6h sáng, Giang Nguyên nhẹ nhàng mở mắt, quay đầu nhìn chung quanh, cố gắng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra, nhưng cái gì cũng không nhớ được. Mang theo chút nghi hoặc, Giang Nguyên thở hắt ra, sau đó rời giường đi đánh răng rửa mặt. Phù phù. Giang Nguyên vừa luyện Ngũ Cầm Hí, vừa cảm nhận được sự sảng khoái trong cơ thể, lúc này cũng dần dần sáng tỏ một việc. Xem ra, Ngũ Cầm Hí mà tổ thượng lưu truyền cho đến nay mà không truyền Ngũ Cầm Vận Khí Pháp không phải là không có nguyên nhân. Bởi vì nếu người nào chưa được hỗ trợ tiến hành dẫn đạo, cấu thành một trụ cột năng lượng tuần hoàn, căn bản không có biện pháp tu luyện. Bởi vì nó không nói cho anh biết luyện khí như thế nào mà chỉ giúp anh hình thành một năng lượng tuần hoàn đặc biệt trong cơ thể của anh, sau đó thông qua hoàn cảnh chung quanh, hấp thu các loại năng lượng, từ đó giúp cho chủ thể cường hóa. Nếu không có ai giúp anh hoàn thành lần dẫn đạo đầu tiên này, chỉ để anh tùy ý cảm thụ luồng khí lưu thì trên cơ bản sẽ rất khó khăn. Cho nên, tổ thượng không có khả năng thông qua sách vở để tiến hành truyền thừa. Đương nhiên, cũng có thể xảy ra một biến cố lớn nào đó, khiến cho Ngũ Hành Vận Khí Pháp không thể truyền thừa xuống, sau đó chỉ có thể thông qua sách vở truyền thừa lại y thuật và Ngũ Cầm Hí. Sau khi luyện Ngũ Cầm Hí xong, lúc này Giang Nguyên mới chậm rãi dừng lại, cảm nhận được luồng khí ấm áp trong cơ thể, trong lòng cảm thấy vui sướng. Rốt cuộc hắn đã có được sự tuần hoàn đầy đủ. Chỉ cần hắn tiếp tục cố gắng, củng cố năng lượng tuần hoàn, đạt đến một trình độ nhất định, sau đó trở về giúp lão gia tử học lấy công pháp này. Nếu lão gia tử có thể học được môn công pháp này, chỉ cần kiên trì luyện tập, cho dù không đạt được chỗ tốt nào, nhưng có thể kéo dài tuổi thọ mấy chục năm hẳn là không thành vấn đề. Nghĩ đến đây, Giang Nguyên cảm thấy trong lòng vô cùng hạnh phúc, sau đó chậm rãi trở về phòng khám. Ăn vài cái bánh bao xong, Giang Nguyên trở về phòng khám tắm rửa một cái, rồi xuống dưới mở cửa. - Xin chào bác sĩ Giang. - Chào buổi sáng, bác sĩ Giang. Như thường lệ, đến sớm nhất lúc nào cũng là mấy cô y tá. Giang Nguyên mỉm cười chào hỏi, sau đó mặc áo khoác vào, chuẩn bị cho Hồ lão một bình trà, chờ tất cả mọi người đến, bắt đầu một ngày làm việc như bình thường. Dường như người bệnh đến phòng khám Khánh Nguyên cũng đông hơn trước. Ba thầy trò vừa mới ngồi xuống chỗ của mình, người bệnh xếp hàng bên ngoài đã có hơn mười người, hơn nữa còn không ngừng có người tiến vào. - Bắt đầu thôi. Sau khi Hồ lão nhấp một ngụm trà, Giang Nguyên và Trương Nhạc bắt đầu gọi người bệnh vào. Những người bệnh đầu tiên đa phần là đến tái khám. Cũng chỉ có những người bệnh đến tái khám mới biết phòng khám Khánh Nguyên rất đông bệnh nhân, vì vậy mới đến sớm xếp hàng, tránh phải đợi lâu. Sau khi khám xong cho hai người bệnh, lúc này mới có người bệnh mới đến. Tốc độ khám bệnh của Giang Nguyên vẫn cực nhanh, đương nhiên hắn đã cố ý hạn chế tốc độ của mình, không để quá nhanh, mỗi người khoảng ba bốn phút, không quá nhanh cũng không quá chậm, để người bệnh không cảm thấy quá mức quái dị. Nhưng tốc độ này của hắn vẫn nhanh hơn Trương Nhạc. Giang Nguyên khám ba bốn người, Trương Nhạc bên kia mới đến người bệnh thứ hai. - Thật mà! Anh phải tin tưởng tôi. Ruột của anh có vấn đề, lại còn phải đo điện tim một lần. Nếu cứ để như vậy, tình hình sẽ càng ngày càng xấu hơn. Dạ dày của anh vì thế mà mới bị đau. Giang Nguyên đang cầm trong tay đơn thuốc đưa đến chỗ Hồ lão ký tên, chợt nghe được giọng nói có chút bất đắc dĩ của Trương Nhạc vang lên. - Tôi bị đau dạ dày, tại sao lại liên quan đến tim? Anh có biết khám bệnh hay không? Một giọng nói tức giận vang lên: - Tôi đã bị đau dạ dày từ lâu, uống thuốc dạ dày sẽ khỏi. Như vậy không bị đau dạ dày thì là cái gì? Hơn nữa tôi mới ba mươi, sức khỏe còn tốt. Anh không biết xem bệnh thì đừng nói lung tung. Giang Nguyên đưa mắt nhìn sang, liền nhìn thấy một người đàn ông đang trừng mắt với Trương Nhạc, gương mặt tràn đầy tức giận: - Người khác nói phòng khám Khánh Nguyên khám bệnh rất giỏi, nên tôi mới đến đây. Sớm biết như vậy, tôi đến bệnh viện thì tốt hơn. - Này này, Vương lão đệ, những lời tôi nói đều là sự thật. Anh tin tưởng tôi được không? Anh phải đo điện tim chỉ mới biết là có vấn đề hay không. Trương Nhạc bị mắng, sắc mặt đỏ lên, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích cho bệnh nhân: - Tình huống này của anh rất dễ bị nhầm với đau dạ dày, nhưng nó rất có khả năng là do tim có vấn đề. - Mẹ kiếp, đồ thầy thuốc chó má. Trương Nhạc còn chưa nói xong, người đàn ông đã ném một xấp giấy vào mặt Trương Nhạc. - - Anh...anh, tại sao anh lại không biết nói lý như vậy? Tôi đây chỉ là muốn tốt cho anh thôi. Bị người ta làm nhục như vậy, cho dù Trương Nhạc rất biết kềm chế, nhưng gương mặt vẫn đỏ bừng.