Giang Nguyên không thèm để ý đến sự khinh thường trong lời nói của vị giáo sư. Cho đến bây giờ, hắn luôn tin rằng, đối mặt với sự khinh thường của bất cứ kẻ nào, xuất ra thực lực của mình mới là chánh đạo. Nghe Giang Nguyên nói, vị giáo sư khẽ hừ một chút, sau đó nhìn mấy cây ngân châm. Ông cảm thấy lo lắng, không biết lão thái thái có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không. Nhưng cũng may, ông ta nhìn thấy nhịp tim đã trở lại bình thường, chỉ là huyết áp vẫn còn hơi thấp. Vị giáo sư cau mày, sau đó quay sang nói với cô y tá: - Huyết áp vừa nãy là bao nhiêu? Tại sao tôi vẫn thấy nó thấp như vậy? Cô y tá đang định lên tiếng, Giang Nguyên đã chen vào: - Tốc độ xuất huyết đã chậm lại, huyết áp thấp cũng là chuyện bình thường. Chỉ cần không xuống đến mức độ thấp nhất là không có vấn đề gì. Nghe Giang Nguyên nói xong, sắc mặt vị giáo sư trầm xuống, vô cùng tức giận. Ông làm việc ở bệnh viện này nhiều năm như vậy, người nào gặp ông mà không cung kính hoặc khách khí. Chỉ có tiểu tử này, một chút kính ý đối với ông cũng không có. Nhưng ông lại không tiện phản bác lời nói của Giang Nguyên, lập tức nghiêm mặt không nói lời nào. Nếu ông không tìm được vị trí xuất huyết của lão thái thái, hẳn đã sớm cho người đuổi tên tiểu tử này ra ngoài. Nhưng vị giáo sư này không nghĩ lại, vốn ông cậy già lên mặt, xem thường người khác, còn muốn người khác tôn kính ông, dưỡng thành thái độ cao cao tại thượng, người bình thường nhìn vào không ưa nổi, có ai tôn kính ông ta chứ? Lúc này, sau khi Giang Nguyên nói không được bao lâu, máu trong khoang bụng dần dần rút đi, xem ra Giang Nguyên châm cứu là có công dụng. Chủ nhiệm Tôn duỗi đầu nhìn sang, liền vui mừng lẫn sợ hãi kêu lên: - Xuất huyết đã giảm, giảm thật rồi. Hai mắt của vị bác sĩ mổ chính cũng mở to, nhìn máu dần dần rút đi trong khoang bụng, ánh mắt hiện ra sự khó tin. Giang Nguyên ở một bên, vẫn vô cùng bình tĩnh. Xuất huyết đã giảm, như vậy sẽ có thể tìm được vị trí xuất huyết. Hy vọng vị giáo sư này có thể tìm được. Nếu không, không có máu đưa vào liên tục, lão thái thái sẽ không chống đỡ được bao lâu. Mặc dù vị giáo sư cảm thấy kinh ngạc với hiệu quả thần kỳ trong châm cứu của Giang Nguyên, nhưng cũng không lên tiếng tán thưởng, cầm kềm cầm máu và dao mổ, bắt đầu tìm kiếm vị trí xuất huyết. Mặc dù máu trong khoang bụng đã ít đi, nhưng vị bác sĩ này cũng không tìm được vị trí xuất huyết. Sau hai ba phút, tìm được một chỗ xuất huyết, vị giáo sư liền dùng kềm cầm máu nhanh chóng kẹp lại, sau đó dưới sự trợ giúp của một vị giáo sư khác, nhanh chóng khâu lại điểm xuất huyết này. Nhưng hai người phát hiện, máu vẫn không ngừng chảy ra trong khoang bụng. Trán của vị bác sĩ mổ chính không ngừng chảy mồ hôi. Vất vả lắm máu mới giảm bớt, cũng đã tìm được một vị trí xuất huyết, nhưng vẫn còn một chỗ khác, không thể không khiến ông ta cảm thấy lo lắng. Y tá bên cạnh