Tuyệt Phẩm Thiên Y

chương 251 quả thật không đơn giản.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Ồ, lão La, chứng đau thắt lưng của anh cũng là do bác sĩ Giang chữa khỏi? Tỉnh trưởng Bạch nghe xong, gương mặt hiện lên sự vui mừng lẫn sợ hãi, nhìn Giang Nguyên, than thở: - Bác sĩ Giang, thật nhìn không ra, tuổi của cậu còn trẻ nhưng lại có bản lãnh đến như vậy. Ngay cả chứng bệnh lâu năm của lão La cũng có thể chữa khỏi, quả thật không đơn giản. - Giang Nguyên, cậu đúng là giấu giỏi thật. Ngay cả tin tức mẹ Tỉnh trưởng nằm viện tôi cũng vừa mới biết. Thế mà cậu lại chẳng thèm nói tôi tiếng nào. Tỉnh trưởng La cũng cười nói. Giang Nguyên bất đắc dĩ giang hai tay nói : - Tỉnh trưởng La, ngài cũng đừng ghẹo tôi. Tôi làm sao mà dám nói chứ ? - Haha, tiểu tử này đúng là thành thật. Nhìn bộ dạng ủy khuất của Giang Nguyên, Tỉnh trưởng Bạch phá lên cười. - Đi thôi, bác sĩ Giang, mời lên xe. Nghe Tỉnh trưởng Bạch nói, Chủ nhiệm Triệu vội vàng mở cửa xe, mời hai người lên xe. Giang Nguyên quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy sư phụ nhà mình đang đứng nói chuyện với lão đồng chí kia, dường như chưa thể đi được, lập tức lên xe, ý định sẽ gọi cho sư phụ sau. Mọi người thấy Giang Nguyên bước lên xe của Tỉnh trưởng, hai mắt đỏ lên, hận không thể dùng thân thay mặt. Lúc này, vị lão sư mái tóc hoa râm nhìn thấy gã nhân sĩ thành công sắc mặt rối rắm, hận không thể đánh cho mình hai bạt tai, lãnh đạm cười, thở dài nói : - Trữ khi bạch tu công, mạc khi thiếu niên cùng (Thà coi thường ông già tóc bạc chứ không nên xem thường người trẻ tuổi lúc khốn khó bởi vì người thiến niên có tiền đồ không thể lường trước được) Giang Nguyên vừa mới lên xe, điện thoại di động liền vang lên. Hắn vội vàng móc điện thoại ra, nhìn qua một chút, là sư phụ gọi đến, lập tức có chút do dự. Tỉnh trưởng Bạch bên cạnh nhìn thấy liền cười nói: - Nghe đi. Giang Nguyên mỉm cười gật đầu, sau đó nhấn nút nghe. - Giang Nguyên, con về trước đi, ta ở lại bồi Chủ nhiệm Ngô Nguyên, cùng nhau ăn bữa cơm ở trường. Hồ lão cười ha hả trong điện thoại, giọng nói hưng phấn lẫn tự đắc. Nghe được giọng nói cao chứng của sư phụ, Giang Nguyên liền cười nói: - Vâng, sư phụ. Bây giờ con đang đi theo Tỉnh trưởng Bạch đến bệnh viện một chuyến. Có gì thì người cứ gọi cho con. - Ồ, con đang đi cùng Tỉnh trưởng Bạch sao? Nghe Giang Nguyên nói, Hồ lão cũng có chút sửng sốt, sau đó nói: - Được rồi, con cứ đi đi, có việc gì thì cứ gọi cho ta. Cúp điện thoại, Giang Nguyên quay sang nói với Tỉnh trưởng Bạch: - Là sư phụ của tôi gọi đến. - Ồ, vừa nãy cũng có mặt Hồ lão sao? Nghe Giang Nguyên nói, Tỉnh trưởng Bạch liền có chút áy náy: - Thật là sơ suất khi không gọi ông ấy đi cùng. - Tỉnh trưởng khách sáo rồi. Sư phụ của tôi đang đi cùng với Chủ nhiệm Ngô, dường như còn định ăn cơm cùng nhau. Cho nên mới gọi điện thoại cho tôi. Giang Nguyên nói. - Hồ y sư và Chủ nhiệm Ngô có quen biết nhau sao? Nghe Giang Nguyên nói xong, Tỉnh trưởng Bạch hơi ngạc nhiên, cười hỏi. Giang Nguyên lắc đầu đáp: - Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, cũng không nghe sư phụ đề cập qua. - À! Chiếc xe rất nhanh đến cổng sau bệnh viện. Viện trưởng Chu và các lãnh đạo đã sớm chờ sẵn. Nhìn thấy đám người Tỉnh trưởng Bạch xuống xe, tất cả đều vội vàng đến đón. - Xin chào Tỉnh trưởng Bạch, xin chào Tỉnh trưởng La. Nhìn thấy hai vị đại lãnh đạo, đám người Viện trưởng Chu rất khách khí. Một người là nhân vật số 1 tỉnh Sở Nam, một người là lãnh đạo chủ quản, làm sao mà dám chậm trễ chứ?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio