Đặc biệt, trong tiết mục đầu tiên có sự góp sức của Giang Nguyên, càng làm cho tiết mục hấp dẫn hơn. Giang Nguyên mỉm cười cầm cây đàn ghita cùng với tai nghe đưa cho thành viên tổ chức bên dưới, sau đó mỉm cười bước đến chỗ đám người Lý Tiểu Vũ và Trương Nhạc. Lý Tiểu Vũ và Trương Nhạc dường như cảm giác được Giang Nguyên có chút lạ thường. Cho nên không ai đếm làm phiền hắn, chỉ để hắn lẳng lặng ngồi một mình. Giang Nguyên thở hắt ra, tay dùng sức vuốt mặt, cảm giác đầu óc cực kỳ thanh tỉnh. Hắn đối với năng lực khống chế của mình vô cùng rõ ràng, nhưng vừa rồi hắn đã mất đi khống chế, hoàn toàn đầu nhập vào trong bài hát. Thậm chí đến cuối cùng, cũng không phát hiện mình vừa hát vừa khóc. Thật sự là dọa người! Cảm giác bây giờ rất lạ. Hắn nhận thấy sau khi hắn hát xong bài hát này, toàn thân trên dưới đều có cảm giác thoải mái nói không nên lời. Trải qua vài phút, áp lực trên người hoàn toàn biến mất. - Hát không tệ. Trong lúc Giang Nguyên đang tràn đầy kinh nghi, phía sau truyền đến tiếng cười khẽ của Tuyên Tử Nguyệt. Giang Nguyên mỉm cười quay đầu, nói với Tuyên Tử Nguyệt: - Chỉ cần cô cảm thấy tôi không làm khó cô là được. - Không, thật sự không tệ. Tuyên Tử Nguyệt mỉm cười nói: - Ít nhất đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy dễ nghe nhất. Nói đến đây, Tuyên Tử Nguyệt nhìn Giang Nguyên, nói: - Tôi nghĩ nếu sau này anh không làm bác sĩ nữa thì có thể làm ca sĩ, cũng là một lựa chọn không tồi. - Ca sĩ? Giang Nguyên cười nói: - Thôi, tôi cảm thấy tôi làm bác sĩ vẫn hay hơn. Tuyên Tử Nguyệt gật đầu: - Cũng đúng, tôi cũng hiểu anh làm bác sĩ thì sẽ rất có tiền đồ. Buổi văn nghệ chào mừng ngày thành lập trường kết thúc vào lúc 10h, nhưng những tiếng bàn tán về buổi văn nghệ vẫn chưa chấm dứt. Nhất là đề tài ai là người đã thay thế tiết mục của Chương Mộc Lâm lại càng được thảo luận rất náo nhiệt. Rất nhiều người cho rằng, tiết mục của khoa Y vốn là tiết mục đáng chú ý nhất của buổi văn nghệ, nhưng bây giờ, người tạm thời thay thế đó mới là tâm điểm. Giọng hát đó còn hay hơn Chương Mộc Lâm không biết bao nhiêu lần. Thậm chí còn có vài phần cuốn hút hơn ca sĩ hát chính bài này là A Tín. Nhưng thông qua những tấm ảnh chụp lại, không có mấy ai biết được người này là ai. Hơn nữa các sinh viên khoa Y cũng tỏ vẻ chưa từng gặp qua bạn học này. Mọi người cho rằng đây là thành viên khoa Y tạm thời mượn ở bên ngoài. Nhưng rốt cuộc cũng có người nhận ra đây chính là trợ giảng cho Hồ lão. Từ lúc tin tức này phát ra, có người đã tìm được tấm ảnh chụp của Giang lão sư trên diễn đàn trước kia. Kết quả mới phát hiện, quả nhiên là cùng một người. Mặc dù người trong tấm ảnh trên diễn đàn đeo mắt kính, nhưng góc mặt và dáng người, còn có khuôn miệng thì hoàn toàn giống nhau như đúc. Kết quả vừa ra, tất cả đều bị oanh động. Nghĩ ra không vị lão sư vốn đã nổi danh trong mắt các sinh viên nữa, được đánh giá là bạn trai tốt nhất trong năm, Giang Nguyên lão sư lại hát hay như vậy. Giang Nguyên là người bí ẩn. Đúng vậy, lần này là bí ẩn. Mặc kệ diễn đàn náo nhiệt đến cỡ nào, có bao nhiêu cô gái xinh đẹp nhìn tấm ảnh của hắn mà ôm ngực phập phồng, Giang Nguyên vẫn rất bí ẩn. Tại sao lần này lại nói hắn bí ẩn? Bởi vì không có ai biết tên của hắn, cho nên chỉ có thể nói là hắn bí ẩn. Xế chiều ngày hôm sau, đài truyền hình Vân Giang có phát lại buổi văn nghệ chào mừng chín mươi lăm năm ngày thành lập trường đại học Đông Nguyên. Đại học Đông Nguyên là trường trọng điểm trong cả nước. Buổi văn nghệ của trường, đài truyền hình Vân Giang cũng không dám khinh thị. Mặc dù chỉ là phát lại, nhưng hiệu quả tuyên truyền cũng không nhỏ. Dù sao quy cách của trường khá cao, hơn nữa lại có tiếng mỹ nữ nhiều, đủ để cho mọi người coi trọng. Tần suất xem đài của truyền hình Vân Giang đứng thứ ba trong cả nước. Đặc biệt mấy ngày qua, tần suất xem đài được xem là dẫn đầu. Cho nên, buổi văn nghệ được phát vào buổi chiều cũng có rất đông người xem.