nhanh chóng dùng khăn lau mồ hôi trên trán của vị giáo sư này. Nhưng dường như vẫn không có tác dụng. Vị giáo sư tìm mãi trong khoang bụng vẫn không tìm được chỗ xuất huyết mới. Máu vẫn không ngừng chảy ra, khiến cho trán của vị giáo sư lại tiếp tục rịn mồ hôi. Giang Nguyên có chút cau mày nhìn hết thảy. Người bên ngoài không thể nhìn thấy, nhưng hắn thì có thể. Đồng tử của hắn rất nhanh co rít, khi thì to như hạt đậu, khi thì nhỏ lại như cây kim. Hắn có thể nhìn rõ mọi thứ trong khoang bụng của bệnh nhân. Thậm chí khi lượng máu trong khoang bụng rút đi, hắn đã nhìn thấy hai đến ba điểm xuất huyết trong khoang bụng. Đương nhiên, chỉ có một mình hắn nhìn thấy, người bên cạnh không thể. Giang Nguyên quay sang nhìn vị giáo sư đang lật qua lật lại, trán rịn mồ hôi tìm kiếm, nhưng không tìm được thêm vị trí xuất huyết nào, liền hít một hơi thật sâu, nhịn không được liền nói: - Thưa giáo sư, ngài nghỉ ngơi một chút đi, để cho tôi thay ngài. Giang Nguyên nói xong, những người trong phòng mổ đều sững sờ. Vị giáo sư mổ chính này là giáo sư Khâu có kinh nghiệm ngoại khoa phong phú nhất của bệnh viện số 1. Một khi ông ra tay, ai dám nhúng tay loạn chứ? Nhưng chàng thanh niên phụ mổ này lại lên tiếng nói như vậy, mọi người vội vàng nhìn về phía giáo sư Khâu, sợ ông thẹn quá hóa giận. Giáo sư Khâu nghe Giang Nguyên nói xong, đang định phát hỏa, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của Giang Nguyên, thậm chí ẩn chứa sự tự tin, giáo sư Khâu có chút sửng sốt. Người ta đã làm cho tốc độ xuất huyết giảm bớt, nhưng ông vẫn không tìm ra điểm xuất huyết. Nếu cứ tiếp tục như vậy, nói không chừng lão thái thái sẽ không chống cự được. Hơn nữa, để cho hắn tiếp nhận, ông cũng giảm bớt được một chút áp lực. Ông là bác sĩ mổ chính của ca mổ này, nếu lão thái thái xảy ra chuyện không hay, trách nhiệm cũng sẽ thuộc về ông. Nếu thật sự Giang Nguyên có thể tìm ra được, cho dù ông ta có mất chút mặt mũi, dù sao cũng vẫn tốt hơn so với việc phẫu thuật xảy ra vấn đề. Hơn nữa, ông còn một năm nữa sẽ về hưu, tuyệt đối không được để xảy ra bất cứ tình huống gì. Nghĩ đến đây, sắc mặt giận dữ của giáo sư Khâu cũng tan đi, hít một hơi thật sâu, sau đó đưa dụng cụ cầm máu cho Giang Nguyên, tránh sang một bên nói: - Được rồi, mắt của thanh niên thì tốt hơn một chút. Nếu cậu muốn thử, vậy thì cứ thử xem, hy vọng có thể tìm ra được điểm xuất huyết. Nghe giáo sư Khâu nói như vậy, Giang Nguyên mỉm cười, cũng không nói gì thêm, tay tiếp nhận dụng cụ cầm máu, sau đó bước đến bên cạnh giáo sư Khâu. Nhưng Giang Nguyên lại ngẩng đầu nhìn hai cô y tá. Thấy Giang Nguyên nhìn mình, hai cô y tá có chút căng thẳng, liền nhớ đến chuyện lần trước, lập tức lĩnh ngộ được ý tứ của hắn. Hai người nuốt nước bọt, sau đó hít một hơi thật sâu, dựng thẳng thắt lưng, tỏ vẻ đã chuẩn bị xong. Giang Nguyên gật đầu, sau đó quay đầu nhìn vào khoang bụng người bệnh.