách ba lô của mình, dặn dò ông cụ rồi định cùng Tuyên Tử Nguyệt đi ra sân. Có điều lúc này ngoài cửa lại truyền đến tiếng xe hơi, sau khi xe dừng lại, rất nhanh liền có mấy người bước nhanh vào trong. Nhìn mấy người trước mặt, còn không thèm chào hỏi đã chạy vào sân nhà người khác. Giang Nguyên nhíu mày nhìn dáng vẻ của mấy người này, hình như có vẻ chẳng tốt đẹp gì, hắn trầm giọng nói: - Các anh đang làm gì thế? - Cậu là Giang Nguyên… Người dẫn đầu nghiêng đầu nhìn Giang Nguyên nói. Nhìn dáng vẻ của người này, Giang Nguyên không khỏi lại nhíu mày, có chút không hiểu người này muốn làm gì, nhìn dáng vẻ của gã có vẻ không đơn giản. Hắn lập tức trầm giọng gật đầu nói: - Đúng… Tôi là Giang Nguyên… Các anh đến tìm tôi sao? - Oh… Cậu là Giang Nguyên thì tốt… Thấy Giang Nguyên gật đầu, người có khuôn mặt khô gầy này liền lộ ra ý cười, nói: - Chúng tôi là người của Cục cảnh sát thành phố Vân Giang… Có chút việc muốn tìm cậu điều tra một chút! - Cục cảnh sát thành phố Vân Giang? Giang Nguyên hơi sửng sốt, chuyện hắn có thể có liên quan đến Cục cảnh sát thành phố Vân Giang cũng chỉ có chuyện mấy ngày trước, chẳng lẽ chuyện Lý Diệc Dương còn xảy ra lầm lẫn gì sao? Nghĩ đến đây, Giang Nguyên nhíu mày, chẳng lẽ Lý Diệc Dương này không đáng tin vậy sao? Hắn đã nhắc nhở y rồi mà vẫn xảy ra vấn đề à? Có điều nếu đối phương đã nói là người của Cục cảnh sát thì Giang Nguyên cũng không tiện không để ý đến, chỉ là mấy người trước mặt này thật sự không giống cảnh sát lắm. Sau khi thoáng suy nghĩ một chút, hắn gật đầu nói: - Được, nếu đã tìm tôi điều tra thì mời đưa giấy tờ ra! Nghe thấy lời này của Giang Nguyên, sắc mặt người này có chút trầm xuống, sau đó nói: - Chẳng lẽ cậu còn nghi ngờ thân phận của chúng tôi sao? Thành thật phối hợp thì cậu còn được lợi, đừng có rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt! Nghe thấy lời này, Giang Nguyên bật cười, mấy người này tự xưng là cảnh sát nhưng không lấy giấy tờ ra, chẳng lẽ chúng tưởng bây giờ vẫn là thời đại mười mấy năm trước, mọi người không hiểu pháp luật sao? Nhìn dáng vẻ cười lạnh của Giang Nguyên, người đó nhíu nhíu mày, sau đó thật sự lấy giấy tờ từ trong túi ra, để trước mặt Giang Nguyên, sau đó nói: - Bây giờ cậu tin rồi chứ! Nhìn giấy tờ kia, Giang Nguyên thầm cười một tiếng, giấy tờ không sai nhưng chỉ là giấy tờ của người giúp đỡ cảnh sát (hiệp cảnh), không phải cảnh sát thật sự gì. Nhưng Giang Nguyên cũng không để bụng, muốn xem xem người hiệp cảnh này rốt cuộc tìm mình có chuyện gì, lập tức cười nói: - Vậy không biết mấy vị tìm tôi có chuyện gì! - À… Là vì vụ án đả thương người ở phố Mai Hoa, chúng tôi nhận được tin báo nói lúc ấy có người dùng súng nhưng cậu lại làm chứng giả nói đó là súng giả, vậy nên chúng tôi cần cậu giúp đỡ điều tra… Thấy Giang Nguyên xác nhận thân phận cảnh sát của bọn họ, Tôn Dương này sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng nói: - Đi thôi, cậu đi với chúng tôi một chuyến… Nghe thấy lời này, Giang Nguyên bật cười, bây giờ hắn đã biết tình hình thế nào rồi. Xem ra có người vẫn không từ bỏ ý định đối với vị trí của Lý Diệc Dương, muốn thông qua hắn hạ bệ Lý Diệc Dương, chủ ý này thật không tồi! Có điều rất rõ ràng người phía sau muốn động vào Lý Diệc Dương nhưng không nắm chắc, sợ lại chọc giận Lý Diệc Dương nên mới phái hiệp cảnh không thuộc biên chế cảnh sát chính thức đến dọa hắn, để hắn lật lại lời khai lúc đầu, từ đó kéo Lý Diệc Dương xuống. Mà như vậy dù không thành công, thì cũng chỉ có mấy người hiệp cảnh trước mặt xảy ra vấn đề, không liên lụy đến người đó. - Chuyện đó tôi đã ghi lại khẩu cung ở đồn cảnh sát đường Văn Các, đã chứng minh là súng giả… không phải súng thật nên các anh không cần tìm tôi nữa. Nếu cần điều tra thì mời đến đồn cảnh sát đường Văn Các… Giang Nguyên lãnh đạm nói. - Hừ… thằng ranh, lúc đó mày làm chứng giả, bọn tao có người chắc chắn đó là súng thật, mày hãy thành thật khai đi… Nếu không chuyện làm chứng giả này không phải chuyện nhỏ đâu, nếu mày không thành thật nói ra thì đừng trách bọn tao không khách sáo! Trên khuôn mặt khô gầy của Tôn Dương lộ ra vẻ hung ác, gã nhìn Giang Nguyên, dường như nếu Giang Nguyên không phối hợp thì sẽ cho hắn biết mặt. Nhưng Giang Nguyên đâu thể nào bị mấy người này hù dọa được, hắn lập tức cười lạnh nói:

- Nếu các anh có chứng cứ thì cứ điều tra, nhưng tôi nói đó là súng giả thì đó là súng giả, tôi không muốn lặp lại lần thứ hai!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio