Tinh quang chợt lóe trong mắt Chủ nhiệm Lý: - Tỉnh trưởng, ngài đừng nghĩ như vậy. Đây là cơ hội cuối cùng của ngài. Nếu không được, nhiều nhất cũng chỉ ở lại chức vị này. Nhưng nếu thành công, trước mặt chúng ta sẽ là một con đường lớn. Nói đến đây, Chủ nhiệm Lý lại nói tiếp: - Tỉnh trưởng Bách cùng lắm chỉ còn hai năm nữa là đến lúc về hưu. Đến lúc đó, chỉ cần ngài bước lên vị trí Phó tỉnh trưởng thường vụ, phía sau lại được người kia ủng hộ. Như vậy… Tỉnh trưởng La nghe đến đó, tinh thần cũng rung lên. Đúng rồi, nếu không thành, chẳng lẽ đối phương không để ông làm chức Phó tỉnh trưởng này nữa sao? Nhiều nhất cũng chỉ là không lên chức được nữa thôi. Dù sao bây giờ ông cũng chỉ còn lại một cơ hội cuối cùng. Nghĩ đến đây, Tỉnh trưởng La nhìn Chủ nhiệm Lý, trầm giọng nói: - Được, Thiên Trường, gọi điện thoại cho Hồ lão, nhắn ông ấy cùng với Giang Nguyên xế chiều đến trị liệu cho tôi. - Vâng, tỉnh trưởng. Thấy ông chủ của mình rốt cuộc đã lấy lại tinh thần, đấu chí bừng bừng, Chủ nhiệm - Cái gì? Giang Nguyên không có ở đó? Tỉnh trưởng La ngạc nhiên nhìn Chủ nhiệm Lý, hỏi: - Vừa rồi cậu nói Giang Nguyên đi đâu? Chủ nhiệm Lý có chút hưng phấn cười nói: - Bệnh viện số 1 gọi Giang Nguyên sang trợ giúp, không biết khi nào mới về. - Bệnh viện số 1? Nghe Chủ nhiệm Lý nói, Tỉnh trưởng La có chút sửng sốt, sau đó hỏi tiếp: - Bệnh viện số 1 mời Giang Nguyên sang đó làm gì? - Hồ lão nói bệnh viện có một ca phẫu thuật, dường như đã xảy ra vấn đề, cho nên mới mời Giang Nguyên sang đó hỗ trợ. Ý cười trên mặt Chủ nhiệm Lý càng lúc càng đậm. - Sao? Nhìn ý cười trên gương mặt Chủ nhiệm Lý, Tỉnh trưởng La hơi ngẩn ra, sau đó cười nói: - Bác sĩ Tiểu Giang lợi hại thật, ngay cả bệnh viện số 1 cũng mời cậu ấy đến hỗ trợ. Xem ra đúng là không tệ. - Đúng vậy, Tỉnh trưởng, tôi thấy kỹ thuật của bác sĩ Tiểu Giang rất tốt, ngay cả bệnh viện số 1 cũng mời cậu ấy đến. Xem ra rất được mọi người tán thành. Chủ nhiệm Lý cười nói. Nghe ngữ điệu của Chủ nhiệm Lý, ánh mắt Tỉnh trưởng La cũng hiện lên một tia quyết ý, sau đó trầm giọng nói: - Như vậy, Thiện Trường, cậu hẹn với Hồ lão, khi nào Giang Nguyên trở về thì mời ông ấy và Giang Nguyên đến đây. Nhìn nét cương quyết trên gương mặt ông chủ của mình, Chủ nhiệm Lý rất vui, biết rằng lòng tin của Tỉnh trưởng La đối với Giang Nguyên đã tăng thêm vài phần, chuẩn bị mời Giang Nguyên đến Yên Kinh một chuyến. Mặc kệ thành hay không thành, chỉ cần ông chủ của mình cố gắng một chút, việc này tất có hy vọng. Theo tình huống trước mắt mà xem, nếu ông chủ không có ai ủng hộ, muốn lên chức Phó tỉnh trưởng thường trực tỉnh thì rất khó. Lập tức, Chủ nhiệm Lý vội vàng liên lạc với Hồ lão, khi nào Giang Nguyên về thì báo một tiếng, y sẽ sắp xếp xe đến đón. Sau khi gọi điện thoại xong, Tỉnh trưởng La và Chủ nhiệm Lý đều cùng nhau chờ. Dù sao bây giờ cũng còn chưa đến giữa trưa. Giang Nguyên hẳn xế chiều mới về. Nhưng hai người cũng không biết là sẽ chờ bao lâu. Sau khi xe dừng lại trước cổng bệnh viện số 1, bác sĩ La và Giang Nguyên vội vàng hướng đến khu phẫu thuật. Chủ nhiệm Tôn giục quá gấp, làm cho bước chân của y không khỏi nhanh hơn vài phần. Cũng may Giang Nguyên làm việc cũng nhanh nhẹn, dứt khoát. Thấy bác sĩ La bước nhanh hơn, tốc độ của hắn cũng không chậm. Sau khi bước vào hành lang khu vực phẫu thuật, phòng làm việc bên cạnh lập tức bước ra một người. Giang Nguyên nhìn lại, là Chủ nhiệm Tôn, chỉ là lúc này Chủ nhiệm Tôn đang cau chặt lông mày, vẻ mặt lo lắng. - Xin chào Chủ nhiệm Tôn. Giang Nguyên mỉm cười nói. Nghe Giang Nguyên chào mình, Chủ nhiệm Tôn ngẩng đầu lên, sau đó vui vẻ kéo tay Giang Nguyên, vừa đi vừa nói: - Giang Nguyên, cuối cùng thì cậu cũng đã đến rồi. Đi mau một chút, xem có thể nghĩ ra biện pháp nào hỗ trợ hay không.
- Chủ nhiệm Tôn, bệnh nhân bị sao vậy? Ngay cả ngài mà cũng không có biện pháp?