Sau khi hỏi thăm tình huống kỹ càng hơn, Tỉnh trưởng Bạch một lần nữa nói lời cảm kích với Giang Nguyên: - Bác sĩ Giang, lần này thật nhờ có cậu. Nếu không, mẹ của tôi sợ là…. - Tỉnh trưởng khách sáo rồi. Lão thái thái cát nhân thiên tướng, chủ yếu cũng là nhờ các giáo sư và Chủ nhiệm Tôn vất vả. Còn tôi chỉ là giúp được một chút thôi. Giang Nguyên khiêm tốn nói. Nhìn chàng thanh niên trước mắt, chẳng những y thuật cao thâm mà còn rất khiêm nhường, không hề tranh công, cảm tình trong mắt tỉnh trưởng Bạch nhiều hơn vài phần, rốt cuộc nhịn không được mà hỏi thăm: - Bác sĩ Giang, năm nay cậu được hai lăm chưa? Cậu học y chỗ nào ? Giang Nguyên cười nói: - Bây giờ tôi đang theo lão y sư Hồ Khánh Nguyên học y. - Y sư Hồ Khánh Nguyên ? Tỉnh trưởng Bạch cau mày, ánh mắt hiện lên chút hoài nghi. Viện trưởng Chu vội vàng lên tiếng: - Tỉnh trưởng, Hồ lão y sư là một trong những danh lão trung y nổi tiếng nhất tỉnh ta. Ông ấy có một phòng khám Khánh Nguyên ở đường Văn Các. Kinh doanh cũng không tệ. - Lão trung y? Tỉnh trưởng Bạch sửng sốt, sau đó nhìn Giang Nguyên: - Bác sĩ Giang, kỹ thuật giải phẫu của cậu rất tốt, chẳng lẽ còn học thêm trung y? - Vâng, bây giờ tôi đang theo Hồ lão học trung y. Giang Nguyên cười đáp: - Lần này có thể thành công phẫu thuật cho lão thái thái, trung y đóng vai trò rất quan trọng trong đó. - Ồ? Tỉnh trưởng Bạch cũng cảm thấy tò mò. Giang Nguyên vốn không muốn Tỉnh trưởng Bạch hỏi hắn về chuyện hắn có học y chính quy hay không, liền dẫn dắt Tỉnh trưởng Bạch sang chuyện trung y. Thấy Tỉnh trưởng Bạch cảm thấy hứng thú với lời nói của mình, liền cười nói: - Đầu tiên tôi dùng ngân châm làm giảm tốc độ xuất huyết của lão thái thái, sau đó dùng thuốc trung y ức chế tình trạng xuất huyết lần nữa, khi đó mới xem như hoàn thành. - Châm cứu? Trung dược? Tỉnh trưởng Bạch kinh ngạc nói: - Châm cứu và trung dược thật sự có hiệu quả thần kỳ như vậy sao? Giang Nguyên cười nói: - Điều này Chủ nhiệm Tôn có thể làm chứng. Nếu chỉ giải phẫu không, như vậy các chuyên gia của bệnh viện số 1 vẫn có thể làm được. Nhưng bọn họ vẫn còn thiếu một điểm chính là phương pháp cầm máu. Mà tôi thì lại có sở trường về phương diện này. Đây cũng chính là nguyên nhân Chủ nhiệm Tôn mời tôi đến đây. - Chủ nhiệm Tôn, việc này là sao? Tỉnh trưởng Bạch tò mò nhìn Chủ nhiệm Tôn. Chủ nhiệm Tôn liếc mắt liền nhận ra Giang Nguyên đã để lại một thể diện rất lớn cho bệnh viện số 1. Nói về công lao, hắn cũng chỉ nói là hỗ trợ cầm máu mà thôi. Lập tức gật đầu: - Đúng vậy, đây cũng chính là nguyên nhân tôi cố ý mời bác sĩ Giang đến đây. Bởi vì thủ thuật châm cứu và trung dược của cậu ấy mang lại hiệu quả rất tốt. Thấy Chủ nhiệm Tôn cũng nói như vậy, Tỉnh trưởng Bạch liền quay sang nhìn Giang Nguyên, gật đầu cảm khái: - Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên. Nghĩ không ra, bác sĩ Giang còn trẻ như vậy lại có thể thông thạo cả Trung Tây y, hơn nữa còn lợi hại như vậy. Hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy. Nói đến đây, Tỉnh trưởng Bạch quay sang nhìn những người khác, nói: - Nhớ năm đó tôi bằng tuổi bác sĩ Giang, cũng vừa mới tham gia công việc, cái gì cũng không hiểu. Còn lớp trẻ bây giờ thì không đơn giản. - Đúng vậy, Tỉnh trưởng, bây giờ nhìn thấy bác sĩ Giang, đột nhiên tôi cảm thấy mình đã già. Haha. Viện trưởng Chu cũng lên tiếng. - Trước kia tôi cũng có uống thuốc trung y, nhưng cảm giác không hiệu quả nhanh bằng tây y, chỉ thích hợp cho việc điều dưỡng. Nhưng bây giờ, trung y có thể dùng trong cả giải phẫu. Tỉnh trưởng Bạch cảm thán nhìn Giang Nguyên, sau đó hỏi: - Bác sĩ Giang, lần này cậu đã giúp tôi. Mẹ tôi làm phẫu thuật lớn như vậy, hơn nữa cũng mất khá nhiều máu, cậu cảm thấy có thể dùng trung y để điều dưỡng hay không?
- Đương nhiên. Tác dụng điều dưỡng của trung y, tây y hoàn toàn không thể sánh bằng.