Tỉnh trưởng Bạch mỉm cười nhìn Giang Nguyên, gương mặt hiện lên sự hài lòng, nắm tay Giang Nguyên thật chặt: - Bác sĩ Giang, một tháng kế tiếp làm phiền cậu rồi. - Tỉnh trưởng quá khách khí rồi. Giúp người bệnh giảm bớt cơn đau là chức trách của thầy thuốc chúng tôi. Giang Nguyên mỉm cười. - Không sai, không sai. Bác sĩ Giang, cậu đúng là không tệ. Tỉnh trưởng Bạch nhìn Giang Nguyên, có chút thưởng thức. Sau bữa cơm trưa, Hồ lão đã trở về. Nhìn vẻ mặt tràn đầy ánh sáng của Hồ lão, người trong phòng khám cũng tràn đầy nghi hoặc, không biết Hồ lão đã gặp được chuyện tốt gì. Chỉ có Giang Nguyên là biết, được dùng cơm chung với Chủ nhiệm Ngô chính là một vinh hạnh khó lường. Nhìn Hồ lão ngồi trên ghế, vẫn không ức chế được sự hưng phấn trong lòng, Trương Nhạc nhịn không được hỏi: - Hôm nay sư phụ có chuyện gì vui à? Hồ lão đắc ý vuốt râu cười: - Không có gì, chỉ là gặp lại người bạn cũ, uống hai chén rượu mà thôi. - Bạn cũ? Uống hai chén? Giang Nguyên cũng lên tiếng hỏi : - Sư phụ, người quen biết Chủ nhiệm Ngô, sao trước kia không nghe người nhắc đến ? - Chủ nhiệm Ngô? Chính là Chủ nhiệm Ngô Nguyên đến tham gia buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường của đại học Đông Nguyên? Nghe Giang Nguyên hỏi, Trương Nhạc chấn động, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Hồ lão. Hồ lão vuốt râu mỉm cười gật đầu. - Sư phụ, không phải trước kia người từng cứu mạng Chủ nhiệm Ngô đấy chứ? Giang Nguyên đột nhiên hỏi. - Đúng vậy. Hồ lão lại vuốt chòm râu, sau đó cười nói: - Năm mươi năm trước, ông ấy đã từng làm việc ở đây, đồng thời cũng từng ở nhà chúng ta. Lần gặp cuối cùng đã là mười năm trước. Nhưng khi nghe ta nhắc tới, ông ấy liền nhận ra ta ngay. Nói đến đây, Hồ lão cảm thán nói: - Mặc dù rất nhiều năm không gặp, nhưng cũng không có gì là xa lánh cả. Ông ấy còn cố tình để lại phương thức liên lạc, bảo khi nào rảnh rỗi sẽ tìm ta tụ họp. - Ồ, thì ra là như vậy. Nghe Hồ lão nói, Giang Nguyên âm thầm gật đầu. Nếu không có thân phận người giúp đỡ lãnh đạo, cho dù là lãnh đạo đã về hưu cũng không có khả năng đến gần. - Sư phụ, cũng là người lợi hại. Ngay cả Chủ nhiệm Ngô cũng quen biết. Trương Nhạc ở bên cạnh cảm thán. Đối với y mà nói, nhân vật như vậy cũng chỉ có thể nhìn thấy trên tivi. Không có mấy ai có đủ sức nặng để tạo được mối quan hệ với họ. Giang Nguyên thật ra lại không quan tâm. Đây đơn thuần chỉ là cảnh giới của mỗi người khác nhau mà thôi. Sau khi ăn tối xong, Giang Nguyên nói với Hồ lão: - Sư phụ, hôm nay trường Đông Nguyên có bữa tiệc tối, con cũng muốn đi xem. - Đi đi, đi đi. Hôm nay sẽ rất náo nhiệt, lại còn có rất nhiều tiểu cô nương xinh đẹp. Hồ lão cười ha hả, sau đó quay sang Trương Nhạc: - Trương Nhạc, con cũng đi luôn đi. - Dạ? Vâng, cảm ơn sư phụ. Trương Nhạc vốn phải ở lại trực tối nay, nghe được lời này, gương mặt không khỏi hiện lên chút hưng phấn. Thấy đã đến 7h30, hai người liền bước qua trường đại học. Hôm nay trường Đông Nguyên đặc biệt náo nhiệt. Hơn nữa, đèn màu giăng khắp nơi, đặc biệt là ở sân vận động, chiếu sáng khu vực như ban ngày. Xung quanh mở nhạc ầm ĩ. Mặc dù còn chưa đến giờ tiệc tối bắt đầu, nhưng sân vận động đã tràn ngập con người. Đám nam sinh chạy tán loạn chung quanh, tìm kiếm cơ hội đến gần các học muội. - Gái đẹp thật là nhiều.